“Họ là người có quyền thế nhất trong thành Kim Lăng này đó” Lăng Tiêu Tương nói thần bí, “Gặp cũng không sao, nói không chừng cháu và mẹ cháu còn có thể trở về phủ tướng quân được nữa đó”
Trong lòng Diệp Vũ bối rối, nói vậy vị khách quý kia thật cao quý thế sao?
Cùng Lãnh Tiêu Tương đi vào tận trong lầu , phòng rất rộng, lịch sự tao nhã, Diệp Vũ thấy có hai đại hán đứng ở cửa, càng kiên định đoán được trong lòng. Cửa phòng mở ra, nhưng nhìn thấy ba nam tử ngồi ở bàn tròn, Lãnh Tiêu Tương cười làm lành khiêm tốn, giới thiệu, “Vị cô nương này chính là người mà ba vị muốn tìm đó”
Nàng nhận ra được, trong ba nam tử, nàng biết hai người, tướng Thẩm Chiêu, Tấn vương Sở Minh Hiên.
Thẩm Chiêu nhấc tay lên, ngón tay gõ gõ, Lãnh Tiêu Tương hiểu ý, nháy mắt với nàng rồi rời đi.
Không ngờ được biển quảng cáo bên ngoài lầu Tiêu Tương này cũng hấp dẫn ba vị nam tử có quyền thế nhất trong thành Kim Lăng tới xem xét.
Thẩm Chiêu và Sở Minh Hiên cùng mặc đồ trắng, đầu đội mũ ngọc, tuấn tú, có thể nói là phong tư lỗi lạc, lãng tử. Còn một nam tử khác tuổi cũng khá cao, mặc áo màu sậm, tướng mạo không giống họ lắm, gương mặt cứng rắn, ánh mắt sắc bén, thân hình cao lớn khoẻ mạnh, quanh người lộ ra luồng khí lạnh thấu xương, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.
Liếc mắt một cái có thể nhìn ra người đàn ông này không phải là nhân vật tầm thường.
Lúc nàng tiến vào, họ không quay đầu cũng không nhìn nàng.
Bảo nàng ngồi xuống, Thẩm Chiêu và Sở Minh Hiên không hẹn mà cùng nhìn nàng chằm chằm kinh ngạc, giật mình không nhỏ.
“Các ngươi biết nàng ấy sao?” Vị nam tử lạnh lùng kia ngạc nhiên hỏi,
“Biết” Cả Hữu tướng và Tấn vương không hẹn mà cùng đáp.
“Ta thật ra tò mò ghê” Hắn buông một câu, môi tà nhìn bên phải, “Họ tên cô nương, sao không báo ra?”
“Diệp Vũ Sắc” Nàng mỉm cười đáp, “Gọi công tử thế nào đây? Sở công tử chăng?”
“Thú vị, thú vị lắm” Hắn trầm giọng cười khẽ, “Cô nương thông minh, lại có một linh cảm tuyệt vời, nhưng mà tên của cô…Sao mà lại cảm thấy có chút quen thế, hình như đã nghe qua ở đâu rồi vậy”
Công chúa An dương không phải đã nói đó sao? Không cho nàng mang họ Diệp, thì nàng sao có thể mang họ Diệp chứ? Vì thế cho thêm một từ nữa, biến thành Diệp Vũ Sắc. Hơn nữa, tên mới cũng là vì chuẩn bị sau này thành danh nổi tiếng.
Thẩm Chiêu ghé sát lỗ tai hắn hạ giọng thì thầm.
Sở công tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Hoá ra là con gái cả của Diệp tướng quân ha. Sao ngươi lại ở nơi thanh lâu thế này? Màn ca múa này là do ngươi thiết kế sao?”
Diệp Vũ cười khẽ, “Vì sao ta ở đây, Sở công tử có thể hỏi công chúa An Dương, hoặc hỏi người trong phủ tướng quân chút, tin chắc ngài sẽ rõ cả. Còn về màn ca múa này, đúng thật là ta thiết kế”
Thú vị hơn là nghe được câu cuối cùng, họ đều toát lên vẻ khiếp sợ, hơn nữa Tấn vương ngồi trong tối cứ nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.
“Không ngờ con gái cả của Diệp tướng quân lại tài hoa hơn người như vậy, làm kinh hãi thế tục” Sở Công tử cười nói, ánh mắt loé lên tia sắc bén.
“Sở Công tử khen sai rồi”
“Người có bản lãnh dựng màn múa này, thật không thua gì kẻ đứng đầu trong cung, thậm chí còn hơn chút” Sở công tử nhìn về phía hai người, “Các ngươi nghĩ thế nào?”
“Nghe đồn Diệp đại tiểu thư sắc đẹp tuyệt thế, cầm kỳ thi hoạ không gì không tinh thông, không ngờ lại còn có tài ngịê bậc này, làm cho người ta phải mở to mắt mà nhìn” Thẩm Chiêu cười nhẹ như mây bay gió thoảng.
“Đêm nay chính xác là đã được mở mắt, phóng mắt nhìn toàn bộ nước Sở này, tin chắc không tìm được tài nữ nào giống như Diệp cô nương đây” Sở Minh Hiên ca ngợi.
“”Thật không dám nhận” Diệp Vũ khiêm tốn nói.
Lúc trước Tấn cương Sở Minh Hiên cự tuyệt tình ý của Diệp đại tiểu thư, đến mức mà nàng thương tâm muốn chết. Còn giờ đôi mắt hắn lại nhìn về cô gái với cặp mắt khác hẳn xưa sao?