Bạo Quân Độc Sủng

chương 152: mị hoặc cực kinh người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai bên cùng đứng sang, Thác Bạt Hạo tràn đầy tự tin, cười cuồng vọng. Thần sắc Thác Bạt Hoằng hơi cau lại, chẳng chút e dè nhìn nàng đầy ấm áp.

Bên Sở quốc, tuy nói là do Thẩm Chiêu dẫn đầu, nhưng đứng trong đó cũng là Sở Minh Phong. Hắn cũng đã tính kỹ rồi, đứng dưới ánh nắng chói lọi, khí phách lộ ra, trong mắt cũng sáng ngời như mặt trời vậy. Sở Minh Hiên thì điềm đạm đứng bên, thưởng thức mỗi người một vẻ, coi như chuyện này chẳng có liên quan gì hắn.

Diệp Vũ nghe được ít lời đồn, có vài phi tần thì thầm nho nhỏ, nói đây đều là do nàng nhảy điệu múa quá phóng đãng nên mới có chuỵện như thế.

“Hoàng tẩu, miệng mọc trên người các nàng ấy, các nàng ấy thích nói gì thì cứ nói cho thoải mái đi” Sở Minh Lượng hạ giọng trấn an, “Phi tần hậu cung cả ngày chẳng có việc gì, dĩ nhiên nói linh tinh rồi, nếu không các nàng ấy thật nhàm chán lắm”

“Ta không sao” Diệp Vũ cười.

“Tỷ thí bắt đầu” Tống Vân cất cao giọng nói, “Trận thứ nhất, Thư Hoạ, Lấy chủ đề “mỹ nhân”

Mấy cung nhân khênh hai cái bàn lại đây, nhanh chóng mấy giấy bút các loại tới đặt lên đó. Thẩm Chiêu tiến lên, đứng ở trước bàn, người ứng chiến của bên Nguỵ quốc là Thác Bạt Hoằng. Hắn từ từ đi tới, nhấc giấy lên, định thần nhàn nhã vẽ tranh.

Thẩm Chiêu đưa mắt ra trước, nhìn ra xa, gần như trầm tư ngẫm nghĩ xem nên vẽ tranh thế nào, lại giống như ngây người vậy, chẳng biết lúc nào mới hạ bút. Hắn mặc quần áo màu xanh, toàn thân tuấn tú, tựa như cành trúc thon cao, gầy yếu, đang thời kỳ thanh xuân, đứng giữa mấy nam tử cao to khôi ngô tuấn tú, hình dáng càng nhỏ bé lại, song khí chất xuất chúng, quanh người toả ra luồng tiên khí xuất trần thoát tục.

Thác Bạt Hoằng hạ bút thong dong, bút pháp thành thạo, như mấy trôi nước chảy lưu loát sinh động, khiến người ta sợ hãi.

Lúc trước, hắn luôn mặc bộ quần áo màu đen, hôm nay lại mặc quần áo màu trắng, ngược với làn da đên. Quần áo trắng thanh nhã như thế, thạt ra lại làm hiện lên một phần nhã nhặn của hắn, còn sống động hơn ba lần.

Diệp Vũ không ngờ hắn hoạ lại cẩn thận kỹ càng như thế, viết nhanh chóng, đoá Hải Dường kiều diễm, mỹ nhân quyến rũ nhìn vô cùng sống động.

Sở Minh Lượng lấy làm ái mộ, ánh mắt sùng bái nhìn hắn, vui sướng không kìm nổi, “Hoàng tẩu, Thác Bạt đại ca lợi hại quá đi, văn võ song toàn nhá”

Diệp Vũ cười bảo, “Hắn văn võ song toàn thì muội thế nào?”

Thẩm Chiêu rốt cuộc cũng nhấc bút, hạ bút xuống nhẹ nhàng, thong dong đầy hứng thú, đúng y như tác phòng làm việc nhất quán của hắn. Mọi người thấy hai người vẽ tranh, vừa nhìn vừa bàn luận.

Chẳng bao lâu, Thác Bạt Hoằng đã vẽ xong, một bức “Hải Đường xuân ngủ”, để cho người bình phẩm. Hải Đường lay động, chiếm hết xuân phong, mỹ nhân ngưng mắt thưởng thức đoá Hải Đường, ở giữa trán có nét ưu tư. Điều khiến người ta kinh ngạc là, người trong tranh dung nhan như hoa, trầm mặc như đêm, dáng dấp yểu điệu, lụa mỏng khẽ bay, tha thướt như nước chảy, cứ như tiên nữ không thuộc trần gian vậy, da trắng như đoá quỳnh tuyết. Ai cũng thấy kinh dị ở chỗ là, mỹ nhân trong tranh là Diệp Vũ.

Hoá ra, Thác Bạt Hoằng vẽ là Thẩm Nhị phu nhân mà hoàng huynh hắn nhìn trúng. Còn Thẩm Chiêu cũng đã hoạ xong, tiêu sái đi tới, khoé môi khẽ nhếch lên cười yếu ớt không tranh không đoạt.

Nếu so sánh, Bức hoạ “Vô đề” này của hắn đạm mạc rất nhiều, nhìn như chẳng đủ màu sắc. Chỉ có vài nét bút ít ỏi, thì đã vẽ ra khoảng sông ngòi ngang dọc rộng lớn, còn mỹ nhân kia, đứng bên bờ sông, quay lưng lại phía mọi người, dưới ngòi bút nhẹ nhàng lượn quanh bóng nàng ảm đạm như mấy dáng thướt tha mờ ảo, lấy toàn bộ làn tóc đen dài làm nền, lộ ra bóng dáng thon thả mềm mại, khẽ tung bay, nhẹ như mây khói, đạm mạc như nước, mỏng như tờ giấy, lại gần như có trận cuồng phong có thể cuốn nàng đi.

Nhìn bóng dáng khiến cho người ta cảm thấy đây là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, tuyệt sắc vô song. Bức hoạ này kết cấu đơn giản cực điểm, chỉ dùng vài nét bút ít ỏi, ý cảnh lại tuyệt diệu, sâu xa, khiến cho người ta thấy mơ màng sâu lắng, vỗ tay hoan nghênh tán thưởng.

Năm trọng thần quyết định, bức “Vô Đề” của Thẩm Chiêu hơn chút, trận thứ nhất thắng.

“Tề Vương, quyết định như thế, ngài có vừa ý không?” Sở Minh Phong trầm giọng hỏi.

“Thẩm Đại nhân lấy cờ để thắng, Tiểu Vương tâm phục” Thác BẠt Hoằng cười sáng lạn.

“Trận thứ hai, bắn cung” Tống Vân cất cao giọng hô lên công khai.

Sở Minh Lượng nói đầy mất mát, “Thẩm đại nhân không hổ là tài tứ đứng đầu Sở quốc, Thác Bạt đại ca bại vì ngài ấy, dù thua cũng thấy vinh hạnh. Hoàng tẩu, mỹ nhân trong bức hoạ kia đẹp không gì sánh nổi, Thác Bạt đại ca vẽ tẩu đẹp lắm” Nàng ghé sát tai Diệp Vũ cười tủm tỉm nói, “Ngày khác ta cũng muốn huynh ấy vẽ cho ta một bức”

Diệp Vũ mím môi cười rộ lên, trong lòng lại thấy nặng nề. Sở Minh Lượng nói đầy hưng phấn, “Yên tâm đi, chúng ta nhất định thắng rồi”

Diệp Vũ bảo, ‘Nói nhỏ chút đi”

Cung nhân cũng nóng lòng bị vật thử giống vậy, trận thứ hai mở màn. Tất cả mọi người không ai ngờ Thác Bạt Hạo lại tỉ thí với Sở Minh Phong. Sở Miinh Phong xua tay nói sảng khoái, “Thái tử là khách, mời thái tử trước”

Thác Bạt Hạo chẳng khách sáo, giướng cung đáp lễ, nhắm ngay vào tâm đồng tiền treo trên cây cách trăm bước chân.

Cách trăm bước, khoảng cách khá xa, lại bị lá cây che lại, tầm mắt khó nhằm tới tâm đồng tiền nhỏ kia, rất khó.

Người miền Bắc tinh thông cưỡi ngựa bắn tên, Thác Bạt Hạo thân là thái tử Ngụy quốc, dĩ nhiên cưỡi ngựa bắn cung là chuyện bình thường, ván này, phần thắng nghiêng về Ngụy quốc là tất nhiên.

Hắn híp mắt lại ngắm, sát khí trong mắt chuyển động, khí thế đỏ rực, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng. Đột nhiên, mũi tên nhọn bay vụt ra ngoài, Truy Phong TRục Nguyệt bình thường, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá xanh, xuyên trúng giữa đồng tiền.

Chỉ có một ít lá xanh rớt xuống từ từ, như đang ăn mừng kỹ thuật bắn cung thành thạo của hắn. Tiếp đó hắn bắn liên tiếp hai mũi tên, đều trúng giữa tâm đồng tiền, được từng đợt ủng hộ. Cung nhân nhanh chóng đem mũi tên bắn trúng đồng tiền lại để cho mọi người kiểm tra. Tình hình như thế, chỉ sợ Thác Bạt Hạo thắng lớn.

Hắn xoay người, đưa cây cung cứng cho Sở Minh Phong, cười đắc ý, “Bệ hạ, xin mời”

Sở Minh Phong nhận cây cung, chậm rãi kéo cung, không có chút khẩn trương nào, nhắm phía xa đồng tiền treo trên cây mai sáng lấp lánh.

Phi tần, cung nhân nhìn hắn không chớp mắt , hy vọng hắn bắn trúng tâm đồng tiền, nếu không, không những họ sẽ thất vọng thở dài, mà ngay cả chính hắn cũng sẽ bị mất mặt hết.

Chậm rãi đợi một lát, mũi tên kia cũng không thấy bắn ra, hắn buông lỏng tay, lại lấy thêm hai mũi tên nữa, ba mũi tên cùng đồng loạt bắn.

Thác Bạt Hạo nhướng mày, “Sở Hoàng bệ hạ có nắm chắc không đó?”

Sở Minh Phong không đáp, nâng nửa cung lên, sát khí trong mắt bốc lên, lóe sáng tựa như đầu mũi tên sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh khiến người ta khiếp sợ.

Buông lỏng tay, ba mũi tên cùng bay vọt đi, xé gió vút tới, xuyên mạnh qua đám lá xanh, bắn trúng tâm đồng tiền.

Cả hoa viên đang yên tĩnh bất giác đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay hoan nghênh, nhất là đám phi tần, cười như hoa nở toe toét vậy. Sắc mặt Thác Bạt Hạo nhìn rất khó coi, tự giác thấy kỹ thuật bắn không bằng người ta.

“Không ngờ Sở hoàng lại có kỹ thuật bắn siêu như thế, bội phục! Thật bội phục!” Thác Bạt Hoằng cười tán thưởng.

“Ván này hoàng huynh thắng” Sở Minh Hiên cười thản nhiên, “Bên tai thắng hai ván, không cần tỉ thí nữa”

“Bệ hạ và hoàng huynh đều bắn trúng đồng tiền, cong phần trúng thế nào, cũng chỉ là bắn từng phát, hay là bắn ba phát cùng lúc, cũng không cần giải thích nữa. Tiểu Vương nghĩ, chỉ cần bắn trúng đồng tiền thì là thắng” Thác Bạt Hoằng mỉm cười biện giải, “Bệ hạ và hoàng huynh đều bắn trúng đồng tiền, đó là hòa. Bệ hạ nghĩ sao?”

“Lời Tề Vương nói có lý, trận thứ hai hòa” Sở Minh Phong thả cung tên, ánh mắt tùy ý lia về phía Diệp Vũ, Diệp Vũ đón nhận ánh mắt trầm ổn tự nhiên của hắn, tâm sinh kính phục.

Nam tử nước Sở văn võ song toàn, cả bắn tên cũng không kém người phương Bắc, quả thật còn con cưng của trời, chỉ là vì sao hắn thô bạo như vậy chứ?

Thác Bạt Hoằng cười hỏi, |”Nếu trận thứ ba bên ta thắng, thì đó là hòa, vậy phải làm thế nào đây?”

Sở Minh Phong cất cao giọng nói, “Lại tỷ thí thêm một ván nữa thì được”

Sở Minh Lượng cười bảo, “Thuật bắn tên của hoàng huynh thật lợi hại, so với Thái tử Ngụy quốc cũng không bằng, hoàng tẩu nhìn bộ dạng phẫn nộ kia của huynh ấy kìa nhất định là tức chết rồi”

Diệp Vũ vỗ vỗ tay nàng ta, lắc đầu bật cười.

Cung nhân thu hồi cung tên, lấy ra hai thanh kiếm sáng loáng, Tống Vân nói, “Trận thứ ba, kiếm thuật, điểm đạt được. dĩ hòa vi quý”

Trận này, ai sẽ là người ứng chiến đây?

Thác Bạt Hoằng tiếp nhận kiếm, dưới ánh nắng chiều rọi xuống mắt, tựa như đôi ngọc đen sáng bóng, lóe lên. Sở Minh Hiên thong dong tiến lên, rút ngân kiếm ra, cười nhẹ như gió thoảng mây bay.

Diệp Vũ không ngờ trận thứ ba lại dĩ nhiên là Tấn Vương quyết đấu với Ngụy quốc Tề Vương.

Họ không hẹn mà cùng rút kiếm ra khỏi vỏ, trong khoảng khắc, ánh kiếm lóe sáng, cùng với ánh nắng lóe lên ngàn ánh sao. Giữa trưa hè tại nơi này, nhìn mà thấy lạnh cả người, khiến người ta không rét mà run.

“tứ hoàng huynh và Thác Bạt đại ca quyết đấu trận thứ ba…” Sở Minh Lượng khó xử cắn môi, “Kỹ thuật ai cao hơn đây?”

“Công chúa hy vọng ai thắng vậy?”

“Dĩ nhiên là hy vọng tứ hoàng huynh thắng rồi” Nàng ta cau nhanh mày, giọng sầu khổ mãi, “NHưng mà ta cũng không muốn Thác Bạt đại ca thua đâu”

“Vậy thì là hòa” Diệp Vũ cười nói.

Hai người tiến lên trước vài bước, cách nhau tầm năm bước chân, đối diện nhau, ánh mắt dần thay đổi, trở nên lạnh thấu xương, run người.

Đó là sát khí. Tay phải cầm kiếm, trong mắt nếu không có sát khí thì không thể đem kiếm thuật phát huy tới tận cùng, không thể thắng được.

“Tâm nguyện cả đời của Tiểu Vương là được cùng so chiêu với Tấn Vương, không ngờ rằng việc này lại được như ý” Cong ngươi đen nhánh của Thác Bạt Hoằng phụt ra sát khí, “Hôm nay lại được so cao thấp với Tấn Vương”

“Đây cũng là tâm nguyện của Tiểu Vương” Lệ khí trong mắt Sở Minh Hiên càng ngày càng nặng, sắc bén như thanh kiếm trong tay vậy.

Lời vừa dứt, họ không hẹn mà cùng ra chiêu tấn công đối phương, hai thanh kiếm tách ra, chạm vào nhau, thân kiếm vang lên tiếng “lách cách” nho nhỏ… Ánh mắt họ càng ngày càng lạnh khốc, lạnh lẽo tới mức khiến người ta sợ hãi, trong mắt chỉ có đối thủ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: đánh bại đối thủ!

Ngay sau đó, họ cùng văng ra, rồi lại nhanh chóng ra chiêu, bằng chiêu thức ác độc công kích đối thủ vào chỗ trí mạng. Thân kiếm chạm nhau, tiếng leng keng vang lên, lóe ra những tia sáng.

Tim Diệp Vũ lên xuống theo từng chiêu của họ, lúc lên thì suýt ngã, khẩn trươgn tới mức mồ hôi túa ra. Sở Minh Lượng cũng thế, vừa muốn ca ca thắng, lại lo Thác Bạt đại ca bị thương, cứ lắc lư mãi.

Lúc bay lên như chim, lại lượn như rồng, thân hình họ di chuyển thay đổi càng lúc càng nhanh, tốc độ ra chiêu càng lúc càng nhanh, tới lui vô hình, nhanh tới mức cả người xem cuộc chiến cũng nhìn không rõ lắm. Chẳng biết ở chỗ nào thổi tới mộtngọn gió lạnh, khiến tay chân người ta lạnh cóng. Diệp Vũ tự nhiên hy vọng Tấn Vương thắng, như thế nàng sẽ không phải rời Sở cung đi. Trải qua chuyện tối qua, nàng đã thay đổi tâm ý, quyết định nếm thử để cùng hòa hảo với Sở Minh Phong, lại bắt đầu lại lần nữa.

Aizz, nếu cung yến hôm qua cũng không nói ra những lời kia, sẽ không gặp phải nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc là nàng vẫn sai.

Họ đánh nhau tới đất trời tối sầm, người nhìn cuộc chiến cũng rất khẩn trương hồi hộp. Bỗng, Thác Bạt Hoằng bất ngờ rụt tay phải về vung tay trái lên, đúng lúc Sở Minh Hiên tránh, hai người cứ vậy đứng tại chỗ, kiếm vẫn chạm nhau.

Một miếng vải trắng từ trên người Tấn Vương bay xuống, chậm rãi rớt xuống thảm cỏ xanh, như một chiếc lông ngỗng trắng tinh, trắng như tuyết. Cặp mắt đẹp kia cuồn cuộn âm khí và hàn khí, mày kiếm cau chặt lại. Mắt Thác Bạt Hoằng cũng chớp nhẹ, sát khí ngập trời.

Mọi người giật mình, Tấn vương thua rồi ư? Ngay sau đó, hắn hăng hái ra chiêu, trận đấu càng ngày càng gay cấn, giống như họ đang ở giữa trận đấu sống chết vậy. Tim Diệp Vũ như ngừng đập, nếu Tấn Vương thua thật, vậy phải làm thế nào đây? Nàng thật sự phải tới Ngụy quốc ư?

Chiêu thức Sở Minh Hiên phát ra âm độc tàn nhẫn, chiêu nào cũng tuyệt mạng, thay đổi liên tục, bất ngờ khiến người ta không lường được. Còn Thác Bạt Hoằng thì trầm ổn ứng phó, cũng không bối rối, gặp chiêu so chiêu, chỉ có ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng.

Không hiểu sao lại thế, Thác Bạt Hoằng bại lộ mệnh môn trí mạng, Tấn Vương tóm lấy cơ hội đâm thẳng một kiếm, vào phía ngực trái của hắn.

Mọi người kinh hồn táng đởm, ngay lúc mũi kiếm sắp đâm vào chỗ da thịt kia một khắc, đột nhiên trì trệ không tiến thêm được. Như vậy thắng bại đã rõ. Diệp Vũ thở phào nhẹ nhõm, Sở Minh Lượng nắm chặt cổ tay nàng, khẩn trương tới mức gần như linh hồn xuất khiếu.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, bất luận là phi tần hay cung nhân đều sợ hãi than lên, võ nghệ Tấn Vương quả là xuất thần nhập hóa.

“Võ nghệ Tấn vương trác tuyệt, tiểu vương thật bội phục!” Thác Bạt Hoằngý cười lãnh liệt, trên mặt không có sự phẫn hận vì bại trận và mặc kệ.

“Kiếm thuật Tề vương thật điêu luyện, tiểu vương chỉ là thắng trong chỗ hiễm thôi” Sở Minh Hiên thu kiếm lại tra vào vỏ, ném cho cung nhân.

“Hoàng huynh, kỹ thuật tiểu đệ không bằng người, mong rằng hoàng huynh thứ lỗi cho” Thác Bạt Hoằng nói xin lỗi với thái tử Ngụy quốc.

“Thôi” Khuôn mặt Thác Bạt Hạo đen sì, không cam tâm.

“Thái tử, thắng bại đã rõ,thái tử không thể ôm mỹ nhân về được, có tâm phục khẩu phục hay không?” Sở Minh Phong hỏi trầm lãnh.

“Tỷ thí ba trận, thật sao mà phấn khích thế, bản thái tử được mở to mắt rồi” Mộ Dung Diễm nói kỳ quái.

Khóe miệng Thác Bạt Hạo khẽ nhếch lên, nói bình thản “Bản thái tử không còn gì để nói rồi”

Sở Minh Lượng bĩu môi bảo, “Thái tử ngụy quốc không chiếm được mỹ nhân, dĩ nhiên là mặc kệ rồi”

Diệp Vũ nhắc nhở, “Đừng có lửa cháy đổ thêm dầu nữa”

Sở Minh Phong tỷ thí thắng, cười sảng khoái “Nhị vị thái tử, nếu quốc gia không có chuyện gì quan trọng nữa, chẳng bằng ở lại thành Kim Lăng chơi mấy ngày, hoàng đệ và Thẩm Chiêu dẫn chư vị đi thăm Kim Lăng”

Mộ Dung Diễm cười nói, “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh”

Tiễn nhị vị thái tử ra cung, Tấn Vương, Thẩm Chiêu tùy giá đi tới trước ngự thư phòng. Cung nhân dâng nước ô mai, dưa và trái cây ướp lạnh lên, ba người vừa ăn vừa trò chuyện, giải nắng nóng, mát lạnh thấu tâm khiến tinh thần người ta phấn chấn hơn.

Thẩm Chiêu uống một ngụm ô mai, nghĩ nói, “Bệ hạ, thái tử hai nước muốn ở kinh thành vài ngày, thần lo họ có âm mưu gì đó”

“Kể cả có âm mưu gì, cũng là tính kế lấy được “Thần Binh phổ” thôi” Sở Minh Hiên tao nhã ăn mấy quả vải cống phẩm Linh Nam, cười cười.

“Kể cả chúng có tính kế “Thần Binh Phổ” cũng chẳng trộm được bản thật kia đâu” Sở Minh Phong tự tin tới mức chẳng khác gì tự phụ.

“Vậy bản thật được cất giấu ở nơi bí mật như vậy, chỉ có mỗi hoàng huynh biết, có muốn trộm cũng chẳng trộm được” Sở MinhHiên cười.

“Thần lại cảm thấy, vừa rồi Vương gia và Tề Vương trận kia có chút kỳ lạ” Thẩm Chiêu cau mày nghĩ ngợi.

Sở Minh Phong tay xiết một viên quả trắng nõn, no đủ, “Trận tỷ thí đó thật sự rất kích động, võ nghệ Tề Vương và Hoàng đệ sàn sàn ngang nhau thật sự chẳng phân biệt được, không đến ngàn chiêu thì không thể phân ra thắng bịa được. Tề Vương hẳn là cố ý tốc chiến tốc thắng, mới lộ ra sơ hở, khiến hoàng đệ chiếm được”

Sở Minh Hiên gật đầu, “Hoàng huynh nói rất hay. Thần đệ tự phụ có võ nghệ khó gặp địch thủ, cùng đối trận với Tầ Vương thần đệ không nắm chắc thắng được, bởi vì võ nghệ của hắn quả thật thâm sâu không lường được” Thẩm Chiêu khó hiểu nói, “Nếu nói thế là Tề Vương cố ý để cho Tấn Vương thắng, vì sao hắn lại không giúp hoàng huynh mình nhỉ?”

Nghi vấn này, không ai biết rõ chân tướng. Một ý nghĩ bất chợt nổi dần lên, Sở Minh Phong phỏng đoán, Thác Bạt Hoằng cố ý bại trận, là không muốn Vũ Nhi lọt vào tay hoàng huynh hắn. Nói vậy, hắn và Vũ Nhi thật sự có giao tình rất sâu.

“Hoàng huynh, thần đệ nghĩ tới, Thác Bạt Hạo mất mặt, trong lòng vẫn tức, hay là thần đệ mở tiệc trong vương phủ chiêu đãi thái tử hai nước, có rượu ngon gái đẹp, lại có vũ kỹ hiến vũ, có lẽ hắn sẽ coi trọng một trong những mỹ nhân nào đó, thần đệ liền thuận thế tặng luôn, khiến hắn bớt giận. Hoàng huynh nghĩ sao?” sở Minh Hiên lạnh nhạt đề nghị.

“Cũng được” Sở Minh Phong đồng ý, “Thẩm Chiêu, ngươi cùng mấy đại thần đi dự tiệc tiếp khách đi”

“Thần lĩnh chỉ” Thẩm Chiêu cười nói.

“Đúng rồi, hoàng huynh, bệnh tình công chúa Khánh Dương thế nào rồi?” Sở Minh Hiên hỏi.

“Mẫu hậu tạm cho nàng ấy ở tại thiên điện của điện Từ Ninh trước, rồi truyền thái y tới xem, ba thái y cũng không xác định được bệnh gì” Sắc mặt Sở Minh Phong hơi trầm xuống.

Sau bữa tối, Diệp Vũ hỏi TRâm Cài xem bệ hạ có còn ở ngự thư phòng không, Trâm Cài nói chắc là vậy.

Vì thế nàng mang theo canh giải nhiệt hạt sen và ngân nhĩ đi tới trước ngự thư phòng. Trâm Cài lo nàng đi một mình nên đi cùng. Người tới ngự thư phòng sớm trước nàng một bước là Phùng Chiêu Viện.

Khi Tống Vân thông báo, nàng phong tư yểu điệu bước vào đại điện, tay phải mang theo một chiếc hộp đựng thức ăn. Sở Minh Phong khép một quyển tấu chương lại, thấy nàng bước nhẹ nhàng tới, thì dựa lưng vào ghế ngổi, sắc mặt thản nhiên.

Sauk hi hành lễ xong, Phùng Kiều Diễm đi tới bên sườn đông ngự án, lấy trong hộp đựng thức ăn ra một bát canh, đưa tới trước mặt hắn, cười mị hoặc nói, “Bệ hạ, nô tì tự tay làm món canh vải Bách Hợp, nếu bệ hạ cảm thấy ngon miệng thì ăn nhiều một chút đi ạ”

“Nhìn cũng được lắm” Hắn liếc mắt một cái, cùi vải được tỉa thành những cánh hoa, xen lẫn với hoa Bách Hợp, màu trắng nõn tinh khiết nhìn trông rất bắt mắt”

“Vậy nô tì hầu bệ hạ ăn chút ạ” Nàng ta vui sướng không kìm được múc một thìa, đưa tới bên môi hắn”

“Để trẫm tự làm”

Sở Minh Phong không quen như thế, cố ăn, tiếp nhận một thìa mà ra vẻ như ăn rất ngon vậy. Trong canh cho chút đường phèn, ngọt mà không ngấy, tươi mát ngon miệng, lại được ướp lạnh có cảm giác mát mẻ giữa cái nóng oi bức.

Phùng Kiều Diễm thấy hắn ăn xong một chén trong lòng mừng thầm, lặng yên cởi áo khoác ngoài màu trắng ra.

Hắn thấy kỳ lạ là vì sao nàng ấy lại mặc màu áo đỏ, bên ngoài khoác áo lụa trắng, trang phục kỳ lạ như thế, hiện giờ mới hiểu được ý của nàng ta.

Phùng Kiều Diễm tay xiết tấm lụa mỏng, ở trước ngự tòa cứ xoay đi xoay về, lụa mỏng bay lên, thỉnh thoảng mơn trớn mặt hắn, thân thiết. Khăn lụa mỏng này dùng cánh hoa ướp mấy ngày, nồng đượm mùi, lúc phất lên hương bay ra, tỏa khắp phòng.

Sở Minh Phong dựa lưng vào ghế, vẫn ngồi không nhúc nhích, nhìn nàng ta tự quyến rũ mình, nhìn nàng ta nhảy điệu vũ cực mị hoặc.

Nàng ta mặc bộ quần áo lụa mỏng bó sát, thân hình trắng nõn như ẩn như hiện, đỏ ra đỏ mà trắng ra trắng, đỏ rực rỡ nhìn xinh đẹp vô cùng. Đường cong thân thể mềm mại lung linh không xương như ẩn như hiện, tựa như con rắn nước uốn éo vặn vẹo, ánh mắt mê hoặc ôm ấp, bắn ra những tia dụ hoặc nhất, kỹ thuật nhảy kiều mị tới mức nhìn mềm yếu như sợi bún, lại nở rộ quyến rũ đến mê người…

Nàng ta là một đóa hoa kiều diễm ướt át, chỉ mong được người thưởng hoa hái. Nhưng hắn vẫn thờ ơ như trước. Phùng Kiều Diễm càng ra sức lắc eo, đánh mông, cố gắng đạt tới khiến bệ hạ huyết mạch sôi trào, muốn ngừng không được. Diệp Vũ làm được, nàng cũng nhất định làm được, nàng ta không tin mình không dụ dỗ được bệ hạ!

Vì thế, tay nàng ta nhẹ nhàng mơn trớn cằm hắn, lòng bàn tay vuốt ve ngực phẳng của hắn, nàng ta ngồi xuống âu yếm bên trong đùi hắn, đơn giản tách hai chân nàng ta ra ngồi lên đùi hắn. Cánh tay nõn nà như ngọc quyến luyến vuốt ve thân thể cường tráng của nam tử, hai mắt như đẫm sương mù, mêng mông mờ mịt.

Sở Minh Phong vẫn không động đậy, khuôn mặt tĩnh lặng, sắc đẹp trước mặt, mà chẳng chút động tâm, lại cũng không ngăn nàng ta lại, cứ để nàng ta tùy ý đem hết mọi chiêu thức ra dụ.

Phùng Kiều Diễm thấy hắn bĩnh tĩnh như thế, vừa thẹn vừa giận lại không cam lòng, không thể không đứng lên, tiếp tục múa, lại dần cảm thấy hứng thú rã rời.

“Mệt mỏi thì về đi” Hắn nói lạnh nhạt.

“Vâng…” Nàng cất giọng nũng nịu, nghiêng người ngồi trân đùi hắn, “Nô tì múa kém cỏi vậy sao? Bệ hạ cứ vậy mà thấy chán ghét nô tì rồi sao?”

“Còn có không ít tấu chương muốn phê duyệt, trở về đi” Hắn tốt bụng khuyên.

“Vâng” Tuy không cam lòng nhưng nàng ta cũng không có gan cãi lời thánh ý. Vì thế nàng ta không tình nguyện đứng lên, lại bỗng đưa tay lên tai phải, “Ôi, khuyên tai Bạch Ngọc của nô tì rớt rồi”

Sở Minh Phong thấy bên tai phải của nàng ta quả thật không có khuyên tai bạch ngọc, lại không giống giả vờ, “Vậy tìm xem”

Phùng Kiều Diễm ngồi xổm xuống “Bệ hạ cứ ngồi yên, nô tì tự mình tìm ạ”

Do ánh nến không đủ sang, nhìn một lượt vẫn không thấy khuyên tai Bạch Ngọc đâu, nàng ta nhìn xuống ghế ngồi, hai tay đỡ hai bên tay vịn, eo nhỏ cong lên, mông nhếch lên, nhìn khắp chung quanh tìm kiếm. Một màn này trùng hợp lại bị người bên ngoài nhìn thấy.

Diệp Vũ mang theo một chiếc hộp thức ăn, cứ ngây ngốc nhìn cảnh ái muội kiều diễm , bốc lửa kia, ánh mắt càng ngày càng lạnh đi. Họ đang làm gì vậy?

Hắn ngồi dựa thoải mái, còn nàng kia thì nhếch mông lên, cả nửa người cũng ép xuống thành một góc chin mươi độ. Có thể tưởng tượng ra cảnh nàng ta đang ghé trên đùi hắn, hoặc phần việc chính nào đó đang vận động kịch liệt cùng với chiếc miệng.

Mới rồi Tống Vân nói, Phùng Chiêu Viện ở trong điện. NHư vậy, Phùng Kiều Diễm chính thức đang duyệt hắn đây mà.

Đêm đã về khuya, cơn nóng bốc người, lại có tia khí lạnh nhè nhẹ lan tỏa, nồng đậm ập vào ngực, trong nháy mắt trái tim lạnh hẳn. Diệp Vũ khắc chế hai tay đang run lên, xoay người rời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio