Một kẻ bịt mặt đâm kiếm vào ngực hắn, điều này như mành chỉ treo chuông, nguy hiểm vô cùng, một mũi tên nhọn bay tới, đâm chính giữa ngực kẻ bịt mặt, kẻ bịt mặt ngã xuống tắt thở.
Kẻ bịt mặt còn lại khiếp sợ mãi, tìm kiểm chung quanh kẻ bắn tên lén. Nhưng nhìn mãi khắp bốn phía cũng không thấy ai. Đúng lúc này một mũi tên nhọn bay vọt nhanh tới, bắn trúng nơi hiểm của gã, khiến kẻ bịt mặt ngã liên tiếp xuống đất.
Còn Sở Minh Phong thấy đám bịt mặt đều chết cả, cứ ngây ngốc sửng sốt một lát, rồi không chịu nổi nữa, hôn mê bất tỉnh. Một người từ trong phòng chậm rãi đi ra, mặt đen như than, ánh mắt lạnh tanh như đá, tủm tỉm cười nhìn hoàng đế Sở quốc ngã trên mặt đất.
Thác BẠt Hoằng. Áo choàng đen được gió thổi bốc lên, như chim ưng giang cánh, bay đàng hoàng lên tường. Hắn khẽ nhếch môi lên, nhìn về hướng Kim Lăng. Vũ Nhi, ta đợi nàng.
Trong ngực hoa viên, ở lương đình. Đang lúc hoàng hôn, gió thu lạnh lẽo, xuyên qua đám kỳ hoa di thảo, lay động nghiêng ngả, ánh nắng chiều bị cơn gió lạnh thổi qua, cơn nóng mất, chỉ còn chút sắc đỏ. Gió càng thổi lớn, lá cây bay rụng đầy, lại trở về đất mẹ, có lẽ là một loại ấm áp.
Trong đình có hai người, một ngồi là Sở Minh Hiên, một đứng là Thẩm Chiêu. Sở Minh Hiên thản nhiên uống trà, thần sắc tự nhiên, “Thẩm Chiêu, ngươi đã bao giờ tự hỏi lòng mình, ngươi trung thành với trẫm hay trung thành với hoàng huynh chưa?’
Trong lòng Thẩm Chiêu cả kinh song vẫn đáp thong dong, “Vì sao bệ hạ lại hỏi vậy/”
“Trẫm muốn biết đáp án” Giọng Sở Minh Hiên nói lạnh nhạt, cũng không ép.
“Vua nào triều thần nấy. Thần trải qua ba triều, đều trung thành và tận tâm với bệ hạ, một lòng son sắt với Đại Sở, có trời đất chứng giám” Thẩm Chiêu thoải mái nói ra đáp án, “Giờ bệ hạ đã ngổi trên đế vị, thiên hạ thái bình, thần dân một lòng, thần dĩ nhiên là tận lực đem hết sức mình phụ trợ bệ hạ, tuyệt đối không trung thực”
“Thật không?” Giọng Sở Minh Hiên hơi uể oải.
“Bệ hạ không tin, thần chẳng còn gì để nói nữa”
Sở Minh Hiên rót một ly trà nóng, uống một hơi cạn sạch, nhanh nhẹn, “Không phải là trẫm không tin, mà những chuyện ngươi làm khiến cho trẫm thật thất vọng”
Mặt Thẩm Chiêu không đổi sắc, “Vậy xin bệ hạ làm rõ cho”
Ánh mắt Sở Minh Hiên trong trẻo nhưng lạnh lùng dừng trên mặt hắn, nói nhẹ như mây bay gió thoảng, “Hoàng huynh vốn không chết!”
“Bệ hạ nói thế là sao? Tiên hoàng vẫn chưa chết sao ạ?”
“Tâm tư của ngươi, trẫm sao không biết chứ?” Khóe môi Sở Minh hiên cười lạnh lẽo như có như không, “Bản tính ngươi chính trực, vốn muốn hoàn thành nguyện vọng của phụ hoàng, lại không muốn hoàng huynh chết, liền âm thầm sai người mang hoàng huynh ra khỏi điện Trừng Tâm, đưa hắn tới Dương Châu. Xác chết trong tẩm điện thiên tử kia là của Vương thống lĩnh, bởi vì Vương thống lĩnh có thân hình tương tự như hoàng huynh, chỉ có hắn giả mạo hoàng huynh sẽ không có ai nghi ngờ. Còn Vương thống lĩnh trung thành như một với hoàng huynh, dứt khoát sẽ chết thay cho hoàng huynh”
Nếu hắn đã đoán được, Thẩm Chiêu đơn giản thừa nhận, “Bệ hạ thánh minh”
Sở Minh Hiên đột nhiên gầm lên, “Chẳng lẽ ngươi không biết diệt cỏ tận gốc sao? Hoàng huynh cũng không phải kẻ tầm thường, sẽ nhanh chóng ngóc đầu trở lại, ngươi thả cho hắn một con đường sống, đó là ép trẫm vào chỗ chết! Trẫm làm tất cả còn có ý nghĩa gì chứ?’
Thẩm Chiêu ung dung hỏi lại, “Hay bệ hạ không có lòng tin ngồi yên trên ghế rồng?”
“Ngươi…” Lửa giận và lệ khí đan xen trong mắt Sở Minh Hiên.
“Tiền hoàng ngồi trên đó được mười một năm, cần cù làm việc, chăm lo việc nước, rất có trách nhiệm. Còn nữa, tiên hoàng và thần quân đã nhiều năm, tình nghĩa không nhẹ, thần trợ giúp bệ hạ một tay, song cũng không thể trơ mắt nhìn ngài ấy cứ thế mà chết đi” Thẩm Chiêu nói lạnh nhạt, “Nếu không làm vậy, lươgn tâm thần sẽ bất an, ăn ngủ không yên”
“Giỏi cho Thẩm Chiêu ngươi!” Sở Minh Hiên tức giận tới mức chẳng biết nói gì, giận dữ chỉ vào hắn, “Trẫm tuyệt đối sẽ không để cho hoàng huynh còn sống mà về Kim Lăng đâu!”
“Vậy đó là chuyện của bệ hạ”
“Xem ra ngươi vẫn tận trung với hoàng huynh nhỉ”
“Thần không dám, bất luận hoàng đế Đại Sở là người nào, thần cũng đều tận tâm hết sức, cố gắng bảo vệ xã tắc, tuyệt đối trung thành với Đại Sở.” Thẩm Chiêu nói nặng nề, trên có bầu trời dưới có mặt đất, đều chứng minh cho lòng dạ son sắt của hắn.
Sở Minh Hiên cười lạnh, “Thẩm Chiêu tài trí vô song, ôn nhuận như ngọc là cánh tay phải lương thần của Đại Sở quốc, không sợ quyền quý, ngông ngênh không tranh”
Thẩm Chiêu nói, “Bệ hạ quá khen!”
Ánh mắt Sở Minh Hiên lạnh lẽo, “Trẫm còn nhớ rất rõ, năm trước, hoàng huynh ban Vũ Nhi cho ngươi, ngươi còn vì bản thân, nạp Vũ Nhi làm Nhị phu nhân, thề không buông tay. TRẫm còn nhớ rõ, ngươi đưa Vũ Nhi tới ôn tuyền biệt quán, dễ dàng cho hoàng huynh sủng hạnh Vũ Nhi. Mối hận ngang nhiên chiếm đoạt như thế, không chỉ có hoàng huynh, mà còn có cả ngươi nữa, Thẩm Chiêu”
Hắn giận dữ chỉ Thẩm Chiêu, ánh mắt cau lại, nhìn vô cùng hung ác đáng sợ.
Thẩm chiêu nhàn nhã đứng lên, bình tĩnh cười, thừa nhận sự lên án và lửa giận của hắn. Quần áo trắng tinh khiết như mây, không nhiễm bụi trần, tay áo bị gió thổi bay lên nhẹ nhàng, hắn tự đứng bất động mà đã gần như thạch hóa rồi.
Trong lòng có một giọng nói cất lên với hắn: hôm nay là đại nạn trong đời này rồi.
Sở Minh Hiên cầm ly trà trong tay ném mạnh xuống đất, hai má đỏ bừng lên, “Thẩm chiêu, trẫm sẽ không tha cho ngươi!’
Thẩm Chiêu khẽ cười, mặt không đổi sắc, cho dù hắn biết cái chết đang tới gần, nhưng cũng không hề nhúc nhích chút nào.
Một mũi tên bắn lén bất ngờ phóng tới, lại đúng như hắn đã dự kiến. Tên bắn lén xuyên qua âm thanh cả đời, qua cuộc đời cong người những lúc mưa gió, bốc lên, xuyên qua tình yêu và si tình tận dưới đáy lòng… Hắn vẫn cười, đầu mũi tên xuyên vào da thịt, chấn động mạnh khiến hắn lùi lại sau hai bước,cơn đau xuyên tim khiến toàn thân hắn cứng ngắc… Giờ khắc này hắn sớm đã tính đến…
Diệp Vũ đang ở hoa viên giải sầu đúng lúc đi qua gần lương đình, thấy hai người trong đình, thấy Sở Minh Hiên kích động, bộ dáng phẫn nộ, thấy hắn ném ly trà xuống đất, thấy một mũi tên bắn vào thân hình Thẩm Chiêu… Toàn thân nàng cứng ngắc, chân tay lạnh băng, không thể tin nổi cảnh trước mắt này…
Sở Minh hiên giết Thẩm Chiêu! Ngay sau đó nàng như bị điên vậy chạy gấp, nhảy vào lương đình, ôm đỡ lấy Thẩm Chiêu, nhìn mũi tên cắm trong ngực hắn, bất lực… khiếp sợ, đau lòng, đau tới nỗi không nói nên lời…
Tại sao có thể vậy chứ?
“Vũ Nhi… Trước khi chết còn có thể gặp nàng lần cuối… Ta cảm thấy mỹ mãn rồi…” Hắn nói trầm trầm, miệng vết thương chảy ra rất nhiều máu, nhiễm đỏ cả áo trắng, đỏ như vậy, đỏ như vậy, chói mắt như thế…
“Thẩm Chiêu… “Diệp Vũ nói khàn khàn, tựa như ngực cũng bị một mũi tên đâm vào vậy, tim đau như thế, đau như thế.
“Nhớ kỹ…. Nàng và ta uống rượu trên thuyền hoa… Ta cả đời khó quên… Nàng đã từng là Nhị phu nhân của ta… Là vinh hạnh của ta… Nhớ kỹ lúc nàng bị bệnh khi làm ở tạp dịch, ta và nàng, chỉ có hai ta…. Nhớ kỹ nàng quỳ gối trong mưa cầu gặp ta, ta nhẫn tâm không gặp nàng…. Thực ra, trong lòng ta đau đớn vô cùng, không muốn nàng bị chút tổn thương và đau khổ… Nhớ rõ nàng ở bên phải thư phòng tướng phủ biểu hiện tâm ý với ta… Nàng đau lòng, bi phẫn, nàng có biết không? Ta rất muốn …. Bỏ hết tất cả, mang nàng cao chạy xa bay, cho nàng được vui vẻ sung sướng… Nhưng mà ta không thể… Ta là nam đinh duy nhất của Thẩm gia, không thể không nhớ rõ tổ huấn, không thể ruồng bỏ liệt tổ liệt tông, không thể không để ý đến quốc gia, không thể không quan tâm tới sống chết của hơn năm mươi khẩu trong phủ hữu tướng….” Hắn nói nhẹ nhàng chậm chạp, hơi thở mong manh, nói đứt quãng, lại đầy tình thâm nghĩa nặng, tràn ngập bi thương.
Nàng nắm chặt tay hắn, nước mắt lăn dài, “Ta biết… Ta hiểu mà… Khi đó ta thật sự thích ngài… Chỉ tiếc ngài không cần ta…” Thẩm Chiêu cười thanh tao ôn nhu, “Nghe nàng biểu hiện tâm ý, cả cuộc đời này, ta thấy đã đủ…”
Sở Minh Hiên nghe vậy, khiếp sợ trừng mắt: Diệp Vũ thế mà lại thích Thẩm Chiêu.
“Ta không thể ở bên cạnh nàng được nữa… Cứ cân nhắc kỹ rồi hẵng đi… Đừng lỗ mãng…” Thẩm Chiêu dặn dò giọng càng ngày càng nhỏ, “Còn nhớ rõ sinh nhật của ta không? Nếu nhớ… Vậy hãy cho ta một bình rượu thơm…”
“Nhớ chứ… Ta sẽ làm…” Nước mắt Diệp Vũ rơi như mưa, hiểu được những lời hắn muốn nói: Ngày sinh nhật.
“Vũ Nhi…. Ta muốn…ôm nàng một cái….” Tiếng nói va]f dứt, hắn nôn ra một ngụm máu tươi.
Nàng ôm chặt hắn, không muốn hắn chết, cả thân hình hắn vẫn còn ấm áp, hắn sẽ không chết được…
Thẩm Chiêu thâm tình nhìn hắn chăm chú, dùng một chút lý trí cuối cùng, nhớ kỹ dung nhan của nàng, khắc sâu nàng vào trong tâm khảm…
Ánh mắt si tình, bi thương, tuyệt vọng như thế…
Sau đó hắn nhấc cánh tay phải lên, chậm rãi đưa về má nàng, vừa khẽ chạm vào má nàng, đã tắt thở…
Diệp Vũ kinh hãi thấy tay hắn rơi xuống, nước mắt tuôn trào mãnh liệt, lòng đau như dao cắt. Sở Minh Hiên nhìn thấy cảnh này, tuy cảm động với tình cảm Thẩm Chiêu dành cho nàng, song rất nhanh lòng lại cứng rắn hẳn lên. Vũ Nhi thế mà lại thích Thẩm Chiêu chứ!
Nhìn nàng ôm Thẩm Chiêu khóc rống lên, tay phải của hắn nắm chặt thành đấm.
Sở Minh Hiên sai người âm thầm bắn chết Thẩm Chiêu, lại tuyên bố ngay trên triều là: có nghịch tặc giấu kín trong cung, ám sát hắn. Thẩm Chiêu vì cản tên cho hắn nên đã chết.
Nội tình trong đó chỉ có một số ít người biết, người Thẩm gia cứ nghĩ tới đó là sự thật, không ai cảm thấy kỳ lạ, chỉ nói gia môn bất hạnh.
May mà Thẩm Chiêu và Thẩm phu nhân còn có một trai một gái, hương khói Thẩm gia vẫn còn có người thừa kế.
Sau đó Sở Minh Hiên phong thưởng cho tất cả Thẩm gia. Sau khi tôn thái hậu hạ táng xong, trong cung lại khôi phục bộ dáng như trước, chỉ là cung nhân quen thuộc này cũng đã mất gần nửa.
Diệp Vũ đau thương suốt mấy ngày, nghĩ kỹ vì sao Sở Minh Hiên lại tâm địa độc ác vậy, vì sao cả Thẩm Chiêu cũng muốn bắt chết. Bởi vì Thẩm Chiêu biết rất nhiều bí mật của hắn.
Ngai vàng đế vị đoạt được không dễ, hắn lo Thẩm Chiêu sớm hay muộn sẽ không giữ được bí mật này, uy hiếp đế vị của hắn. Có lẽ hắn còn cảm thấy, lần này Thẩm Chiêu ruồng bỏ chủ cũ, trợ giúp hắn một tay, sau này biết đâu chừng cũng ruồng bỏ hắn, giúp cho chủ mới. Lấy uy vọng của Thẩm Chiêu trong triều, giúp chủ mới không phải là việc khó. Như thế, hắn vì muốn trừ hậu họa, chỉ có bắn chết Thẩm Chiêu.
Đây là ý nghĩ của nàng, không lấy Sở Minh Hiên ra chứng thực, cũng không muốn chứng thực. HẮn điên rồi, âm độc tàn nhẫn, còn cần phải chất vấn hỏi tội nữa sao?
Hoàng cung này, người quen thân thiết đã càng ngày càng ít, mà kẻ có nhiều bộ mặt lại càng tăng nhiều. Chỉ có mỗi Sở Minh Lượng là ngẫu nhiên tới thăm nàng, còn an ủi nàng đôi chút.
Diệp Vũ hỏi qua Sở Minh Lượng, nàng nói uể oải, Thác Bạt đại ca nói, sở quốc có nhiều chuyện xảy ra liên tiếp như thế, phải qua một thời gian mới bàn đến hôn sự; còn nữa, thời gian này hắn bận chính vụ, không thể dùng bồ câu đưa tin báo nàng thường xuyên được.
Đúng thật lúc này không nên bàn hôn luận gả là đúng.
Diệp Vũ đợi tới hai mươi tám tháng chính, nhưng mà mỗi ngày đêm giày vò, mỗi thời mỗi khắc đều đau thương, chỉ có đôi lúc nhớ tới Sở Minh Phong mới an ủi nàng đôi chút, giúp nàng vượt qua những đêm dài cô đơn.
Từ sau ngày đó, Sở Minh Hiên đã năm sáu lần đặt chân tới điện Phượng Tê, nàng mừng rỡ tự tại, ngày nào cũng ngăm hoa uống trà, tưởng nhớ Minh Phong, Thẩm Chiêu. Nhưng hắn tóm lại vẫn đến.
Đã khuya rồi, nàng đã định ngủ, bỗng nghe được thanh ấm, chấn động bật dậy. Sở Minh Hiên đi thẳng vào tẩm điện, mặt đỏ rực, đi lại lảo đảo, hẳn là đã uống khá nhiều rượu.
Nàng lập tức xuống giường gọi người, A Tử tiến vào, hắn vẫy ta, mồm miệng nói không rõ, “Cút… Cút hết cho trẫm…”
“Đi lấy trà giải rượu đi…” Nàng bảo A Tử.
“Ta không say…” Hắn thất tha thất thểu ngồi ở mép giường, trừng mắt với anngf. Mắt Diệp Vũ lạnh lùng nhìn hắn, hắn nấc một cái, ánh mắt híp lại, “Nàng hận ta… Ta biết…nàng cứ việc hận đi, ta không quan tâm…không quan tâm…”
Nàng nói lạnh băng, ‘Bệ hạ uống rượu, nên về nghỉ đi”
Hắn vỗ vỗ mép giường, “Cùng trò chuyện với ta”
“nếu bệ hạ định ngủ trong này, ta tới thiên điện”
“Vũ Nhi, nàng cứ vậy ghét cay ghét đắng ta sao?” Sở Minh Hiên hỏi không chút đau lòng.
“Đúng”
“Ngồi xuống!” Hắn nói lạnh lùng. Nàng bất động, không sợ lửa giận của hắn. HẮn phát hỏa, bỗng đứng dậy, hai tay khóa chặt người nàng, cưỡng hôn đôi môi non mềm. Nàng liều mạng đẩy hắn, đánh hắn, mà chẳng làm được gì, vốn không đấu lại với một nam tử có một thân võ nghệ.
Sớm đã chịu không nổi, tình triều cứ như sóng trào, nỗi nhớ điên cuồng, cả thể xác và tinh thần đấu tranh, hắn đã sớm tưởng tượng ra hoàng huynh cũng như vậy, xông thẳng tới phòng tuyến… Giờ người âu yếm, hắn không bao giờ nguyện buông nàng ra nữa, thầm nghĩ muốn chiếm được nhiều mật ngọt, hương thơm hơn… Cả lúc nàng phản kháng kịch liệt, hắn cũng dễ dàng đẩy ngã nàng xuống giường, đè nặng lên thâm thể mềm mại, muốn làm gì thì làm…
Diệp Vũ chợt thấy bi ai, hắn cũng giống Minh Phong lúc trước, chẳng để ý tới ý nguyện của mình sao?
Liều mạng phản kháng, nàng dùng móng tay cào mặt hắn, lại bị hắn giữ chặt lấy hai tay. Sở Minh Hiên nhìn nàng chăm chú, dục hỏa thiêu đốt trong mắt, “Hoàng huynh xông thẳng tới phòng tuyến, nàng cũng chuyển tình cảm cho hắn; như vậy, ta cũng không để ý tới ý nguyện của nàng, chắc nàng cũng chuyển tình cảm cho ta chứ?”
“Trước khác giờ khác, bệ hạ cảm thấy giống nhau sao?” Nàng cười lạnh, “Lúc Ngài hại chết người ấy, nên nghĩ tới ta hận với ngài, trọn đời không quên”
“Như thế, cứ để ngươi hận cho đủ đi”
Dứt lời hắn điên cuồng hôn nàng, chà đạp môi nàng, cắn cổ anngf, cắn nuốt xương quai xanh của nàng, hận không thể nhét nàng sâu tận trong người, hận không thể lập tức chiếm nàng làm của riêng mình…
Mùi rượu bao phủ, Diệp Vũ nhanh chóng bị hắn hun chết, có giãy dụa thế nào cũng vô dụng.
Hắn xé rách quần áo nàng, tay tùy ý xoa nắn khắp nơi, điều này mới tuyệt vời làm sao,khiến cho thân thể tức giận mềm mại chỉ còn mảnh nhỏ, hai đóa hoa kiều diễm lộng lẫy trên đỉnh đồi trắng như tuyết dựng cao, cảnh xuân kiều diễm, khiến lòng người muốn chìm vào. Ánh mắt hắn bốc lửa, ngón tay thon dài cởi nốt những mảnh vải cuối cùng, đôi quả đồi tuyết trắng nhảy ra khiến huyết mạch người ta sôi trào, kích thích mắt hắn, khiến hắn nhanh chóng cúi đầu xuống hôn.