Ngụy hoàng xuống ngự án, trong mắt đầy lo lắng, phân phó, “An Thuận, lập tức phái người đi tìm”
An Thuận lĩnh chỉ, vội vã ra khỏi ngự thư phòng. “Phụ hoàng, Diệp cô nương là tâm phúc của ngự tiền, mới rồi đang ở phòng ăn nhỏ, nói vậy cũng không chạy loạn đâu cả, phụ hoàng đừng lo lắng quá” Thác Bạt Hoằng nói trấn an, thần sắc kính cẩn.
“Chỉ hy vọng thế” Ngụy hoàng ánh mắt sắc bén, như đang tìm tòi gì đó, “Huyên Nhi sao vô duyên vô cớ mất tích chứ?”
“Nếu phụ hoàng lo lắng cho an nguy của nàng ấy, hay là ra ngoài đi xem một cái đi ạ” Thác Bạt Hoằng nói nặng nề. Ngụy hoàng gật gật đầu, đi ra ngoài, Thác Bạt Hoằng lập tức cùng đi ra ngoài. Sắc trời có vẻ u ám, gió lạnh gào thét, hẳn là tuyết sắp rơi. An Thuận xông pha thân mình trong gió lớn đi tới, “Bệ hạ, Diệp Huyên không thấy ở phòng ăn nhỏ”
Gương mặt Ngụy hoàng lập tức lạnh băng như sương, thần sắc nặng nề.
Lần tìm cả bên cạnh ngự thư phòng lẫn cả điện Thừa tư mà không tìm thấy bóng dáng Diệp Vũ đâu. Thác BẠt Hoằng đứng bất động trong gió lạnh, Ngụy hoàng ngày càng lo âu, hỏi An Thuận mấy lần là vì sao thị vệ vẫn chưa trở lại bẩm báo.
“Phụ hoàng, đã qua hai canh giờ rồi” Thác Bạt Hoằng hạ giọng nhắc nhở.
“Bệ hạ, nô tài nghĩ đến, đã lâu vậy, Diệp cô nương e là đã xảy ra chuyện rồi” An Thuận cũng lo lắng mãi. Lúc này, một thị vệ vội vàng đi tới, bẩm tấu, “Bẩm bệ hạ, ty chức đã tìm thấy Diệp cô cô”
Sắc mặt Ngụy hoàng lộ vẻ vui mừng, hỏi khẩn trương, “Hiện ở đâu?”
Thị vệ nói, “Diệp cô cô bị hai công công mang đi, đang ở Thanh Phong đài”
An Thuận mắng chởi, “Hồ đồ! Vì sao không cứu Diệp cô nương trở về hả/”
“Bệ hạ, hai công công kia đem tính mạng Diệp cô cô áp chế, ty chức không dám hành động lỗ mãng”
“Phụ hoàng, hay đi nhìn một cái xem” Thác Bạt Hoằng cũng không sốt ruột cho lắm. Ngụy hoàng cất bước đi trước, áo khoác theo gió bay lên. Nhóm người Thác Bạt Hoằng chạy vội đuổi theo, đi nhanh trong gió lạnh.
Đài Thanh Phong ở ngay ngự hoa viên phía Tây Bắc, cao bảy trượng hình bát giác, xa xa giống như một tòa tháp dát vàng bạc rực rỡ, rường cột chạm chổ. Ở tít trên đỉnh cao nhìn, có thể nhfin được toàn cảnh hoàng cung, và toàn cảnh thành Lạc Dương.
Tới Đài Thanh Phong, Thác Bạt Hoằng từ xa đã thấy, ở chính giữatháp, Diệp Vũ bị trẻo trên không trung, áo choàng bay theo gió. Cảnh như thế, thật kinh tâm động phách.
Ngụy hoàng tinh thần chấn động, ngẩng đầu nhìn cô gãi mỏng manh kia có thể mất mạng bất cứ lúc nào, kinh hoàng nói khẽ, “Nhanh đi cứu Huyên Nhi”
Họ vội vàng lên đài Thanh Phong, đi thẳng một mạch lên đó. Ở trên tháp cao, Diệp Vũ bị treo lên bằng một sợi dây thừng, cả người lơ lửng bên ngoài, gió lạnh thấu xương tốc cả áo quần áo nàng bay phần phật.
Lúc ấy nàng đang ở trong phòng ăn nhỏ nấu cháo, bỗng bị người ta đánh ngất, lúc tỉnh lại thì đã thấy ở trên đài Thanh Phong, chân tay bị trói, có hai công công đem treo nàng ra bên ngoài lan can. Nàng sợ tới mức hông bay phách lạc, nhưng cũng biết rõ chắc không ngã xuống ngay, bởi hai công công làm vậy tất có nội tình.
Trước khi đoàn người Ngụy hoàng đến, HÀn vương đã đi lên đài Thanh Phong, thấy nàng bị treo bên ngoài, thấy thú vị, cười tủm tỉm nhìn nàng, cứ như đang nhìn một trò hay vậy, chẳng có ý cứu nàng tý nào.
Làm nàng khi thấy nhóm người Ngụy hoàng, trong lòng thấy thoải mái hơn. Ngụy hoàng bị cảnh này làm cho sợ tới mức tim co bóp kịch liệt, lo lắng tới an nguy của nàng, lớn tiếng gầm lên, “Đồ vô liêm sỉ! Còn không thả người?”
Hai công công thấy bệ hạ giá lâm, chẳng dám lỗ mãng, sợ hãi quỳ xuống, bị thị vệ áp chế. Thác Bạt Hoằng và An Thuận cùng lên cứu nàng, nàng vừa đứng vững, Ngụy hoàng đã đi tới đỡ lấy, trên mặt tràn đầy quan tâm, “Huyên Nhi, có bị thương không? Chúng đối xử với ngươi thế nào, ngươi nói cho trẫm biết, trẫm tuyệt đối không tha”
“Nô tì không sao, bệ hạ đừng có lo” Diệp Vũ tim cũng đã đậptrở về, cái cảm giác bị treo lơ lửng giữa không trung kia, dưới chân hư không thấy mà thật đáng sợ.
“Quay đầu cho trẫm bảo Thái y bắt mạch cho ngươi xem nào” Ngụy hoàng vỗ vỗ tay nàng, mắt lộ ra tình cảm trìu mến.
“Nhị hoàng huynh… Vì sao ở trên đài Thanh Phong? Vì sao không cứu Diệp cô nương?” Thác Bạt Hoằng hỏi Hàn Vương, trong giọng đầy trách cứ. Ngay lúc phụ hoàng đi vào, Thác Bạt Thao đã cảm thấy có chuyenj kỳ lạ rồi, thấy có chỗ nào đó không đúng, giờ ngẫm kỹ lại. Hắn vội vã giải thích, “Phụ hoàng, nhi thần vừa tới, đang định cứu nàng ấy thì phụ hoàng đã tới rồi…”
Giọng ngụy hoàng lạnh lẽo, “Thật không?” Hỏi lại Diệp Vũ, “Hàn Vương thật vừa tới sao?”
Nàng nói chi tiết, “Hàn Vương tới đây cũng được một lúc rồi”
“Thác Bạt Thao hoảng, nói ngay, “Phụ hoàng, không phải…”
Thác Bạt Hoằng chất vấn, “Nhị hoàng huynh biết rõ phụ hoàng thích Diệp cô nương nhất mà, vì sao không nể mặt mũi phụ hoàng mà cứu nàng ấy chứ?”
Trong khoảng thời gian ngắn, Thác Bạt Thao không biết đáp thế nào, nét kinh hoàng lóe lên trong mắt.
Đúng lúc có mấy cung nhân cầm đèn đi lên, đèn cung đình bay bay trong gió lạnh, khiến ánh sáng mờ tỏ.
Bóng đêm rơi xuống bao phủ cả hoàng cung. Ngụy hoàng ngồi trên ghế, long uy hiển hách, long bào màu vàng lấp lánh sáng, nhìn có vẻ chói mắt.
“Đồ vô liêm sỉ! CÁc ngươi vì sao bắt Diệp cô nương, còn không mau khai ra?” An Thuận thấy sắc mặt bệ hạ lạnh lẽo, liền quát hỏi thay.
“Nô tài… Bẩm bệ hạ, nô tài dù có trăm lá gan cũng không dám bắt cóc Diệp cô nương đâu ạ…” Một công công lo sợ nơm nớp nói, sắc mặt hoảng loạn.
“Lôi ra ngoài chém! Tru di tam tộc!” Trong mắt Ngụy hoàng lóe lên sát khí.
“Bệ hạ tha mạng… Bệ hạ tha mạng… NÔ tài sao có gan bắt cóc Diệp cô nương chứ ạ…” Hai công công dập đầu xin tha, sợ tới mức mắt nóng lệ rơi đầy, chỉ về phía Thác Bạt Thao, “Là Vương gia lệnh cho nô tài mang Diệp cô nương buộc ở trên đài Thanh Phong đó ạ…”
Sắc mặt Thác Bạt Thao thay đổi, chấn động giận dữ nói, “Nói vớ vẩn! Bổn vương lệnh cho các ngươi trói người khi nào hả/”
Một công công gấp tới mứclệ tuôn trào, “Vương gia, nếu không có sự sai khiến của ngài, nô tài có mười cái mạng cũng không dám trói người mà… Bệ hạ, nô tài phụng mệnh Vương gia, thừa lúc đem dây trói Diệp cô nương, treo nàng ấy ra bên ngoài…”
Diệp Vũ nhìn Thác BẠt Hoằng, trong lòng cười lạnh, thì ra là thế, thì ra là thế. Sắc mặt hắn vẫn như thường, chẳng lộ ra chút cảm xúc nào.
Thác Bạt Thao sốt ruột, giải thích, “Phụ hoàng,họ ngậm máu phun người, nhi thần không có sai họ làm thế… Nhi thần bị oan uổng mà… Nhi thần sao lại đem trói Diệp cô nương lên đài Thanh Phong chứ? Nhi thần biết rõ phụ hoàng thích nàng ấy, sao vô duyên vô cớ trói nàng ấy chứ? Nhi thần thật sự oan uổng mà..”
“Bệ hạ, trong thư Tiểu Lâm Tử có nhắc tới Hàn Vương… Nếu quả là Hàn Vương, vậy Hàn Vương sai người trói Diệp cô nương lại, có phải định áp chế nàng ấy không…” An Thuận không dám nói tiếp nữa.
“Phụ hoàng, nhi thần đã nghĩ tới, tra ra manh mối vụ làm nổ điện Hầu Hạ rồi. Nhị hoàng huynh định giết phụ hoàng, tâm thuật bất chính, lệnh cho Tiểu Lâm Tử bỏ bột lưu huynh vào lư hương Toan Nghê, bị thất bại. Hắn biết được phụ hoàng đang lệnh cho nhi thần âm thầm điều tra án này, lo lắng âm mưu bại lộ, bị phụ hoàng trừng phạt, nên không làm thì thôi, mà đã làm thì làm tới cùng mới bắt cóc Diệp cô nương, lấy tính mạng nàng ấy áp chế phụ hoàng. Lại không ngờ được, người tính không bằng trời tính” Thác Bạt Hoằng phân tích lạnh trầm.
“Lão tứ, ngươi ngậm máu phun người!” thác Bạt Thao giận nói, tức đến nỗi cả gương mặt co quắp lại, “Phụ hoàng, nhi thần không biết Tiểu Lâm Tử gì hết, cũng không biết bột lưu huỳnh nữa, lại càng không trói người, Tứ hoàng đệ đây là vu hãm nhi thần, xin phụ hoàng minh xét” “Phụ hoàng, nhi thần chỉ theo nhân chứng vật chứng mà suy đoán, thật sự có đúng người không vẫn xin phụ hoàng làm rõ” Thác Bạt Hoằng nói thong dong.
“Phụ hoàng, nhi thầnthật sự oan uổng mà…Nhi thần dù có gan chó cũng không dám phạm thượng…” Giọng Thác Bạt Thao đầy lo lắng, ánh mắt chuyển động kịch liệt, “Nhất định có kẻ vu oan giá họa, ép nhi thần vào chỗ chết…”
Thác Bạt hoằng không hề mở miệng, mặt Ngụy hoàng đầy trầm tĩnh, nhìn không ra vui giận, trong mắt càng lạnh lẽo thêm.
Bỗng hắn chuyển sang phía Diệp Vũ, “Huyên Nhi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Nàng nói thản nhiên, “Nô tì chỉ là giới nữ, thật sự chẳng biết cân nhắc quyết định thế nào. Nhưng việc này có liên quan tới nô tì, nô tì cảm thấy, bất luận kẻ chủ mưu là ai, đều có thể dùng tình ý để xem xét”
Mày rậm ngụy hoàng giã ra, cất cao giọng nói, “VỀ tình về lý đúng là thế” Ông nhìn về phía Thác Bạt Thao, ánh mắt nặng nề, “Hàn Vương phạm phải tội giết cha trước, bắt trói Huyên Nhi sau, đại nghịch bất đạo, tâm thuật bất chính, tội không thể tha. Xét thấy chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, biếm làm thứ dân, sung quân Lương Châu,trọng đời không được hồi kinh”
Thác Bạt Thao không ngờ sẽ có kết cục như thế, khóc kêu lên “Phụ hoàng, nhi thần oan quá… Nhi thần chưa từng làm gì hết…Phụ hoàng…”
An Thuận vẫy tay ý bảo thị vệ áp giải hắn xuống, hắn không chịu đi, giáy dụa kịch liệt, phản kháng, hai lần suýt xông lên được nhưng tóm lại đều bị hai thị vệ áp xuống.
Diệp Vũ bất giác nghĩ, Ngụy hoàng có HÀn Vương làm trợ thủ đắc lực, rất được coi trọng mà hôm nay vì tin này đắc tội đã biếm hắn làm thứ dân rồi ư?
Thác Bạt Hoằng đứng ngang nhiên, mặt không đổi sắc, cứ lù lù bất động như một bức tượng đá vậy.
Tuy Thác Bạt Hoằng đã nói là mời thầy thuốc tới trị liệu cho chân Sở Minh Phong, nhưng Diệp Vũ cảm thấy không yên tâm. Ngày đó, hắn mang nàng ra cung nhìn Sở Minh Phong, tiến vào phòng riêng đã bị hắn chặn ngay ở ngoài cửa.
Sở Minh phong vẫn nằm như cũ trên giường, như nghe thấy tiếng động, vẫn còn buồn ngủ, gương mặt bị bệnh gầy yếu thấy rõ, xem ra tinh thần không ổn lắm. Hắn chậm rãi ngồi dậy, trong giọng nói chứa đầy tự trách, “Vũ Nhi, sao nàng thế nào lại tới nữa vậy?”
Nàng chẳng nói hai lời xông tới cuối giường lật chăn bông lên nhìn chân trái hắn. Chân trái đang sưng rất to, nhìn như bị tím bầm, xem ra bị thương rất nặng, không biết có động tới gân cốt không.