Nửa mộng nửa tỉnh, Thác Bạt Ngưng cảm thấy trên mặt hơi ngưa ngứa, như có một bàn tay chạm nhẹ lên mặt nàng. Hơi trợn mắt mở ra, hóa ra trời đã sáng. Nhưng nàng cũng vẫn buồn ngủ, liền lại nhắm mắt lại. Bỗng nàng cảm thấy như trên giường có một người ngồi. Nghĩ như vậy nàng lập tức tỉnh táo, mở bừng hai mắt ra – đập vào mắt là khuôn mặt cực kỳ quen thuộc, là Lâm đại ca oan niệm nhiều ngày, đêm ngày tơ tưởng.
“Lâm đại ca…” Nàng kích động đứng dậy, ôm chặt lấy hắn, vui mừng khóc, ‘Lâm đại ca, rốt cuộc huynh đã trở lại rồi…”
“Công chúa… “ Mộ Dung Diệp vỗ nhẹ vào lưng nàng.
“Huynh thật tàn nhẫn… lén chạy đi…” Nàng khóc quở trách, tay đấm lên người hắn, “Huynh đi đâu… Huynh có phải không cần ta nữa không…”
Hắn mặc nàng đánh, giọng ngập tràn xin lỗi, “Sẽ không bao giờ thế nữa”
Thác Bạt Ngưng lại làm nũng khóc lóc om sòm đánh chửi, ‘Chưa từng thấy người nào như huynh vậy… Đối với ta, ta vừa tức giận vừa đau lòng, cứ ở trong phủ công chúa đợi huynh, chẳng dám rời đi nửa bước… Lo lắng huynh trở lại không tìm thấy ta nữa…”
Hắn lại ôm nàng, mặc nàng đánh chửi, phát tiết, trong lòng dâng lên luồng thương tiếc. Mãi lâu sau, cảm xúc nàng chậm rãi bình phục, ôm lấy cổ hắn, bá đạo ra lệnh, ‘Sau này cấm được rời ta đi nữa! Không được bỏ lại ta một mình!”
“Không có nữa” Mộ Dung Diệp dịu dàng lau lệ cho nàng, “Ta đi đâu, cũng đều mang nàng theo, có được không?”
“Ta chết cũng muốn đi theo huynh” nàng vừa tỉnh ngủ, chẳng để ý đến người ngợm, cứ khóc một lúc, hai mắt sưng lên, cũng không xấu đi, lại có vẻ yêu kiều khả ái.
Hắn cười, “Ta có chết cũng muốn mang nàng đi”
Thác BẠt Ngưng cười ngọt ngào, quên hết quyết định lúc trước: đợi hắn về, sẽ trừng phạt nặng hắn. nàng bỗng nhớ tới một chuyện, hỏi, “mẫy ngày rồi huynh đi đâu vậy? Hoàng tẩu đã trở lại, vì sao huynh hôm nay mới trở về?”
Mộ Dung Diệp điểm nhẹ chóp mũi nàng, “Chuyện lúc trước đừng nói tới nữa được không?”
Do dự lát nàng khẽ gật đầu, hôn nhẹ lên môi hắn. Hắn hôn lại nàng, mềm nhẹ như gió, chọc lên ý nghĩ và ngọn lửa trong cơ thể nàng bùng cháy.
Nàng cởi bỏ vạt áo hắn ra, hắn đè tay nàng lại, nói khàn khàn, “Mấy ngày nay chưa được tắm, ta đi tắm trước đã”
Nàng xấu hổ quẫn bách đỏ bừng mặt, ‘Ta hầu chàng tắm được không?”
Hắn mỉm cười gật đầu, nàng liền sai người hầu đi chuẩn bị nước nóng. Sau bữa trưa họ lại cùng tiến cung.
Lúc Diệp Vũ thấy hắn từ bên ngoài điện tới, cứ ngây người mãi chưa hoàn hồn. Thác Bạt ngưng về điện Phượng Phi lấy ít đồ vật cũ, lúc này cả đại điện to như thế, cũng chỉ có hai người họ.
“Lâm đại ca, sao huynh lại…”
“Muội yên tâm đi, huynh ấy đã tới quân doanh của Diệp đại tướng quân rồi” Mộ Dung Diệp đuôi mắt nhìn đều mỉm cười thanh nhã. Diệp Vũ biết, Minh Phong tới quân doanh phụ thân, đó là quyết định sẽ về Kim Lăng đoạt đế vị. Huynh ấy thực sự đoạt lại được đế vị, giang sơn sao? Huynh ấy có giết Sở Minh Hiên không?
Nàng hỏi, “Vì sao lại trở lại?”
Giọng hắn nhẹ như nước, “Vợ ta ở đây, nhà ta cũng ở đây, ta dĩ nhiên là trở lại rồi”
Thực ra hắn định nói rằng, nàng ở trong này, ta dĩ nhiên là phải về rồi. Nhưng hắn lại không muốn làm nàng khó xử.
“Công chúa là một cô gái tốt, yêu huynh thắm thiết, huynh nên toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng ấy” Diệp Vũ mỉm cười nói, không ngờ được, đi dạo một vòng lại quay lại một chỗ, nhưng ít nhất Minh Phong không còn là kẻ tù tội nữa, sẽ sớm trở về Sở quốc, có lẽ sẽ trở lại đế vương phúc hắn khí phách như trước thôi.
“nàng ấy đã là vợ của ta, ta sẽ đối xử tốt với nàng ấy” Mộ Dung Diệp che giấy tình ý trong lòng, hỏi thản nhiên, “Thác BẠt Hoằng đối xử với muội thế nào? Muội không lo hắn sẽ… Muội làm sao bảo toàn được mình đây?”
“Muội đều có cách” nàng nói ra ba điều kiện kia, nói giận dữ, “Ta không thể cam đoan Thác Bạt Hoằng sẽ là chính nhân quân tử, cũng cố hết sức làm”
Hắn nhìn nàng thật sâu, hy vọng Sở Minh Phong nhanh chóng được việc, đoạt lại đế vị, giang sơn, mới có thể cứu nàng trở về.
Cả đời này, người hắn yêu nhất là Vũ Nhi; cả đời này, vợ của hắn chỉ có thể là Thác BẠt Ngưng. Hắn trả giá hết thảy cho Vũ Nhi, không hề giữ lại; hắn với Thác BẠt Ngưng, cũng làm hết trách nhiệm phu quân .
Ngày này, ánh nắng sáng, bầu trời xanh không mấy. Đúng ngày lễ phong điển được cử hành.
Trên Kim Điện, cả văn võ trong triều xếp thành hàng đứng, sứ thần Sở quốc thay mặt nước đọc thư tụng, tiếp đó Lưu Tĩnh đọc thánh dụ.
Sở Minh Lượng đứng dưới bậc thềm, nhìn người nam tử khôi ngô cao to tuấn tú, cảm xúc meeng mông dâng trào. Đó là đế vương của nàng, phu quân của nàng, ông trời cảu nàng, nàng còn sống là của nàng tất cả, tất cả mọi thứ… Giờ khắc này, rốt cuộc đã thành hiện thực, nàng cả đời trở thành vợ của Thác Bạt Hoằng, trở thành hoàng hậu Ngụy quốc… Từ nay về sau, nàng và hắn sánh bước bên nhau, nắm tay cả đời, trở thành một thế hệ Đế HẬu truyền kỳ.
Nước mắt trào ra, nàng liều mạng kìm nén, không cho nước mắt làm hỏng gương mặt trang điểm đẹp đẽ.Quần áo màu xanh, trên đầu đội mũ Long Tứ phượng, hơn nữa khuôn mặt đoan trang, nàng là mẫu nghi thiên hạ hoàng hậu Ngụy quốc, phong tư ngàn vạn, tuyệt thế phong hoa, ai cũng không bằng.
Thác Bạt Hoằng chậm rãi đi tới, vươn tay về nàng. Nàng đặt tay trong lòng bàn tay hắn, đứng dưới thềm son, cùng hắn sánh vai mà đứng.
CẢ văn võ trong triều tung hô vạn tuế, chúc mừng hoàng hậu thiên tuế. Lễ xong, sở Minh Lượng trở lại điện Tử Thần, tiếp đón các mệnh phụ, cung nhân yết kiến.
Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của họ. Nàng sai cung nhân chuẩn bị bữa tối, công công ngự thư phòng lại tới truyền lời, bảo bệ hạ bận việc không trở lại dùng bữa được.
Nghe vậy nàng tức giận cắn môi. Sau đó cứ cách nửa canh giờ nàng sia người tới ngự thư phòng, hỏi khi nào thì hắn về ngủ.
Trong tẩm điện bố trí cảnh không khí vui mừng, đẹp đẽ, có hai chữ hỉ sáng đỏ rực, rèm màu đỏ rủ xuống, màn thêu hoa tịnh đế lung linh lay động, sẽ phải chịu giấc hoan mộng của nàng; nến giường có chăn đỏ uyên ương, gối uyên ương lạu đỏ tuyệt đẹp, được thêu chim công tinh xảo, được tú nương thêu đẹp nhất trong cung làm… Nhưng cả tẩm điện tất cả trở nên chói mắt như đang cười nhạo sự chờ đợi đau khổ của nàng.
Rốt cuộc hắn đã trở lại, ngồi trước bàn, cúi đầu, tay xoa mũi, như đang mệt mỏi thực sự.
“Bệ hạ mệt quá rồi ạ? Hay để nô tì xoa bóp ấn ấn cho bệ hạ” Sở Minh Lượng cố gắng nói năng hiền dịu.
“Không cần” Giọng hắn đầy khách sáo mà xa cách, “Hôm nay tấu chương rất nhiều, hơi mệt”
“Bệ hạ đói chưa ạ? Nô tì đã chuẩn bị canh rồi, hay bệ hạ ăn một ít đi ạ” Nàng nói dịu dàng.
“TRẫm không đói bụng” Hắn đứng lên, gương mặt lạnh lùng, “Nếu nàng mệt thì ngủ trước đi”
“Bệ hạ…” Nàng định nhắc hắn, hôm nay là ngày vui của nàng, là đêm động phòng hoa chúc của họ, họ hẳn là nên viên phòng rồi.
“Bệ hạ… Bệ hạ…” Lưu Tĩnh vội vàng tiến vào, mặt có vẻ háo sắc.
“Cung nhân báo lại, Diệp cô nương đến vấn an lão bệ hạ ở điện Cảnh an ạ” Lưu tĩnh bẩm tấu, “Diệp cô nương bỗng dưng bị ngất ạ….”
Còn chưa nói xong, Thác Bạt Hoằng đã bước đi trước, như rồng bay phượng múa, chưa từng nói lại câu gì. Lưu Tĩnh vội vàng đi theo sau, để lại mình hoàng hậu. Sở Minh Lượng vội đuổi theo sau, sốt ruột kêu lên, “Bệ hạ…”
Nhưng bóng dáng hắn đã biến mất trong màn đêm, chẳng còn thấy đâu nữa. Bệ hạ, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, người làm sao có thể vứt ta lại mà đi chứ? Sao có thể đến nơi ở của nữ nhân khác chứ…
Nước mắt lăn dài xuống má, cũng đầy phẫn hận và quật cường. Diệp Vũ đây là thủ đoạn của ngươi sao? Như vậy ta Sở Minh Lượng sẽ không thua ngươi đâu!
Chạy tới Lăng Vân Các, Thác Bạt Hoằng lo lắng đi thẳng vào phòng ngủ, thấy Lâm thái y đang ngồi bắt mạch cho Diệp Vũ trên giường. nàng nằm dựa vào bên gối, đã tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt.
Cách đây không lâu, nàng bón cháo cho lão Ngụy hoàng ở điện Cảnh An, chẳng biết sao chợt bị một trận choáng váng ập tới khiến nàng bất tỉnh không biết gì.
Thác Bạt Hoằng thấy thân mình nàng bịtổn hại, giận dữ hỏi Xuân Hoa, thu Nguyệt, “Các ngươi hầu hạ thế nào vậy?”
Các nàng kinh sợ quỳ xuống, giọng run run, “Nô tì vẫn tận tâm tận sức hầu hạ… chẳng dám có chút sơ sẩy gì… Bệ hạ tha mạng… Bệ hạ tha mạng…”
“Không liên quan gì đến các nàng ấy, bệ hạ đừng làm khó xử các nàng ấy nữa” Diệp Vũ khuyên nhủ.
“Sức khỏe nàng không được tốt, đừng có đi lại khắp nơi nữa” Ánh mắt hắn ủ dột, không nói thẳng thừng ra là đừng có đến điện Cảnh an nữa, đành phải nói thế với nàng.
“Ta không sao, bệ hạ cũngđừng ngạc nhiên quá”
Lâm thái y bắt mạch xong, đứng lên, trên mặt có nét nhắn nhó, Thác Bạt Hoằng vội vàng hỏi, “Vũ Nhi thế nào rồi?”
Lâm Thái Y cười đáp, “Chúc mừng bệ hạ, nàng ấy có thai rồi”
Có thai?!
Với Thác Bạt Hoằng, điều này cũng chẳng phải chuyện vui, mà như quả đạn nổ tung vậy!
Với Diệp Vũ, chuyện này tuyệt đối là tin vui, bởi vì nàng đã mang thai đứa con của Minh Phong! Thác Bạt Hoằng ngơ ngác, Lưu Tĩnh vội vàng bảo Lâm Thái y đứng chờ ở trước đại điện, ý bảo Xuân Hoa, Thu Nguyệt rời khỏi tẩm điện.
Chỉ một lát sau Thác Bạt Hoằng hoàn hồn, nhìn thấy mắt đẹp của nàng long lanh trong suốt, vẻ mặt lộ ra vui mừng, ánh mắt thêm âm trầm lạnh lẽo. Nàng thế mà dám mang thai đứa con của Sở Minh Phong!
Nàng thế mà dám coi mình không ra gì!
Đáng giận quá!
Lửa giận trong cơ thể kêu gào, hắn lạnh khốc nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt âm hàn, gần như ác độc. Diệp Vũ đưa tay ra chạm nhẹ lên bụng, lần này thật may mắn quá, thế mà lại mang thai đứa con của Minh Phong. Nếu Minh phong biết, nhất định rất vui vẻ, rất kích động.
Nàng lơ đãng nhìn, thấy Thác Bạt Hoằng có bộ mặt khiến người ta sợ hãi, trong lòng e ngại, thầm nghĩ toi rồi.
Ngụy hoàng âm độc tàn nhẫn này, lòng dạ tuyệt đối không bao la rộng lượng đến thế. Hắn dung tha cho đứa con của Minh Phong sao? Làm sao đây?
Nàng thu lại sắc mặt vui mừng của mình, ôn nhu khuyên, “Hôm nay là ngày vui của bệ hạ và Hoàng hậu, bệ hạ hẳn nên đến điện Tử Thần chứ ạ”
“Ta đã làm theo ý của nàng, cưới Sở Minh Lượng làm hoàng hậu” Thác Bạt Hoằng ngồi xuống, ánh mắt ủ dột nhìn thẳng vào mắt nàng, “Còn phần đối đãi thế nào với hoàng hậu tôn quý, là chuyện của ta, nàng đừng có xen vào”
“Nếu cưới nàng ấy, nàng ấy sẽ vì các người mở mang gia tộc hoàng thất, sinh con đàn cháu đống nói dõi” Diệp Vũ đã sớm nghĩ sẽ có kết quả như thế, nhưng cũng chẳng còn cách nào, nàng chỉ có thể làm vậy, mới có thể để mộng đẹp của Sở Minh Lượng thành sự thật.
“Nàng ta tuyệt đối không được mang thai con của ta!” Đôi mắt đen như ngọc của hắn hơi co rụt lại, hơi thở ấm áp khiến cho người ta lại có cảm giác lạnh băng, “Hạnh phúc cả đời của nàng ấy, cứ vậy mà bị nàng hủy rồi!”
Diệp Vũ hoảng sợ, quả nhiên là mình đã hủy đi hạnh phúc cả đời của Sở Minh Lượng rồi ư?
Đêm nay, Thác Bạt Hoằng không đi điện Tử Thần, cũng không về điện Chiêu Hòa, mà chấp nhận ở Lăng Vân Các một đêm. Nàng biết là hắn cố ý, cố ý khiến cho Sở Minh Lượng hiểu nhầm hắn và nàng đã có quan hệ vợ chồng.
Sở Minh Lượng nhất định sẽ hận chết mình!
Trưa hôm sau, Diệp Vũ đang ăn bữa trưa, Thu Nguyệt cười tít đi vào đại điện, “Phu nhân, bệ hạ đã hạ chiếu, con của phu nhân vừa ra đời sẽ được phong ngay làm Tề Vương ạ”
Tề Vương!
Diệp Vũ kinh ngạc, Thác Bạt Hoằng định làm gì vậy?
Kể từ đó trong ngoài trên dưới, khắp hoàng cung đều nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng nàng là con rồng, bệ hạ mới có thể coi trọng, thai nhi chưa đủ tháng đã hạ chiếu, tương lai xuất thế được phòng làm Tề Vương ngay. Mà “Tề Vương” là phong hào bệ hạ trước khi đăng cơ, có thể thấy hắn rất thích và coi trọng đối với đứa trẻ này.
Nếu chuyện này rơi vào tay Sở quốc, như vậy Minh Phong chẳng phải là đau lòng gần chết sao? Nàng hiểu ra, Thác Bạt Hoằng làm vậy mục đích chính là thế.
Cung nhân bên ngoài điện cất giọng bẩm báo truyền đến, thác Bạt Hoằng tới. Diệp Vũ đứng dậy nghênh giá, hắn bước vào đại điện, thân thiết, đau lòng đỡ nàng ngồi xuống, “nàng đang mang thai, đừng đa lễ”
Cung nhân lui ra, Lưu Tĩnh canh rơ ngoài điện chờ, chờ triệu hồi.
“Vũ Nhi, con của nàng cũng sẽ là con của ta” Thác Bạt hoằng nắm tay nàng,giọng kiên định như thạch, “Ta sẽ không tách mình ra nữa, bởi vì, nó vốn là con của ta, phụ hoàng của nó là ta!”
“Lòng dạ bệ hạ bao la rộng lớn thế sao?” Nàng kinh ngạc, thầm cân nhắc hắn làm vậy là xuất phát từ thực lòng hay là có dụng tâm kín đáo.
“Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi lối về rồi” Hắn hơi bĩu mjooi, tràn ngập cảm xúc tự giễu. Diệp Vũ không tin hắn làm được điều đó, tạm thời cứ chờ xem thế nào đã.
Trong mắt Thác Bạt Hoằng ngập tràn từng đợt từng đợt tư tình, “Vũ Nhi, nàng cứ an tâm ở Lăng Vân Các dưỡng thai đi. Ta tin, một năm sau, nàng sẽ không rời ta đi đâu”
Tại hoàng cung Sở quốc, bóng đêm dài cô tịch. Trong tẩm điện Duệ Tư ló ra chút ánh sáng mờ mờ, trên long tháp ngồi một người, trong tay nắm chặt một nhúm giấy viết thư nho nhỏ.
Hai mươi tháng giêng, công chúa Sùng Ninh Ngụy quốc đại hôn, Diệp Huyên làm chủ tổ chức.
Ngụy hoàng sắc phong công chúa An Nhạc làm hoàng hậu, ngày hôm sau, trong cung lại truyền ra tin tức, Diệp Huyên mang thai con rồng. Ánh mắt Sở Minh Hiên cau nhanh lại, khuôn mặt đẹp như ngọc tràn ngập chua xót.
Vũ Nhi, đó là nàng sao? Nếu thật là nàng, nàng thà rằng gả cho Thác Bạt Hoằng, cũng không nguyện gả cho ta ư? Vì sao?..
Nàng thật tàn nhẫn!
Công công tùy thân hầu hạ đi từ từ vào tẩm điện, hạ giọng bẩm tấu, ‘Bệ hạ, người ngài phái đi đã về rồi ạ!”
“Truyền” Trong lòng Sở Minh Hiên chấn động.
Công công lập tức ra ngoài truyền lời, chẳng bao lâu, một người mặc áo đen lách vào tẩm điện, khom mình hành lễ. Sở Minh Hiên hỏi lạnh lẽo, “Ngươi truyền tin tức đến, nàng kia ở trong cung Ngụy quốc mang thai long loại là thật sao?”
Người áo đen đáp, ‘Ty chức tim hiểu được tin tức quả thật là thế ạ”
“Ngụy hoàng sao không sắc phong nàng ấy?”
“Ty chức cũng không biết. Ty chức tìm hiểu qua, nhưng đại đa số cung nhân trong cung cũng không biết nội tình”
Sở Minh Hiên hỏi qua sứ thần từ Ngụy quốc trở về, sứ thần cũng không biết vì sao Ngụy hoàng không sắc phong cho nàng ấy nữa.
Hắn lại hỏi, “Còn có chuyện gì nữa không?”
Người áo đen đáp, ‘Hết rồi ạ”
Sở Minh Hiên phất tay, người áo đen rời khỏi tẩm điện. Công công đứng bên dâng lên một quyển tấu chương, “Bệ hạ, đây là tấu chương mà Diệp đại tướng quân đi suốt đêm đưa vào kinh đó ạ”
Hắn tiếp nhận lấy, vừa mở ra thì mày cau lại.
Trong tấu chương Diệp Chí Bằng nói bệ hạ đăng cơ chưa lâu, nên tới biên cảnh Dương Châu để khao thưởng tướng sĩ đóng quân, ủng hộ sí khí, càng tăng uy vọng của bệ hạ trong quân lên.
Tấu chương này có chút kỳ lạ, vì sao Diệp Chí bằng lại dâng lên một tấu chương như vậy, để cho hắn thân chinh đi biên cảnh khao quân chứ? Chẳng lẽ hắn có tâm tư nào khác?
Sở Minh hiên ngưng mắt nhìn ra đèn cung đình ngoài kia, ánh mắt lạnh lẽo, mày kiếm sẫm lại, trong lòng đã có quyết định.
Lâm Thái y nói thai tượng cũng không được yên ổn, bởi bayam mấy ngày nay cung nhân ngày nào cũng tới đưa canh bổ dưỡng tới, nói là do bệ hạ phân phó, để dùng an thai. Diệp Vũ lo lắng canh an thai bị người ta động tay chân vào nên không uống.
Không những thế, Thác Bạt Hoằng lại còn thường xuyên tới cùng nàng dùng bữa, dịu dàng vô cùng, săn sóc, che chở nàng trong lòng bàn tay.
Bên trên một nửa triều thần can gián, đề nghị nạp thêm phi tần, hậu cung mới đầy đủ, vì con đàn cháu đống nối dõi Ngụy quốc.
Hắn nói nghiêm khắc phủ quyết, ám chỉ hạ thần có ý đồ làm nhiễu hậu cung, đem người của mình vào làm bạn đầu giường của hắn, có mưu đồ gây rối.
Cứ thế, triều thần không dám can ngăn nữa, cứ nhiều ngày liên tục trận tranh cãi trên triều mới chấm dứt. Thác Bạt hoằng nắm hai tay nàng, nhìn nàng thật sâu chăm chú, “Hậu cung của ta, ngoài hoàng hậu ra, chẳng còn ai nữa”
“Xưa nay đế vương đều có hậu cung ba ngàn, bệ hạ nạp thêm phi tần cũng chẳng có gì đáng trách, đại thần trong triều cũng can gián là đúng” Lời Diệp vũ nói đầy thấm thía, ‘Hay bệ hạ còn lo lắng gì nữa?”
“Nếu ta nạp thêm phi tần, có còn bao nhiêu thời gian cùng nàng nữa chứ?” Hắn mặt lạnh lùng, ‘Còn nữa, một khi phi tần nạp vào hậu cung, thì sẽ có cuộc tranh đấu giữa phi tần không ngừng. Nữ nhân đấu tranh dữ dội tàn khốc, nàng có thể bứt ra được bên ngoài nữa sao?”
“Nhưng mà thân là hoàng đế Ngụy quốc, chuyện lớn nhất là con nối dõi” Nàng hiểu được hắn lo lắng phi tần ghen tị nàng đoạt sủng, càng nguy hiểm cho tính mạng của nàng.
“Mẫu thân ta bị phi tần làm hại, ta sẽ không để cho người mình yêu bị giẫm lên vết xe đổ được” Thác Bạt Hoằng nói kiên định, “Còn nữa, hậu cung ba ngàn, chưa boa giờ là ý nguyện của ta; ta chỉ nguyện cùng người mình yêu nắm chặt tay nhau, sống tới bạc đầu thôi”
Nhìn hắn tình thâm sâu khắc cốt ghi tâm, Diệp Vũ không khuyên nữa. Không ngờ hắn lại cũng là trong ba ngàn giọt nước chỉ múc một giọt.
Song lòng của nàng chỉ sống vì Minh Phong thôi.
Tháng ba năm mới, cảnh xuân tươi đẹp. Tháng ba ánh nắng bắt đầu chuyển sang ấm áp, cảnh sắc ở ngự hoa viên tươi đẹp, cảnh động lòng người. Ngày này ánh nắng rực rỡ, trong ngự hoa viên rực rỡ muôn màu sắc hoa lung linh. Xuân Hoa, Thu Nguyệt và Diệp Vũ đi dạo trong vườn, mặc hoa phất liễu, tay áo vương đầy mùi hoa.
Cách trước đó không xa có một tòa lương đình, các nàngđịnh đi đến chỗ đó nghỉ ngơi chút lại thấy ở giữa không trung có một chiếc diều mỹ nhân đang bay lượn. Diệp Vũ ngẩng đầu nhìn,nghĩngợi không biết đến bao giờ mình mới có thể bay ra khỏi hoàng cung này được.
Lúc đầu nàng mới chỉ nghĩ cho mình nàng, chẳng lo nghĩ gì, tự do tự tại, mà nay trong bụng nàng đã có thêm một sinh mệnh nho nhỏ, nàng phải cố gắn vì đứa bé trong bụng, nghĩ phải thoáng rộng hơn. Đợi khi nào sinh con xong, nàng lại nghĩ cách mang con rời đi.
Có thêm một đứa bé, lại thêm một phần nguy hiểm, một phần cố kỵ. NHưng đây là đứa bé của Minh Phong, bất luận thế nào, nàng cũng phải cố đem hết sức mình bảo vệ bằng được đứa bé.
“Phu nhân, hoàng hậu tới” Xuân hoa, Thu Nguyệt, nhắc nhở nói, sau đó hạ người hành lễ, “Nô tỳ tham kiến hoàng hậu”
Diệp Vũ cứ đứng vậy, Sở Minh Lượng nhẹ nhàng đi tới, đằng sau có hai thị tì thân cận, hai công công.
Hoàng Hậu Ngụy quốc này, giờ đã không còn là công chúa An Nhạc Sở quốc khi xưa nữa. Nàng ta mặc bộ quần áo màu đỏ, cao quý hoa mỹ, trên đầu cắm Kím Bộ Diệu và trâm phượng hoàng, cứ mỗi bước đi lại nghe thấy tiếng lanh canh rung rinh, lấp lánh, dưới ánh nắng chiếu rọi càng thêm chói mắt.
Cắm nàng ta hơi nghếch lên, mắt dướn cao, lạnh lùng ngạo nghễ nhìn Diệp Vũ, khí thế mười phần. Diệp Vũ thản nhiên thi lễ, làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, “Tham kiến hoàng hậu”
“Bản cung nghe nói, phi tần từ xưa đến nay, một khi đã mang thai rồng, thì sẽ thích đi dạo rơ ngự hoa viên, khoe ân sủng ra” Sở Minh Lượng nói với cung nhân bên cạnh, giọng đầy khiêu khích châm chọc.
“Nô tì cũng nghe nói thế ạ” Một thị tì nói.
“Nô tì còn nghe nói, phi tần thích khoe ra ấy, thường thường sẽ bị xảy thai bất ngờ đó ạ…” Một thị tì khác nói theo.
“Im miệng!” Sở Minh Lượng quát nhỏ, tiếp đó mím môi cười nói, “Cẩn thận họa từ miệng mà ra đó. Nàng ấy là người quan trọng trong tim bệ hạ, chẳng may mà nàng ấy xảy thai thật ấy mà, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn đó”
“Vâng, là nô tì lắm mồm ạ” Thị tì kia cúi đầu nói.
Diệp Vũ đau lòng mãi, định gỡ nút thắt của nàng ấy ra, “Hoàng hậu, hôm nay cảnh xuân tươi đẹp, hay tới đình bên kia ngồi đi được không?”
Sở Minh Lượng giả vờ như không nghe thấy, nói với thị tì bên cạnh, “Chuyện bản cung đã bảo các ngươi làm, đã chuẩn bị tốt rồi chứ?”
Thị tì kia đáp, ‘Hoàng hậu bảo chúng nô tì tới phòng bếp lấy nguyên liệu nấu ăn, đã đặt hết ở phòng bếp nhỏ rồi ạ”
Sở Minh Lượng xoa hai má đỏ trên mặt dáng vẻ hớn hở, “Bản cung muốn đích thân làm canh bổ dưỡng cho bệ hạ, trở về thôi”
Diệp Vũ đứng im nhìn theo nàng lãnh ngạo đi qua, một cơn gió lạnh ập vào mặt, lạnh buốt. Xuân Hoa, Thu Nguyệt cùng nhăn mặt nhìn các nàng, Diệp Vũ nhìn bóng dáng yểu điệu của nàng ta, nghĩ sẽ tìm cơ hội để giải thích với nàng ấy.
Diệp Vũ vừa bước chân đi lên trước, lại như đạp phải cái gì đó trơn trượt, lòng bàn chân trượt, đã trượt thẳng ra ngoài, ngã nặng xuống đất.
Hai thị tì nghe thấy tiếng nàng thét lên chói tai thê lương, sắc mặt tái nhợt chạy tới định đỡ nàng lên lại phát hiện ra….