“Tối qua hoàng quý phi đang ở Vũ Đài, không ai hầu hạ, nói vậy cũng không tốt cho lắm ạ” Tống Vân dò xét sắc mặt bệ hạ, nói cẩn thận, “Tấn Vương trà trộn vào Thính Vũ Đài, chắc là lo cho hoàng quý phi, mới đi thăm một chút đi”
“Ngươi định nói cái gì?” Ánh mắt Sở Minh Phong bỗng chặn ngang ông ta.
“Nô tài không định nói gì cả, chỉ là cảm thấy tâm địa hoàng quý phi thiện lương, khinh việc tranh thủ tình cảm, sao lại mưu hại công chúa Hân nhu chứ?” Tống Vân thất kinh, “Chuyện Công chúa Hân Nhu rơi xuống nước chỉ sợ có nội tình khác”
“thì tính sao?”
“Theo nô tài thấy, lần này hoàng quý phi hồi cung, đã không còn giống trước nữa, bệ hạ không biết sao? Nô tài nghĩ tới, bệ hạ đem giam hoàng quý phi ở Vũ đài quan sát, hoàng quý phi sẽ rất đau lòng”
“Trẫm biết, nhưng trẫm không thể không làm vậy” Sở Minh Phong có chút hơi đau đầu, “Lời cung nhân nói chuẩn xác, nếu không có ai làm chứng, Vũ Nhi đắc tội là sự thật”
“Bệ hạ định thẩm vấn khi nào”
“Trước xem tấu chương đi đã”
Hắn mở tấu chương đầu tiên ra xem, trong đầu lại hiện ra hình ảnh nàng và hoàng đệ cầm đèn soi đuốc nói chuyện vui vẻ thâu đêm, càng ngày càng không bình tĩnh nổi, lửa giận bốc cao, tức giận ném bộp tấu chương xuống đất.
Tống Vân kinh hãi, thấy bệ hạ cau mày, không đoán được tâm tư bệ hạ, cũng không lên tiếng khuyên bảo. Chợt có cung nhân của điện Từ Ninh tới gặp, bảo công chúa Hân Nhu bảy tuổi đã qua được kiếp nạn, tháu hậu bảo tiểu công chúa rơi xuống nước sống sót sau tai nạn, muốn tổ chức yến tiệc mừng cho tiểu công chúa, vui vẻ náo nhiệt một hồi, mới cho người tới hỏi ý bệ hạ thế nào.
Cũng là ý tứ của thái hậu, Sở MInh Phong không lý nào phản đối, cung nhân liền trở về đáp lời. Tiếp đó là Thẩm Chiêu cầu kiến.
Sở Minh Phong đơn giản ngồi sau án, hỏi, ‘Có việc bẩm tấu sao?”
“Thần nghe nói công chúa Hân Nhu rơi xuống nước, là do hoàng quý phi đẩy xuống hồ” Thẩm Chiêu thấy mày bệ hạ không động đậy, biết hắn còn đang phiền lòng vì việc này.
“thẩm Chiêu, ngươi liệu sự như thần, hay không gì không biết chứ?” Giọng Sở Minh phong có ý châm chọc, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Thân là ngoại thần, lại đối việc nội cung rõ ràng như vậy, chẳng trách bệ hạ sẽ nói thế. Thẩm Chiêu không đáp ngay lại, mà cười bỏ qua, “Quả nhiên là hoàng quý phi đẩy công chúa Hân Nhu sao?”
Sở Minh Phong cười lạnh, “Với sự hiểu biết của ngươi về Vũ Nhi, ngươi cảm thấy nàng ấy là người vậy sao?”
Thẩm Chiêu lắc đầu, “Hoàng quý phi không phải là người như thế”
Tống Vân nói, “Nhưng mà có cung nhân chính mắt nhìn thấy hoàng quý phi đẩy công chúa Hân Nhu. Nếu không có người khác làm chứng, hoàng quý phi chắc chắn mắc tội danh mưu h ại công chúa là thật. Bệ hạ cả đêm sai người đi tra hỏi cung nhân nghi vấn, vẫn không có tin tức”
“Ngươi có diệu chiêu gì không?” Sở Minh Phong hỏi thẩm Chiêu.
“Chuyện này hết cách rồi, chỉ có thể tìm ra nhưng người khác làm chứng chứng minh hoàng quý phi không mưu hại công chúa thôi” Thẩm Chiêu mặt nặng nề.
“Cả Thẩm chiêu cũng bó tay, chỉ e Vũ Nhi khó mà lấy lại trong sạch được’ Mày kiếm Sở Minh Phong cụp xuống.
Đúng lúc đó, Vương thống lĩnh tới báo lại, nói suốt đêm tra hỏi trăm cung nhân nghi vấn, không phát hiện được gì khác lạ.
Ngự thư phòng yên tĩnh, bốn người đều suy nghĩ tới sơ hở của án này, hết một ly trà nhỏ, hai ấm trà cũng đã hết, vẫn không thu hoạch được gì.
Chẳng bao lâu, Quan Thục phi, Lý Chiêu nghi ở bên ngoài cầu kiến. Tống Vân đi ra ngoài, bảo với các nàng ấy là bệ hạ đang cùng mấy đại thần thương nghị chuyện quan trong, các nàng ấy mới phẫn nộ ra về.
Tới gần giờ ăn trưa, Thẩm Chiêu cười nói, “Bệ hạ, ăn xong rồi mới thẩm vấn đi”
Sở Minh Phong nói vui vẻ, “Ngươi có diệu chiêu gì rồi?”
Thẩm Chiêu nói thần bí, ‘Hồi sau sẽ rõ”
Sau giờ ăn trưa, Tống Vân sai người đi truyền những kẻ liên quan tới ngự thư phòng. Chẳng boa lâu, người đến đông đủ, ngự thư phòng mở rộng vốn rất nóng, lúc này càng nóng hơn, cả bốn góc phòng đều dựng đồ đựng đá mới mát chút ít.
Diệp Vũ nhìn vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên của Thẩm Chiêu, lại nhìn sở MInh Phong không buồn không vui, bỗng không thấy lo lắng nữa. Hôm nay nhất định có thể tắm thoát oan khuất rồi.
“Bệ hạ, Hân Nhu rơi xuống nước, là Diệp muội muội đẩy, việc này đã tra ra manh mối, còn muốn thẩm vấn gì nữa ạ?” Qua một đêm, đôi mắt Quan Thục phi không sưng lên nhưng vẫn đỏ, túi mắt khá lớn nhìn hơi doạ người. Hai tròng mắt của nàng ta lại đầy nước mắt, nói thương tâm, “mặc dù Hân Nhu đã tỉnh, nhưng vẫn bị ác mộng liên tục, vẫn gọi “Mẫu phi” cả đêm hoảng sợ… Bệ hạ, nô tì nguyện rơi xuống nước là nô tì chứ không muốn Hân Nhu chịu khổ… Nô tì khẩn cầu bệ hạ làm chủ cho Hân Nhu, nghiêm trị hung thủ!”
“TRẫm cũng không bênh vực kẻ gian!” Sở Minh Phong nói nặng, “Hôm qua kẻ chính mắt nhìn thấy Vũ Nhi đẩy Hân Nhu xuống là ai?”
“Là cung nhân Lục Tụ ở điện nô tì, thưa bệ hạ” Lý Chiêu nghi đáp, ý bảo Lục Tụ đi ra.
“Hôm qua ngươi thấy cái gì, nói lại lần nữa” Hắn nhìn Lục Tụ chằm chằm,. ánh mắt hung ác.
“Vâng, thưa bệ hạ” Lục Tụ quỳ trên mặt đất, thuật lại một lần lời khai tối qua, “Nô tì không có nửa câu nói dối, xin bệ hạ minh giám”
“Lúc ấy chỗ ngươi đứng cách Bích hồ có xa lắm không?” Thẩm Chiêu đột nhiên hỏi, vẫn lạnh nhạt, phảng phất như chỉ tiện nhắc tới, “Một Trượng, hay là ba trượng? Hoặc xa hơn? Năm trượng? Mười trượng?”
“Để nô tì ngẫm lại đã ạ” Nàng ta có chút khẩn trương, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lý Chiêu nghi. Diệp Vũ để ý tới thần sắc bất an của Lục tụ, như đang muốn được chủ tử kia chỉ điểm, Lý Chiêu nghi cũng không nhìn nàng ta, làm như mình chẳng có liên quan, bộ dạng ưỡn cao.
Đột nhiên Thẩm Chiêu cất cao giọng, dùng giọng điệu chất vấn nghiêm khắc tra hỏi, “Đến tột cùng là bao xa? Mau mau trả lời! Đến tột cùng là xa bao nhiêu?”
Lục Tụ quay đầu, chột dạ co quắp lại, “Nô tì ngẫm lại đã…. Khoảng chứng là năm trượng, …à không, là nười trượng….”
HẮn đứng ở trước người nàng ta, càng lớn tiếng ép hỏi hơn, “Lúc ấy ngươi thấy kẻ đẩy công chúa Hân Nhu rơi xuống nước, vì sao ngươi không đi cứu công chúa? Vì sao không gọi người cứu? Vì sao trơ mắt nhìn công chúa rơi xuống nước mà thờ ơ hả?”
“bởi vì…. bởi vì Chiêu nghi sai nô tì sau khi hái được hoa đồng thì phải nhanh chóng trở về…Nô tỳ không dám chậm trễ…” Nàng ta nói lắp bắp.
“Ngươi chính mắt nhìn thấy mọi chuyện, cũng không cứu công chúa, cũng không gọi người cứu công chúa. Tuy ngươi là cung nhân của Chiêu Nghi, nhưng chủ tử của ngươi không phải chỉ có mỗi chiêu nghi, chủ tử ngươi còn có bệ hạ, thái hậu!” Thẩm Chiêu hung ác như quỷ sai, cố ý bức nàng ta chí tử, ‘Công chúa Hân Nhu cũng là chủ tử của ngươi, ngươi không cứu công chúa, đó là đồng mưu!”
“Nô tỳ…. Không phải như thế…. Nô tì cũng muốn cứu công chúa…. NHưng mà nô tì lo lắng hoàng quý phi phát hiện ra, sẽ giết nô tì diệt khẩu….” Lục Tụ nói khủng hoảng, ánh mắt cứ nhấp nháy mãi.
Hắn càng nói hung ác hơn, “Mới rồi không phải ngươi nói, hung thủ sau khi đẩy công chúa xong thì lập tức thoát đi, nếu ngươi cứu công chúa, hung thủ sao thấy ngươi được chứ hả? Ngươi là đồng mưu! Mưu hại công chúa, về lý nên phạt đánh!”
Nàng ta thất kinh, cả người run lên, môi cũng run nói không ra lời, “Không phải…. Bệ hạ tha mạng…. Nô tì không phải là không cứu công chúa, mà là….”
Lý Chiêu nghi thấy nàng ta nói như thế, mày cau lại, trông hững hờ thật sự.
“Ngươi không cứu công chúa, còn định nói dối sao?”
“Không phải…. Là vì nô tỳ ở quá xa Bích Hồ, lúc nô tì chạy tới cũng không kịp nữa rồi….”
“Có xa lắm không? Năm trượng? Hay vẫn là mười trượng?” Thẩm Chiêu gầm lên, khó có được ác độc trên mặt, “Mười lăm trượng… Là mười lăm trượng ạ…” Lục tụ sắc mặt hoảng sợ.
“Mới rồi, ngươi rõ ràng nói là mười trượng, giờ lại nói là mười lắm trượng” Tuấn mi hắn cau nhanh, gương mặt lạnh lẽo, giận dữ chỉ thẳng vào nàng ta, “Lời khai của ngươi mâu thuẫn với lời khai trước, bởi vì lúc ấy ngươi vốn không ở ngự hoa viên, căn bản không tận mắt thấy nhưng chuyện đã xảy ra”
“Không phải, là nô tì tận mắt thấy ạ….” Nàng ta càng hoảng, hoang mang lo sợ, lại nhìn về Lý Chiêu nghi.
Thẩm Chiêu chuyển nhìn bệ hạ, tổng kết nói, “Bệ Hạ, Lục tụ nói lúc đầu chẳng giống lúc sau, lời khai của nàng ấy không đủ tin”
Diệp Vũ giờ mới biết hắn lợi hại tới mức nào, tựa như luật sư trên phim truyền hình bức cung với nghi phạm, tài ăn nói lưu loát, khí thế như núi cao biển vùi, bất giác thấy khâm phục sát đất.
Sở Minh Phong cười tủm tỉm, cũng bội phục diệu chiêu bức cung này của hắn. Mắt thấy Diệp Vũ sắp thoát tội, Quan Thục phi sốt ruột, vội vã nói, ‘Bệ hạ, Thẩm đại nhân dùng lời lẽ sắc bén thẩm vấn Lục Tụ như vậy, Lục Tụ chưa từng gặp được cung nhân quen mặt, dĩ nhiên là sợ rồi. Vừa sợ hãi nàng ấy dĩ nhiên là hoảng hốt, không nhớ nổi tình hình ngay lúc đó, chẳng có gì lạ. Lời khai Lục Tụ cũng không có gì không ổn, bệ hạ, thật bất công với Hân Nhu”
Sở Minh Phong ra vẻ công chính, nói, “Nếu thục phi cảm thấy bất công quá, Thẩm Chiêu, hỏi lại lần nữa”
Thẩm Chiêu cất cao giọng, lại dùng giọng sắc bén hỏi, “Lục Tụ ta hỏi ngươi một lần cuối, ngươi đứng cách mười trượng hay là mười lăm trượng tận mắt nhìn thấy mọi chuyện xảy ra hả?”
Lục Tụ lại bị kích động chột dạ, môi run rẩy trả lời lập bập, “Mười…năm trượng…”
“Cách xa tận mười lăm trượng, được, ta tin ngươi lần này” Hắn mỉm cười, “Bệ hạ thần muốn mời mọi người cùng đến ngự hoa viên ạ”
“Chuẩn” Sở Minh Phong cất cao giọng nói. Diệp Vũ kinh ngạc, chẳng lẽ Thẩm Chiêu định dự lại vụ án kiện lần nữa sao?
Mọi người cùng đi vào ngự hoa viên, lúc này đúng là một ngày có thời tiết nóng nhất, nhưng mà vì biết được chân tướng, mồ hôi có chảy đầm đìa cũng đáng.
Trời nắng như đổ lửa, trong vườn một mảng tình xuân, ánh mắt trời rực rỡ, tuy có cây cổ thụ râm mát, nhưng sóng nhiệt cuồn cuộn, đợi một lúc mà mồ hôi đã bắt đầu túa ra.
Mọi người đứng ở bên bờ Bích Hồ, cung nhân và Lục tụ đứng ở cách Bích Hồ mười lăm tựơng. Tiếp đó tống Vân dẫn theo nữ tử đứng ở ven hồ Bích hồ, quay lưng về phía Lục Tụ, trong đó có một người là Diệp Vũ, còn hai người còn lại là cung nữ.
Sở Minh Phong và Diệp Vũ biết dụng ý của Thẩm Chiêu, người còn lại kinh ngạc tột độ, không rõ hắn đến tột cùng làm trò gì.
Thẩm Chiêu ra hiệu về phía Lục Tụ ý bảo bên kia bắt đầu nhận biết. Không lâu sau, công công bên kia cũng ra hiệu, tỏ vẻ đã biết. Sau đó, công công mang theo Lục Tụ trở về.
“Bệ hạ, Thẩm đại nhân, mới rồi Lục Tụ từ ba người nhận ra, ở giữa trung gian chính là kẻ hôm qua đã tận mắt nhìn thấy là người kia” Công công kia bẩm báo.
“Bệ hạ, Lục Tụ nhận ra kẻ đó ở giữa là người nọ, là nàng ta” Thẩm Chiêu chỉ vào một cung nữ. Lục Tụ nghẹn họng nhìn trân trối, Sở Minh Phong và Diệp Vũ thần sắc thản nhiên, Quan Thục phi, Lý Chiêu nghi kinh ngạc không hiểu.
Quan Thục phi không thể nhận được kết quả như ý, biện giải nói, ‘Bệ hạ, mười lăm trượng xa như vậy, khiến cho Lục Tụ phải nhận biết trong ba người, sao mà nhận biết được chứ? Thẩm đại nhân biện pháp này có sự che chở chi ngại, nô tì không phục”
Sở Minh Phong không nói, đứng ở dưới cây hoa, không giận mà uy; dưới ánh nắng chói chang soi vào mặt hắn, phảng phất lóng lánh như đao phong khiến người ta không rét mà run.
Thẩm Chiêu mặc quan phục màu đỏ dưới ánh nắng chiếu xuống. nhưng lại trở nên đỏ tươi chói mắt, “Thục phi không phục, vậy thần xin tiếp tục nói. Hôm qua án phát giống nhau, cả ba người này đều mặc đồ trắng, Lục Tụ đứng cách mười lăm trượng có thể nhận ra, nhận ra cung nữ này là kẻ hôm qua đẩy công chúa. Vì sao nàng ấy không nhận ra hoàng quý phi chính là hung thủ ngày hôm qua? bởi vì, mười lăm trượng cách quá xa, lại thêm cây cối hoa lá xum xuê trong ngự hoa viên, cản trở tầm mắt, căn bản chẳng thấy rõ hình dạng người đứng bên bờ Bích Hồ này là gì, Lục Tụ làm sao kết luận được hung thủ ấy là hoàng quý phi chứ? Mà Lục Tụ nhận định hoàng quý phi là hung thủ mưu hại công chúa Hân Nhu, chỉ e có nội tình khác. Bởi vậy lời khai của Lục Tụ không đủ tin, hoàng quý phi vị tất phải là hung thủ đẩy công chúa Hân Nhu”
“Bệ hạ, Lục Tụ rõ ràng là thấy Diệp muội muội đẩy Hân Nhu, chuyện này không thể nghi ngờ ạ” Quan Thục phi lo lắng không yên nói, “Lục Tụ đứng ở cách mười lăm trượng, từ trong ba người nhận ra hung thủ, điều này không hợp lý hợp tình. Các nàng ấy đều mặc đồ trắng, ánh nắng lại mạnh như vậy, lại xa như vậy, sao có thể nhận ra được chứ? Bệ hạ, đem nhận biết ra một người cũng chẳng có cách nào nhận ra được ạ”
“Lời Thục phi nói rất hay, để nhận biết ra một người, đều không nhận biết được” Hắn nói chắc chắn, “Bởi vì, mười lăm trượng là quá xa, bị cây cỏ chặn tầm mắt, gần như chẳng thấy rõ bộ dạng người bên bích hồ này. Còn Lục Tụ công bố là hoàng quý phi đẩy Hân Nhu, chẳng phải rất kỳ lạ hay sao? Bệ hạ, lời khai Lục tụ là giả, nhất định bị kẻ khác sai khiến, vu hãm cho hoàng quý phi!”
Hắn chỉ vào Lục Tụ, cứ coi như đang ngồi trên công đường thẩm án uy nghiêm chính khí như vậy.
Hai vai Lục Tụ co lên, rụt cổ, nghe được án như thế, chạm tới tia sáng hung ác của mắt hắn, kinh hoàng cúi đầu, ánh mắt láo liên không ngừng, cứ như là phạm nhân bị tóm gáy, chẳng dám biện giải.
Vu hãm hoàng quý phi!
Nghe được giọng điệu này khiến người người kinh sợ, khắp nơi yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót mới huyên náo thật sự.
Sở Minh Phong vẫn mãi không nói gì, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén có thể nhìn xuyên thấu tâm tư Quan Thục phi, Lý Chiêu nghi vâyk, cứ đảo qua trên mặt hai người.
Quan Thục phi nao núng, e ngại Lục tụ, bất giác nổi lên lòng nghi ngờ, “Lục tụ, là ngươi chính mắt thấy mọi chuyện xảy ra sao? Hay chẳng thấy rõ người/”
Lục Tụ chột dạ liếc mắt nhìn Quan Thục phi một cái, cúi đầu, không đáp. Lý Chiêu nghi mặt mày trát đầy phấn nhìn rất bình tĩnh, làm ra vẻ chẳng có chuỵen gì, trán trắng nõn chảy đầy mồ hôi.
Dù cho nàng ta có nguỵ trang hắn cũng nhìn ra được, chuyện này có liên quan tới nàng ta. Bởi vì, nàng ta bình tĩnh như thế, thong dong, vừa lúc tiết lộ tâm tư nàng ta.
Lục Tụ là cung nữ của nàng ta, giả sử Lục Tụ cố ý vu hãm Vũ Nhi, nàng ta không thoát được liên can. Nếu nàng ta không sai khiến Lục Tụ, sẽ bị lo lắng liên luỵ; nếu nàng ta sai Lục Tụ vu hãm Vũ Nhi, lòng có ý đồ xấu, lo lắng Lục Tụ ra khỏi cung nàng ta, tựa như nàng ta hiện giờ vậy, sẽ giả vờ trấn định, khiến cho người ta nhìn không rõ tâm tư nàng ta.
“Lục Tụ, khi quân là tử tội, ngươi bị ai sai khiến, còn không mau khai ra?” Thẩm Chiêu quát.
“Nô tì thật sự chính mắt thấy hoàng quý phi đẩy công chúa Hân Nhu… Nô tì nói đều là thật….” Lục tụ sợ tới mức sắp khóc, song vẫn mạnh mồm.
“Thẩm đại nhân, nếu lời khai Lục tụ không đáng tin, vậy là kẻ nào mưu hại Hân Nhu chứ?” Quan Thục phi vội vàng hỏi.
“Ta đã biết là ai đẩy công chúa Hân Nhu rồi”
Giọng nói này từ phía sườn Đông truyền đến, hơi chút trẻ con, lại còn trong vắt, tựa như giữa trưa hè nóng nực gặp dòng suối mát, rửa được cái nóng trên trán.
MỌi người cùng nhìn lại theo tiếng nói, thấy đứng ở giữa đám cây cỏ xanh biếc có một cậu bé cao gầy. Nó có khuôn mặt gầy yếu, cứng rắn, mặt mày cũng có ba phần tương tự Sở Minh Phong, đôi mắt đen bóng, cái mũi cao ngất, môi góc cạnh rõ nét, chân tay dài, quần áo màu xanh, đứng dưới gốc cây, một vệt nắng rọi xuống quần áo nó, ánh lên khuôn mặt có mấy phần chính trực mà chưa thành thục.
Nó chính là đại hoàng tử mười tuổi năm ấy, Sở Lăng Thiên. Sở Minh Phong nhìn nó, trên mắt bất giác cũng không vui, có thể nói là thờ ơ.
Thẩm Chiêu có phản ứng đầu tiên, “Đại hoàng tử thấy mọi việc đã xẩy ra sao?”
Diệp Vũ cảm thấy kỳ lạ, vì sao bệ hạ thấy đứa con duy nhất, lại có biểu hiện như thế chứ? Sở Lăng Thiên bước vững vàng tới, hành đại lễ với phụ hoàng, lại làm lễ chu đáo với Quan Thục phi, Lý Chiêu nghi rất đúng lễ nghĩa, “Phụ hoàng, hôm qua nhi thần ở ngự hoa viên”
“Ngươi nhìn thấy gì?” Giọng Sở Minh Phong lạnh lùng.
“Bẩm phụ hoàng, hôm qua vào khoảng giờ Dậu, nhin thần đang ở một chỗ hái lá sơn trà”, Sở Lăng Thiên chỉ phía Đông Bắc, nói tiếp, “Lúc ấy bụng nhi thần râm rẩm đau, ngồi dưới đất nghỉ một lát, bởi vậy không ai thấy nhi thần ở đâu. Nhi thần thấy, hoàng quý phi đứng ở đó xem công chúa Hân Nhu thả giều” Nó chỉ về một chỗ khác, “Con diều công chúa bị đứt dây, hai cung nữ đi tìm diều, chỉ còn lại một mình công chúa. Lúc này, hoàng quý phi xoay người rời đi; còn công chúa Hân Nhu không kiên nhẫn đợi được nữa, phải đi tìm con diều. Chính mắt nhi thần nhìn thấy, hoàng quý phi không tới gần công chúa, sao lại đẩy công chúa rơi xuống nước chứ?”
“Theo lời đại hoàng tử nói, hoàng quý phi không đẩy công chúa Hân Nhu, vậy là người nào đẩy công chúa?” Thẩm Chiêu không ngờ lại có chuyện bất ngờ vâyj. Diệp Vũ bất giác cảm thán, quả nhiên là hy vọng lại tăng thêm.
Sở Lăng Thiên chỉ về phía Lục Tụ, “Nàng ta tránh ở sau cây, đợi công chúa đến bờ Bích Hồ, thì đẩy công chúa một cái, công chúa rớt xuống hồ, nàng ta vội vã thoát đi. Phụ hoàng, cung nữ này mưu hại công chúa, lại chỉ hươu nói ngựa, vu hãm người bên ngoài, xin phụ hoàng minh giám”
Nghe vậy, Lục tụ không hề kinh hoảng, cũng không tranh cãi nữa, mà đứng ngây ra như phỗng. Diệp Vũ không ngờ được chân tướng là thế, Lục Tụ vu hãm chính mình lại chính là hung thủ. Như vậy kẻ sai khiến Lục tụ là Lý Chiêu nghi sao?
Mày Sở Minh Phong giãn ra, ánh mắt loé lên hung ác, nham hiểm, lạnh lùng quét mọi người. Thẩm Chiêu quả quyết quát hỏi, “Lục Tụ, là ai sai ngươi mưu hại công chúa? Mau khai thật ra!”
“Không ai sai nô tì cả, là nô tì tự ý mưu hại công chúa” Lục Tụ đột nhiên quỳ xuống, giọng kiên quyết, mặt xám như tro tàn, tựa như dũng sĩ thong dong chịu chết, quyết không sợ chết.
“Vì sao ngươi lại mưu hại công chúa?”
“Công chúa Hân Nhu kiêu căng mãnh liệt, ỷ vào mình là công chúa, bắt nạt nô tì. Hai tháng trước, nô tì bất cẩn va chạm công chúa, công chúa đã sai người đánh nô tỳ, vả miệng hai mươi cái. Không những thế, mỗi lần nhìn thấy nô tì, công chúa đều bắt nô tì bắt chước tiếng mèo kêu, chó kêu, chim kêu.” Nàng ta nghiến răng trèo trẹo nói, hận ý cuồn cuộn trong mắt. Nô tỳ không chịu nổi nhục này, ghi hận trong lòng, thừa lúc công chúa không chú ý, đã ra tay đẩy công chúa xuống nước, công việc quan trọng là đẩy xuống Bích hồ. Nô tì biết hoàng quý phi ở ngự hoa viên, đúng lúc gỡ thay cho mình, vì thế mứu vu hãm hoàng quý phi mưu hại công chúa”
“Tiện tỳ! Ngươi dám hại Hân Nhu!” Quan Thục phi nhào tới, bóp má Lục Tụ, cứ tát liên tục, “Bản cung đánh chết ngươi…. Bản cung sẽ không cho ngươi chết tử tế được…”
Tống Vân ý bảo thị tì thân cận của Quan Tục phi tách nàng ta ra, Thẩm Chiêu nói, “Bệ hạ, án này chân tướng đã rõ, xin bệ hạ xem xét ra quyết định”
Diệp Vũ bất giác nhếch mép cười lạnh, tuy Lục Tụ nói rất chính xác, nhưng có phải là chân tướng hay không, chỉ có chính nàng ta biết mà thôi. Giọng Sở Minh Phong lạnh lẽo, “Bắt giam đại lao!”
Hai công công tóm lấy Lục Tụ, ép giải nàng ta vào đại lao. Thẩm Chiêu cười nói, “Chân tướng án này đã rõ, là công lớn của đại hoàng tử”
Sở Lăng Thiên khom mình hành lễ, nói cung kính, “Phụ hoàng, nhi thần còn phải về đi học, nhi thần xin cáo lui”
Sở Minh Phong bừng tỉnh như không nghe thấy, chưa từng liếc mắt nhìn cái nào. Sở Lăng Thiên dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người, trong sự coi thường của phụ hoàng rời đi, bóng dáng nho nhỏ ấy nhìn giống Sở Minh Phong quá, đầu ngẩng cao ngực ưỡn, có luồng ngạo khí lãnh liệt.
Vụ án Công chúa Hân Nhu rơi xuống nước chân tướng cuối cùng cũng rõ. sở Minh Phong đi ngự thư phòng, Diệp Vũ trở lại điện Trừng Tâm, cung nhân chuẩn bị nước nóng, hầu hạ nàng tắm thay quần áo. Đêm nay nàng đợi đã lâu tới lúc buồn ngủ rồi hắn mới trở về.
Hắn thấy nàng nằm nghiêng mà ngủ, hơi thở phảng phất đều đều, khẽ nhẹ chân tay cởi quần áo rồi lên giường đi ngủ.
Vừa nằm xuống xong, nàng đã áp sát tới, dán chặt vào lưng hắn, cánh tay vòng qua, ngón tay vuốt nhẹ bụng hắn. Khối cơ bụng sáu múi rắn chắc, sờ thấy rất thích, tiếp đó, bàn tay bé nhỏ đi dần lên trên, âu yếm ngực hắn, miết nhẹ hạt đậu đỏ nho nhỏ kia. Hạt đậu đỏ kia vốn mềm, qua một lúc nàng xoa nắn vỗ về, chơi đùa, vuốt ve, nó đã trở nên đứng thẳng.
Nàng khẽ véo hắn, hai mắt hắn nhắm nghiền, khuôn mặt trầm tĩnh, cứ như đang ngủ vậy. Nàng biết hắn đang giả vờ ngủ, kéo cánh tay hắn ra, dựa sát vào hắn, nằm trong ngực hắn vỗ về chơi đùa một lúc, rồi trượt tay xuống bụng, tới mấy sợi lông bụng, rồi lại tiếp tục đi xuống, vuốt ve nhẹ nhàng đùi non của hắn. Xem ngài có thể nhịn được bao lâu đây.
Giả vờ vô tình quét nhẹ qua bộ phận cứng rắn ngẩng cao đầu kia, Diệp Vũ cười trộm, tiếp tục trêu chọc hắn.
“Làm gì thế?” Sở Minh Phong trợn mắt.
“Bệ hạ nghĩ sao?” Nàng đè nặng xuống người hắn, cười nhợt nhạt. “Mệt rồi, ngủ đi” Giọng hắn lạnh lùng, đẩy tay nàng ra.