Thấy tình hình vậy, Ngụy hoàng đi tới, một chưởng đánh trúng bả vai của Kiều Thục phi, bảo vệ Diệp Vũ. Kiều Thục phi vốn đã yếu sẵn, sao chống lại được một chưởng mạnh thế? Chỉ trong khoảng khắc, nàng ta ngã xuống mặt đất, cứ lặng nhìn bệ hạ, như đang nhìn một người xa lạ.
“Có đau không?” Ngụy hoàng hỏi thân thiết, ôm trọn vòng eo nàng.
“Nô tì không sao” Diệp vụ vội tránh rất nhanh.
“Bệ hạ, là nàng ta!” Kiều Thục phi giận chỉ nàng, trong mắt phụt ra oán hận, “Là nàng dùng con báo đổi con của nô tì…”
“Đưa Thục phi về!” Giọng Ngụy hoàng hạ lệnh, lạnh tanh, “Không có ý chỉ trẫm, không thể bước ra khỏi tẩm điện nửa bước!”
Kiều Thục phi làm náo loạn hoa viên, bị Ngụy hoàng cấm chừng, điện Sương Mai gần như trở thành lãnh cung, nói vậy có không ít kẻ vỗ tay vui mừng. Trong số đó có Lệ quý phi.
Đêm nay, Ngụy hoàng rốt cuộc đi tới điện Tử Thần, Diệp Vũ không cần đi theo hầu hạ, nghỉ tạm trong tẩm phòng. Nàng đang định tắt đèn đi ngủ, bỗng cửa sổ có người mở ra, nàng chấn kinh quay đầu, thấy Thác Bạt Hoằng nhanh nhẹn trèo từ cửa sổ tiến vòa.
“Huynh sao tới chỗ này thế? Không ai phát hiện ra sao?” Nàng sợ hết mức.
“Với ta mà nói, ra vào hoàng cung như đi trên đất phẳng vậy” Hắn tự tin tới mức cuồng vọng.
“Có chuyện quan trọng à?”
“Tới thăm nàng”
Nàng lấy thêm áo choàng khoác lên người, đánh giá hắn. Hắn mặc quần áo đen, nhìn lôi cuốn thần bí như bóng đêm vậy khiến người ta thấy không rét mà run. Sở dĩ sợ hắn là vì lo hắn lại khinh bạc.
Tâm tư Diệp Vũ hơi đổi, hỏi, “Đứa bé của Kiều Thục phi, huynh giết chế rồi à?”
Thác Bạt Hoằng ngồi trước bàn, “Đứa trẻ mới sinh kia tốt xấu gì cũng là đệ đệ cùng cha khác mẹ với ta, ta sai người đưa nó tới một nơi rất xa rồi”
Được thế nàng an tâm, tội ác trong lòng cũng giảm bớt chút. Hắn nhìn thấu tâm tư nàng, nói tỉnh táo, “TRăm ngàn lần đừng mềm lòng, nếu không, người nàng muốn cứu vĩnh viễn là tù nhân mà thôi”
“Ta biết rồi” Cứ nghĩ đến Minh Phong, lòng nàng lại nhoi nhói đau, “Đúng rồi, huynh an bài được không? Ta muốn ra cũng gặp Minh Phong ngày nào đó được không?”
“Qua hai ngày nữa ta sẽ nói cho nàng ngày cụ thể” Ánh mắt hắn dừng trên mặt nàng, dần nóng rực lên. Nàng tránh ánh mắt hắn, lòng không yên. Hắn ngồi xuống nhàn nhã, dáng cao ngất, khí độ nghiêm nghị, khiến cả tẩm phòng trở nên chật chội.
“Giờ cũng không còn sớm nữa, ta mệt rồi, mời Vương gia sớm ra cung cho” Diệp Vũ tay nắm chặt sốt ruột.
“Nàng sợ ta sao?” Thác Bạt Hoằng đứng dậy tới gần nàng, nhìn xuống nàng, ánh mắt mờ ám không rõ.
“Không phải… Ta mệt rồi…” Nàng chậm rãi lui lại. Hắn đi tới, bức nàng tới trước giường, “Sợ ta hôn nàng soa? Hay sợ ta ôm lấy nàng?”
Nàng ngước mắt lên, đón nhận ánh mắt nóng rực của hắn, “Ta thật sự mệt chết đi được, Vương gia đi nhanh đi”
Mặt hắn nhìn thật đáng sợ! Đen thăm thẳm, lại lạnh băng bất kỳ lúc nào. Thác Bạt Hoằng nhìn nàng chằm chằm một lúc, bên môi bỗng nở nụ cười như có như không, “Mấy ngày nay, nàng ở trong cung cần cẩn thận chút”
“Ta biết rồi”
“Chuyện Kiều Thục phi đẻ, nhớ không được tiết lộ chút nào đó” Hắn lại dặn dò.
“Ta dĩ nhiên biết tính nghiêm trọng rồi, sẽ không nhiều lời” Nàng nói mất kiên nhẫn. Hắn lại cười trầm trầm, nhìn nàng một lúc nữa sau đó mới nhảy ra khỏi cửa sổ rời đi. Diệp Vũ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ sau này nhất định phải đóng cửa sổ thật chặt mới được.
Kiều Thục phi điên rồi. Diệp Vũ nghe cung nhân điện Thừa tư nói, Kiều thục phi không chấp nhận nổi chuyện sinh ra báo là thật, suốt ngày tranh cãi ầm ĩ, không lúc thì đánh chửi cung nhân, lại nổi điên gì đó, các thứ trong tẩm điện đều bị nàng ta đập nát, dưới đất một đống hỗn độn. Cung nhân không ai dám tới gần nàng ta, cũng không dám đi thu dọn mọi thứ, bởi vì đi vào thì sẽ bị đầu rơi máu chảy, thậm chí sẽ bị nàng ta giết chết không biết chừng.
Kiều Thục phi định trốn mấy lần, đều bị thị vệ ngoài đại điện ngăn lại, nàng ta liền mắng to thị vệ. Diệp Vũ cảm thán cho Đế vương bạc tình, cho dù lúc trước có được hưởng ân sủng tới mức nào, cũng sẽ bị thất sủng, bị nhốt trong lãnh cung.
Hai ngày nay, thái y bắt mạch cho Kiều Thục phi, bảo nàng ta bị bệnh mất trí. An Thuận báo lại, lại hỏi Ngụy hoàng cẩn thận, “Có cần truyền thái y chẩn trị cho Thục phi không ạ?”
Ngụy hoàng như không muốn nhìn thấy biểu hiện của nàng ta, nói chán ghét, “Thôi, ngươi đi điện Sương Mai một chuyến, chuyển nàng ấy tới Phúc Nhạc đường đi”
An Thuận lĩnh chỉ, liền đi tuyên chỉ.
Sau đó, Diệp Vũ hỏi qua cung nhân xem Phúc Nhạc Đường ở chỗ nào. Cung nhân nói, Phúc Nhạc đường là lãnh cung, là chỗ ở tối tăm hẻo lánh ẩm ướt trong hoàng cung, là nơi mà phi tần bị phế đều ở đó. Hơn nữa, Phúc Nhạc đường không có nhiều thức ăn, tiền tiêu hàng tháng cũng thiếu, vốn không được ăn no, mặc không đủ ấm, lại còn bị người khác bắt nạt. Tóm lại, chuyển tới chỗ đó phi tần đều không trở lại được, ở đó rục xương tới tận cuối đời.
Như vậy đợi Kiều Thục Phi cũng chính là cuối đời này rồi. Trong lòng Diệp Vũ bất an, chỉ cảm thấy chính mình đã hại Kiều Thục phi thành như vậy. NHưng vì cứu Minh Phong, nàng chỉ đành trơ mắt giúp ngược thôi.
Giữa trưa ngày hôm sau, Ngụy hoàng ở ngự thư phòng thương nghị với đại thần chuyện quan trọng, không cần nàng tới hầu hạ, thì nổi lên ý nghĩ trong đầu, đi tới trước Phúc Nhạc đường.
Rẽ bảy ngoặt tám, hỏi mấy cung nhân, đi mất nửa canh giờ nữa mới tìm được Phúc Nhạc đường. So với hậu cung điện tiền triều xanh vàng rực rỡ, thì Phúc Nhạc đường lại là một tòa cung điện đơn sơ, đổ nát, đã nhiều năm không có ai trông coi. Diệp Vũ đưa ra yêu bài ngự tiền, cung nhân thấy yêu bài vàng sáng lóng lánh, như thấy vàng vậy, lập tức cung kính hẳn lên, hai mắt tỏa sáng, “Cô cô có gì dạy bảo ạ?”
“Không có gì, ta chỉ là tới thăm một người, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là được”
“Người cứ việc nhìn đi ạ, người muốn nhìn ai ạ?” Cung nhân cười làm lành nói.
Diệp Vũ đưa mắt nhìn lướt bên trong một lượt, lại không phát hiện ra Kiều Thục phi, “Ta định nhìn Kiều Thục phi mới được đưa tới hai ngày trước một chút”
Cung nhân nghĩ ngợi, “Đưa tới hai ngày trước ạ? Là phi tần bị điên ạ?”
Diệp Vũ gật đầu, cung nhân chỉ thẳng vào trong ngõ ngách, “Nha, chính là nàng ta đó”
Nàng nhìn qua, trông thấy ở tận cuối hành lang, dưới mặt trời mùa đông lạnh lẽo, có một người phụ nữ ăn mặc quần áo xám bẩn thỉu. Khuôn mặt nàng ta tái nhợt, búi tóc tán loạn, gục đầu xuống, hai tay ôm một chiếc gối nhỏ, đu đưa nhẹ nhàng, cứ như chiếc gối nhỏ ấy là con của nàng ta vậy. Nàng ta nhìn con hiền từ, còn chơi đùa cùng con.
Diệp Vũ đi trước mấy bước, ngơ ngác nhìn Kiều Thục phi, trong lòng khổ sở. Tiết mục “con báo đổi thái tử” vừa xong, lại khiến cho nàng ta biến thành kẻ điên, bị vứt bỏ tới một nơi bẩn thỉu, như bị bỏ quên hoàn toàn.
Có lẽ, tranh đấu hậu cung tàn khốc là thế, không phải anh chết thì tôi mất mạng, không phải anh đổ máu thì ta sẽ nổi điên. Nhưng Diệp Vũ chưa bao giờ muốn hại người, giờ Kiều Thục phi có nàng đồng lõa mà biến thành như vậy, kết cục thê lương, nàng không thể chịu nổi.
TRên đường trở về, lòng nàng đầy nặng nề. Thác Bạt Hoằng muốn giúp thái tử lên ngôi, sẽ hạ đổ Hàn Vương, Vệ Vương, không biết còn có bao nhiêu âm mưu quỷ kế nữa, còn không biết có bao nhiêu người trở thành vong hồn trong cái hoàng cung này nữa.
Đi qua một góc cung, bỗng thấy trước mặt tối sầm, như có cái gì chụp đầu nàng lại vậy, nàng lắc mấy cái, thì cảm thấy ý thứ càng mờ dần…
Lúc tỉnh lại, nàng phát hiện ra mình đang ở trong một cung thất tối mờ, chân tay bị một dây thừng to trói lại trên ghế. Nhớ tới mấy ngày trước Thác Bạt Hoằng báo cho mình biết cần phải cẩn thận, không thể ngờ được nàng đề phòng như thế lại còn bị người ta bắt trói lại. Lần này, kẻ trói nàng là ai vậy? Hàn vương Thác Bạt Thao ư?
Tiếng cửa kẹt một cái, có người tiến vào, là hai người. Do họ đứng ngược sáng, khuôn mặt đen kịt, nàng nhìn không rõ dung mạo họ, chỉ cảm thấy hia kẻ này chẳng phải người tốt lành gì.
Họ đóng chặt cửa phòng, đặt nến lên một chiếc ghế khác. Nhìn theo ánh nến mỏng manh, nàng nhận ra một trong kẻ đó là Hàn vương Thác Bạt Thao.
Hắn không sợ nàng nhận ra, khom người xuống, hai tay đỡ lưng ghế, vòng chặt nàng lại, khuôn mặt tục tằn như mặt mãnh thú vậy, trông rất đáng sợ, “Ngươi thạt to gan!”
Diệp Vũ không sợ, “Vương gia bắt nô tì tới đây, không biết có gì chỉ giáo?”
“Có can đảm lắm!” Thác Bạt Hao cất giọng thừa nhận, “Không phải bổn vương chỉ giáo ngươi, là ngươi chỉ giáo bổn vương mới đúng”
“Vương gia thật biết nóiđùa, nô tì sao có bản lãnh chỉ giáo Vương gia chứ” Nàng thầm nghĩ hắn bắt mình lần này là có mục đích gì.
“Đừng nhiều lời vô nghĩa, bổn vương hỏi ngươi, ngươi phải trả lời chi tiết” Lông mi to thô đen dày của hắn trầm xuống.
“NÔ tì sao dám lừa gạt Vương gia chứ? Vương gia cứ việc hỏi đi”
“Lúc Kiều thục phi sinh, ngươi đang ở trong tẩm điện hả?”
“Ai cũng đều biết, nô tì ở trong tẩm điện của Kiều Thục phi mà” Nàng đoán không sai, hắn là vì chuyện này. Thác Bạt Thao lại hỏi lạnh, ‘Kiều Thục phi thật sự sinh ra con báo sao?” Hắn bóp chặt miệng nàng, “Nếu có nửa câu nói láo, bổn vương sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị bị lửa thiêu”
Diệp Vũ bất giác co rụt thân mình lại, “Nô tì có trăm lá gan cũng không dám mạo phạm tội lớn khi quân này, đó là phải tru di cửu tộc đó ạ”
HẮn cười lạnh, “Biết thì tốt, có phải có kẻ đã lấy con báo đổi đứa trẻ mới sinh của Kiều Thục phi không? Vậy đứa trẻ mới sinh đó đâu rồi?”
Nàng nói cường điệu, “Kiều Thục phi chính xác là sinh ra một con báo, không phải là trẻ mới sinh”
Lực trên tay hắn dùng sức, bóp chặt miệng nàng, “Ngươi đã không biết sống chết, bổn vương thành toàn cho ngươi!”
Dứt lời hắn buông nàng ra, một nam tử khác cầm một cây nến Thanh Hoa trong tay, tóm lấy tay nàng, dí vào ánh nến.
Nàng kinh hãi, định rụt tay về, song không rụt lại được, “Ngươi định làm gì?”
Dùng lửa thiêu? Đem giọt nến cháy rót lên tay nàng ư?
“Chỉ cần ngươi nói ra chân tướng, bổn vương sẽ thương hương tiếc ngọc ngay” Ánh mắt Thác Bạt Hạo nặng nề.
“Vương gia, đây là sự thật, chân tướng, cho dù Vương gia có bức nô tì thế nào, nô tì cũng vẫn sẽ nói như vậy” Giọt nến rất đau, Diệp Vũ khổ sở hết cách, biết làm sao bây giờ đây?
“Chuyện hoang đường như vậy, chỉ có phụ hoàng mới tin thôi” Gương mặt hắn đầy nham hiểm, “Vì hai bà đỡ đẻ Kiều Thục phi không rõ tung tích, thị tì Vân Nhi thân cận của nàng ta sau đó cũng rời cung chẳng rõ đi đâu, loại dấu hiệu này cho thấy, các nàng đã bị người ta mua chuộc rồi. Đổi lại, đứa trẻ mới sinh của Kiều Thục phi mới bị các nàng ấy đổi thành con báo, nếu không các nàng ấy cũng sẽ không mất tích. Kiều thục phi sinh cũng là lúc ngươi ở tẩm điện, thấy việc thì cho qua, ngươi không phải đồng mưu thì đó là chủ mưu”
“Vương gia bịa chuyện thật tài quá, có thể tới quán rượu làm người kể chuyện được rồi đó”Nàng kinh ngạc với lời nói của hắn gần như giống sự thật tới nhường ấy, lòng hoảng loạn, “Nô tì thật sự không nhìn thấy trẻ mới sinh, chỉ nhìn thấy con báo. Vương gia không tin, nô tì cũng hết cách rồi”
Đôi mắt Thác Bạt Thao lập tức lạnh tanh, ý bảo cấp dưới bắt đầu nhỏ nến. Diệp Vũ nhìn ngọn lửa đỏ nhỏ kia, nhìn giọt nến chậm rãi chảy xuống, “Vương gia, nô tì…”
Cây nến lập tức dịch ra, Thác Bạt Thao hết kiên nhẫn quát, “Nói!”
Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “vương gia kiên trì bức cung, nô tì chỉ có một mạng, bị thương thì thôi, nhưng sau này vương gia ở trước ngự tiền có gặp phiền phức gì, nô tì tuyệt đối sẽ không nói nửa lời hay cho Vương gia đâu!”
“Bốp” một tiếng. Hắn ra tay đánh bất ngờ một cái, lực rất mạnh, khiến người ta không ngờ nổi, hai má của nàng lập tức xuất hiện năm dấu tay.
Bất giác nàng cảm thấy một luồng tanh ngọt trào ra từ miệng, tràn ra khóe miệng, lỗ tai ong ong, mắt nổ đom đóm. Hắn túm lấy tóc nàng, bức nàng ngẩng đầu lên, “Bổn vương biết ngươi có bản lĩnh, bổn vương chỉ không thể để ngươi có bộ dạng đắc ý như thế! Một ngày nào đó, bổn vương sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Nàng không biết hắn đang nói gì nữa, đầu váng mắt hoa, chỉ cảm thấy khuôn mặt hắn mơ hồ không rõ, thậm chí trong nháy mắt… chậm rãi, trước mắt ngày càng đen dần, đen tới mức đưa tay ra không thấy tay nữa.
“Vương gia, nàng ta hôn mê rồi” Kẻ thuộc hạ kia nói.
“Tiện nhân chẳng ra gì” Thác Bạt Thao nâng mặt nàng lên, nghiền ngẫm nhìn chằm chằm. Khuôn mặt này mềm mại như hoa, thân hình này nõn nà thon thả, chẳng kém phi tần trong cung tý nào. Nếu không được phụ hoàng sủng ái nàng ta hơn, hắn nhaats định không tha cho nữ tử khiến cho ai cũng muốn làm phi này.
Một tia sắc dục hung ác nham hiểm chợt lóe lên trong mắt hán, hắn đi ra ngoài, “Mặc nàng ta ở trong này tự sinh tự diệt đi!”
Bốn năm đại thần từ ngự thư phòng đi ra, An Thuận tiến vào, khom người bẩm báo, “Bệ hạ, nô tài không tìm thấy Diệp Huyên”
Ngụy hoàng bỗng dưng muốn ăn cháo thịt nạc Diệp Vũ làm, mới bảo hắn đi truyền lời, bảo Diệp Vũ nấu cháo thịt nạc. Nhưng mà hắn đã lần tìm cả điện thừa tư, cả tẩm phòng của nàng, cả ngự hoa viên mà chẳng tìm thấy nàng đâu.
Thác Bạt Hoằng vẫn còn ở ngự thư phòng nghe thấy hắn bẩm báo thế, trong lòng sốt ruột, nàng đi đâu vậy?
“nàng có thể đi đâu chứ? Phái thật nhiều người đi tìm xem nào” Ngụy hoàng bỗng rất nhớ tới mùi vị của cháo thịt nạc, cũng muốn thấy nàng, liền nói ngay, “Trời không còn sớm nữa, trẫm đói bụng rồi, bảo nàng mau tới ngự thư phòng ngay”
“Vâng, nô tài sẽ cho nhiều người đi tìm” An Thuận lĩnh chỉ.
“Phụ hoàng, nhi thần có chuyện không biết có nên nói không nữa” Thác Bạt Hoằng biết nàng tuyệt đối sẽ không đi loạn, nếu không thấy nàng, nhất định có chuyện xảy ra rồi.
“Nói”
“Thiên hạ trong ngoài, mọi người trong cung đều nói, phụ hoàng rất sủng ái với vị cung nữ này, đến cả đi săn không được mang cung nữ đi theo cũng ngoại lệ mang nàng ấy đi.Thân phận nàng ấy thấp kém, lại được hưởng thánh ân, khó tránh khỏi khiến nhiều người đố kỵ. Nhi thần nghĩ thấy nàng ấy biết trước sau, rất đúng mực, nhất định sẽ không chạy loạn. An công công đã không tìm thấy nàng ấy, biết đâu đã có chuyện gì xảy ra rồi cũng nên?” Hắn lựa từ cẩn thận, “Nhi thần ngu muội, không dám đoán bừa”
Tim Ngụy hoàng nhảy bần bật lên, sắc mặt lạnh lẽo, nặng nề đứng dậy.
An Thuận nói, “Vương gia nói rất có lý, nô tài cũng hiểu rõ Diệp Huyên không phải người bừa bãi, nàng ấy biết bệ hạ có thể truyền triệu nàng ấy bất cứ lúc nào, cũng sẽ không biết chừng mực như vậy đâu”
Ngụy hoàng hạ lệnh, “Phái nhiều người đi tìm! Cả thị vệ ngự thư phòng cũng phái đi hết!”
Thác Bạt Hoằng giả vờ thong dong, “Phụ hoàng, nhi thần nhàn nhã không có việc gì làm, chẳng bằng cũng đi cùng An công công đi tìm”
Ngụy hoàng trong lòng lo lắng an nguy của Diệp Vũ, thật không có nghi ngờ gì khác, bảo hắn nhanh đi tìm người. Thác Bạt Hoằng và An Thuận cùng nhau rời ngự thư phòng đi, sai thị vệ phân tán ra đi tìm.