“Ngươi định độc chết ta sao?” Diệp Vũ lập tức cong người móc cổ họng định nhổ nước trà vừa uống xong ra. Quả nhiên là hữu hiệu, có ít nước trà ói ra.
Kiều Thục phi túm lấy tóc nàng, khiến nàng ngẩng đầu lên, không cho nàng ói ra, oán độc trừng nàng, đôi mắt ác độc, “Tiện nhân! Ngươi hại chết con bản cung, làm hại bản cung bị bệ hạ vứt bỏ, ghét cay ghét đắng, bản cung sao nuốt nổi cơn tức này chứ? Bản cung sao có thể cho ngươi tiêu dao như thế được hả?”
Diệp Vũ hiểu ra, lúc trước nàng ta điên là giả vờ, “Nô tì không hại người, nô tì cần gì phải hại người chứ…”
Giọng Kiều Thục phi ác độc, “Mỗi một cung nữ đều muốn bay lên cành cao làm Phượng Hoàng, ngươi cũng không ngoại lệ! Ngươi muốn vinh hoa phú quý, muốn thân phận địa vị, nên lấy sắc đẹp mê hoặc bệ hạ. Ngươi thành công rồi, nhưng không có danh phận, ngươi lo bệ hạ sắc phong bản cung làm hoàng hậu, lo sau khi bản cung làm hoàng hậu sẽ đối phó với ngươi, bởi vậy ngươi liền ra tay triệt hạ trước, để bệ hạ tin bản cung sinh ra một con báo. Như thế, bản cung rốt cuộc cũng không chiếm được ưu ái của bệ hạ, thậm chí còn bị đẩy tới Phúc Nhạc đường, rốt cuộc không uy hiếp được ngươi nữa!”
“Thục phi, đây đều là do tự người tưởng tượng, nô tỳ vốn chẳng nghĩ tới hại người…”
“Người làm, trời đang nhìn. Ngươi đã làm gì, trong lòng biết rõ! Bản cung nghèo túng tới mức này, đều là do ngươi ban tặng! Bản cung còn có một hơi thở, sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Lệ khí tuôn trào cuồng cuộn trong mắt Kiều Thục phi, cấm lấy ấm trà, rót thẳng xuống miệng nàng.
Diệp Vũ ra sức đẩy nàng ta, đột nhiên lục phủ ngũ tạng bắt đầu quặn đau, từng cơn ập tới, đau tới mức nàng gục xuống bàn.
Kiều Thục phi cười to ầm ĩ, tiếng cười càn rõ, “Báo ứng! Đây là báo ứng của ngươi! Con à, mẫu thân báo thù cho con! Kiếp sau lại tới tìm mẫu thân nhé!”
Diệp Vũ nôn ra ngụm máu tươi, đau tới mức chân tay rã rời… NHưng không thể chết được, nàng sao có thể chết được chứ? Nàng vẫn còn muốn cứu Minh Phong, huynh ấy còn đang đợi nàng mà… Nàng nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, lại bị Kiều Thục phi túm giữ lại. Kiều Thục phi túm nàng đẩy mạnh vào tường, nàng liều mạng giãy dụa, phản kháng, song lực bất tòng tâm..
Bỗng có một cánh tay nắm lấy nàng, nàng ngước mắt nhìn lại, là Thác Bạt Hoằng. Hắn tung một chưởng về phía Kiều Thục phi, cất cao giọng gọi người. Thị vệ rất nhanh đã tới, bắt lấy Kiều Thục phi bỏ trốn. Thác Bạt Hoằng bi thương nhìn cô gái trong lòng, đôi mắt đau đớn run rẩy, “Vũ Nhi, nàng chịu đựng chút… Ta ôm nàng đi Thái Y viện…”
Tại Thái y viện, đèn đuốc sáng trưng. Lúc Ngụy hoàng chạy tới, thấy Thác Bạt Hoằng đợi trong phòng riêng, thấy bất ngờ; nhưng ông một lòng nhớ tới an nguy của nàng, liền hỏi Lâm thái y trước.
Lâm thái y bẩm báo, “Bệ hạ, độc Diệp cô nương sở dĩ trúng không phải là kịch độc, chỉ chỉ là lượng rất nhỏ, vi thần sắc thuốc cho nàng ấy nôn ra nọc độc là được, tính mạng nàng ấy đã không còn lo nữa, chẳng qua phải một lúc sau mới có thể tỉnh được”
Ngụy hoàng liền nói “Thưởng”, rồi bảo ông ta đi sắc thuốc. Diệp Vũ nằm trên giường, mặt trắng bệch, cứ như không có hơi thở vậy càng khiến người ta lo lắng. Ngụy hoàng cầm tay nàng, vừa thương tiếc vừa đau lòng.
Thác Bạt Hoằng thấy vậy chỉ hận ngồi bên giường không phải là mình.
“Bệ hạ đừng có lo lắng quá, Diệp Huyên sẽ nhanh tỉnh thôi ạ” An Thuận trấn an, “Nhưng nàng ấy sao tự dưng lại trúng độc được chứ? Là Vương gia mang nàng tới chữa trị ở Thái Y viện phải không?”
“chẳng phải ngươi đã sớm ra cung về phủ rồi sao? Vì sao lại còn ở trong cung chứ?” Trong lòng Ngụy hoàng nghi ngờ, lại yên lặng không nói.
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần ra khỏi ngự thư phòng, thấy Diệp Huyên đi về hướng bên đó, nhi thần liền cũng đi lên trước, “Thác Bạt Hoằng thong dong bẩm báo, ‘Trong lúc vô tình nhi thần thấy có một người đi theo nàng ấy, lúc đầu cũng cảm thấy không có gì, đi một lúc rồi mới thấy không ổn, nên mới đi theo kẻ đó sau nàng ấy, hình như là Kiều Thục phi ạ. Vì thế vi thần lộn lại để xem xem, cầu mong được bình an. Nhi thần đến tẩm phòng của Diệp Huyên thì thấy Kiều Thục phi đang túm nàng ấy áp vào tường, liền xông lên bảo vệ nàng ấy, rồi gọi người giam Kiều Thục phi lại. Diệp Huyên hộc máu, nhi thần thấy tình hình không ổn, mới lập tức đưa nàng ấy tới Thái Y viện chạy chữa, thật không dám chậm trễ chút nào”
“Bệ hạ, nô tài đã sai người coi Kiều Thục phi cẩn thận rồi ạ” An Thuận nói.
Ngụy hoàng tin lý do thoái thác của con, “Con tiện nhân này còn giả vờ ngây dại! Không ở Phúc Nhạc đường cho yên lại dám gây ra sóng gió nữa!”
Đôi mắt Ngụy hoàng sắc lạnh, “Nếu tiện nhân kia muốn độc chết Huyên Nhi, trẫm liền thành toàn cho nó, ban thưởng rượu độc!”
An Thuận lĩnh chỉ, “Nô tài nguyện làm mọi chuyện ổn thỏa, xin bệ hạ yên tâm”
Thác Bạt Hoằng thấy hắn lui ra, cũng nói, “Phụ hoàng, cũng không còn sớm nữa, nhi thần xin cáo lui”
Ngụy hoàng gật gật đầu, bảo hắn đi. Diệp Vũ từ trong hôn mê tỉnh lại, thấy Ngụy hoàng, cựa quậy định ngồi dậy. Ông vội đè nàng lại, nói hiền hòa, “Sức khỏe ngươi còn yếu, cứ nằm đi”
“Đây là Thái Y viện ạ?” Nàng nhớ tới Kiều Thục phi ác độc, lòng bất giác lo lắng.
“TRên người có chỗ nào không khỏe? Nói nhanh cho trẫm biết, trẫm sẽ cho thái y bắt mạch cho ngươi”
“Nô tì không sao, tạ bệ hạ quan tâm” Nàng nói đầy tự trách, “Bệ hạ quốc sự bề bộn, lại còn lo cả chuyện của nô tì nữa, nô tì thật đáng chết!”
“Kiều Thục phi hạ độc hại ngươi, trẫm sẽ không bỏ qua cho nàng ta!” Lệ khí trong mắt ông chuyển động, rồi nhìn nàng hiền hòa, “Huyên Nhi, mấy ngày trước tai trái nàng bị thương, hôm nay lại bị trúng độc, là trẫm đã liên lụy tới ngươi”
“Bệ hạ nói vậy làm nô tì khó nghĩ quá” Diệp Vũ nói dịu dàng, “Là nô tì không tốt mới có thể chọc tới những chuyện thị phi đó ạ”
“Ngươi bị khổ nhiều vậy, trẫm muốn thưởng cho ngươi” Ngụy hoàng chờ mong hỏi, “Ngươi nghĩ xem muốn gì, chỉ cần ngươi nói ra, trẫm đều thưởng tất!”
“Nô tì có thể hầu hạ bệ hạ đã là phúc khí lớn rồi ạ, không muốn được ban thưởng cái gì. Bệ hạ xem này, nô tì đại nạn mấy lần không chết, đã nói rõ nô tì hầu hạ bệ hạ, được lấy dính long khí của bệ hạ, mang nhỏ này cứng lắm đó”
“Tuy nói thì nói thế, nhưng nhất định phải thưởng!” Ông nói chút kiên quyết, như ướm thử, “Hay trẫm ban cho ngươi một phân vị, sau này phi tần hậu cũng cũng không ai dám tùy tiện bắt nạt ngươi, mưu hại ngươi nữa nhé”
Tim nàng như đập mạnh hơn, ý nghĩ chuyển động, “Bệ hạ nếu muốn thưởng, thì hãy thưởng cho nô tì một khối kim bài miễn tử đi ạ. Sau này có kẻ nào bắt nạt nô tì, nô tì sẽ trưng kim bài miễn tử ra, xem ai còn dám hại nô tì nữa không”
Ngụy hoàng sửng sốt, “Kim bài miễn tử à? Mệt cho ngươi lại nghĩ ra được”
Diệp Vũ cười làm nũng, “Ngoài kim bài miễn tử ra, nô tì cái gì cũng không cần hết”
Ông cười thoải mái, “Được, được được, trẫm liền ban thưởng cho ngươi một kim bài miễn tử”
Giờ tý đã qua, hoàng cung như khoác lên mình một tấm áo choàng đen đi đêm lớn, đều đen như mực, yên lặng như chết, chỉ có gió lạnh thổi vù vù. Một bóng đen nhỏ hiện lên sau đám thị vệ đi tuần, lại nhanh như chớp, đã bị bóng đêm nuốt chửng.
Bóng đen này tới gần tẩm phòng của Diệp Vũ, mở khung cửa sổ ra, song lại không mở ra được. Đành bất đắc dĩ, hắn đi vào cửa trước, nhìn chung quanh một lát, lấy Kim Đao khều cửa, cuối cùng cũng tiến vào phòng.
Trong phòng tối om, chỉ có một ngọn nến tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Nàng đang ngủ say, hơi thở bình thường như có như không, một tay lộ ra ngoài chăn. Thác Bạt Hoằng nhẹ nhàng ngồi xuống, cứ lặng nhìn nàng chăm chú.
Nếu lúc ấy hắn không có tâm huyết dâng trào lén lút lộn trở lại, nếu lúc ấy hắn tới muộn, có phải nàng đã bị Kiều Thục phi hại chết rồi không? Nhớ tới tình hình lúc đó, hắn nghĩ mà cảm thấy sợ. Đã sớm đoán được một mình nàng ở trong cung là vô cùng nguy hiểm, lại không ngờ hiểm ác như thế, không ngờ, kẻ địch ẩn nấp ở trong chỗ tối bí mật gần đó như hổ rình mồi với nàng, không ngờ là, nàng đang sống vậy có thể chết bất cứ lúc nào.
Hắn vuốt nhẹ bàn tay lạnh lẽo mềm mại của nàng, lòng giãy dụa, mâu thuẫn giày vò… Không muốn nàng bị ép trong hiểm cảnh, không muốn lại lợi dụng nàng, chỉ thầm nghĩ được đối đãi nàng thật tốt, ra sức che chở cho nàng, lại không muốn buông cho kế hoạch đang tiến hành thuận lợi… Trù tính của hắn rất thuận lợi, phụ hoàng thích nàng ấy còn hơn cả con gái, chỉ cần có thời gian, nàng có thể khiến phụ hoàng nói gì nghe nấy được rồi.
Giờ hắn sao bỏ được mà tha cho đây? Vũ Nhi, rất nhanh mọi chuyện xong, cố nhẫn nại thêm chút nữa, có được không? Vũ Nhi, tới lúc đó, chúng ta sẽ ở cùng chung một chỗ, nắm tay ngắm cả núi sông của Đại Ngụy!
Đã hai ngày, Diệp Vũ hỏi thăm An Thuận về Kiều Thục phi, đều được đáp án là: Kiều Thụ phi đã được bệ hạ ban thưởng rượu độc chết rồi.
Đứng ở trong tuyết, Diệp Vũ cảm thấy lạnh bức người. Mùa đông ở phương Bắc lạnh hơn ở Kim Lăng, lạnh thấu xương, gió tuyết rơi xuống.
Một phi tần được hưởng ân sủng mong được có hoàng tử, lại cứ vậy vì nàng mà chết.
Ngụy hoàng thật sự ban thưởng cho nàng một kim bài miễn tử, bất luận kẻ nào nhìn thấy khối kim bài miễn tử này đều như nhìn thấy bệ hạ, đều phải quỳ xuống hành lễ. An Thuận lặng lẽ nói với nàng, kim bài miễn tử này là bệ hạ cho cung nhân chế tạo gấp tặng nàng, chỉ vì nàng bị người ta mưu hại lần nữa, phải chịu nhiều khổ cực như thế.
Diệp Vũ thở dài, Ngụy hoàng này đối với mình có chút di tình, hay là vẫn thương tiếc nhiều chút? Gió lạnh thấu xương, khí lạnh xuyên thấu, Ngụy hoàng lệnh cho cung nhân chế tạo gấp chiếc áo ngủ, chiếc áo choàng, chiếc áo khoác, lại còn ban cho nhiều đồ vật mùa đông nữa, An Thuận đưa tới. An Thuận có chút cung kính với nàng, “Ân sủng mêng mông, Diệp Huyên, muốn tỉnh táo tinh thần toàn tâm toàn ý hầu hạ bệ hạ, đừng cô phụ ân sủng của bệ hạ”
Nhìn quần áo thợ làm khéo léo ấm áp mềm mại không gì sánh được này, nghĩ đến lời hắn nói, trong lòng nàng thấy vô cùng nặng nề. Ngụy hoàng thật sự muốn sắc phong cho mình làm phi tần sao? Nàng sao mà khéo léo cự tuyệt được đây?
Sáng sớm hôm nay, cả núi tuyết đã khiến cho toàn bộ hoàng cung ngập tràn thành một thế giới trắng tinh, tuyết bay tán loạn, xoay xoay, bàng bạc, nhìn khắp nơi khúc khuỷu quanh co lồi lõm trước mắt, khiến người ta sợ hãi.
Nàng định đi ngự thư phòng, đã có cung nhân tới truyền lời, trời tuyết ẩm ướt rất khó đi, bệ hạ bảo nàng đợi khi nào tuyết bớt đi thì mới đi hầu.
Nhưng trận tuyết này vẫn lớn, vẫn bay lả tả, mãi cho tới tận đêm mới ngừng lại. Cung nhân lại tới truyền lời, bệ hạ để cho nàng được nghỉ ngơi, hôm nay không cần phải đi hầu. Diệp Vũ lại lo lắng cho Sở Minh Phong, sốt cao chưa giảm, bệnh tình có còn lặp lại nữa không, giờ trời giá rét thế này, có được ăn no mặc ấm, ngủ ngon không?
Chọn một ngày lại đi thăm huynh ấy mới được.
Hôm sau nàng đi ngự thư phòng, cung nhân lại bảo bệ hạ tới điện Hầu Hạ rồi. Vì thế nàng đi tới trước điện Hầu Hạ.
Cung nhân đang cào tuyết, bới tuyết, san đống, có chỗ còn rất ẩm ướt lầy lội, mấy lần làm nàng suýt trượt chân. Rốt cuộc cũng tới điện Hầu Hạ, nàng nhìn thoàng qua nơi có dát vàng ngọc rực rỡ này, lại bị ánh sáng trắng như tuyết bao phủ cũng bớt đi nhiều, chậm rãi đi vào. Một cung nhân cũng không thấy, chắc là Ngụy hoàng không muốn có ai quấy rầy nên đã cho thị vệ, cung nhân lui rồi.
Đi qua đại điện, vào tẩm điện, nàng trông thấy trng tẩm điện màn lụa mỏng màu hồng, tím bay phất phơ, tầng tầng lớp lớp khiến cho cả tẩm điện huyền ảo như trong mộng vậy. Ở sâu trong tận cùng là người đó, Ngụy hoàng. Bỗng ông bước nhanh tới, màn lụa hồng tím do ông đi lại mà bay lên, rơi xuống. Ông ôm lấy nàng, cất tiếng đầy thâm tình và bi thống, “Uyển Nhi, trẫm rốt cuộc đã đợi được nàng rồi…”