Một năm, không biết bao ngày đêm, nàng tưởng niệm hắn, ngực hắn, vòng ôm của hắn. Giờ khắc này, nàng bị hắn ôm chặt vào lòng, bị hắn yêuthương vây quanh, cả người, cả trái tim như gắn bó chặt chẽ, không có khoảng cách, lòng nàng và tim hắn gắn chặt với nhau, cùng nhau bay cùng nhau múa, cùng nhau cảm thụ niềm yêu triền miên.
Nàng cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, quá chú tâm cảm thụ hắn, cảm thụ tình yêu đặc biệt giữa hai người.
Hắn cũng cảm thụ được nàng trở lại trong lòng đầy rung động và triền miên, không còn cảm giác thấy tình yêu giờ khắc này trào lên như sóng triều, sung sướng vô tận, lại đau đớn vô cùng đan xen lẫn nhau thành tâm tình mâu thuẫn. Cái loại đau đớn này, là tự trách, là áy náy là hổ thẹn.
Hắn thế mà lại để cho nàng đợi hẳn một năm ở Ngụy cung, thế mà không có cách nào cứu được nàng về, ngươc lại lại để cho nàng tự về.
Một năm nay, nàng ở Ngụy cung sống thế nào, hắn hoàn toàn không biết, cũng không muốn biết, bởi vì, trong lòng hắn, chỉ có một tín niệm, là phải cứu nàng về.
Bởi vậy, hắn đã để cho Mạc Thất lần lượt phái người lẻn vào Ngụy cung Lạc Dương, lần lượt nghĩ cách cứu nàng, song đáng tiếc là những người đó được phái đi Lạc Dương cũng không thấy trở về.
Hắn biết, Thác Bạt Hoằng bày cao thủ tuyệt đỉnh ở quanh tẩm điện của nàng, Mạc Thất chiêu mộ những tài ba dị sĩ có võ nghệ không tầm thường, lại lần lượt bị thất bại. NHưng hắn không nổi giận, bất luận thế nào hắn cũng nhất định phải cứu Vũ Nhi ra.
Không ngờ rằng Thác Bạt Hoằng thế nhưng buông tay, thả nàng trở về. Nội tình bên trong, Sở Minh Phong không muốn biết, chỉ cần nàng trở lại, vĩnh viễn ở bên cạnh mình, hắn cũng không hỏi gì hết, không muốn biết gì hết.
Hắn buông nàng ra, lấy khăn lau người nàng. Nàng vẫn hoàn mỹ không tỳ vết như cũ, vẫn gầy mong manh, da thịt nõn nà, trắng nõn như tuyết, khiến sóng triều trong người hắn nổi lên cuồn cuộn.
Diệp Vũ cũng không cự tuyệt sự “hầu hạ” của hắn, ánh mắt lưu luyến dừng trên người hắn.
Trước ngực sau lưng hắn đầy sẹo chằng chịt, tuy đã nhạt đi nhiều nhưng vẫn đập ngay vòa mắt nàng. Nàng không kìm lòng được khẽ vuốt nhẹ vết sẹo trên người, “còn đau không?”
“Không đau” Sở Minh Phong nói nặng nhọc.
“Tới lượt thiếp hầu hạ bệ hạ”
Nàng lấy khăn mềm trong tay hắn ra, cũng nhẹ nhàng lau người cho hắn, đôi tay nhỏ gầy thanh mảnh trắng nõn cứ quanh quẩn đầy tình ý và dịu dàng. Bỗng nàng ôm lấy hắn từ sau lưng, ohon nhẹ lên những vết thương đã kết vảy kia. Tâm hồn hắn chấn động, chân tay cứng ngắc.
Nhớ tới hắn bị khổ ở Lạc Dương, mới đổi được ngày hôm nay hắn trọng chưởng giang sơn. Diệp Vũ không kìm được rơi lệ.
Sở Minh Phong xoay người nâng mặt nàng lên, hôn lên những giọt lệ ẩm ướt của nàng, nước mắt mặn chát được nuốt hết vào bụng.
Triền triền miên miên như thế, tình nồng yêu thương như thế, ai mà không chấn động chứ? Nàng ôm chặt hắn, hôn lên môi hắn, cắn thật mạnh, mút thật mạnh… Hắn cũng điện cuồng hôn nàng, áp nàng vào vách bể, mặc cho tình triều bao phủ lấy họ….Bọt nước bắn tung tóe, lấp lánh lăn tăn sáng, trong bể hai người thâm tình ôm nhau, say mê trao nhau tình yêu nồng cháy.
Hoảng hốt hắn chậm rãi rời ra, buông nàng. Diệp Vũ sợ sệt giây lát, chậm rãi hỏi, “Bệ hạ vì sao không hỏi… Một năm nay thiếp sống ở Ngụy cung như thế nào chứ?”
Hắn vẫn duy trì trầm mặc, gương mặt bình tĩnh, khiến người ta đoán không ra.
“Bệ hạ có phải cho là thiếp đã ủy thân cho Thác Bạt Hoằng rồi không?”
Hắn không dám nhìn nàng, ánh mắt nhìn đi nơi khác, nhưng lại chột dạ. Người chột dạ hẳn là nàng chứ không phải hắn, nhưng hắn lại chột dạ, cứ như người làm sai là hắn vậy.
“Vì sao bệ hạ không hỏi?” Thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, lòng nàng lạnh một phần.
“Nàng vừa về, chắc đói bụng rồi, ta đi sai cung nhân chuẩn bị cơm nước” Dứt lời, Sở Minh Phong định đi.
“Bệ hạ” Diệp Vũ kéo tay hắn, đem câu quay cuồng trong đầu kia nói ra, “Bệ hạ ghét bỏ thiếp sao?”
Hắn quay nghiêng nàng, nàng thấymột nửa mặt lạnh cứng của hắn, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng chua xót, bàng hoàng.
Hắn chậm rãi xoay người, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong mắt cơn đau chuyển động, “Ta sao ghét bỏ nàng được chứ?”
Nàng chăm chú nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ lóng lánh.
Giọng Sở Minh Phong trầm thấp, “Bất luận Thác Bạt Hoằng đối xử với nàng thế n ào, bất luận nàng và hắn kết thúc ra sao, ta đều không muốn biết. Chỉ cần nàng trở lại bên cạnh ta, từ nay về sau nàng cứ ở mãi bên ta cả đời, ta không muốn biết”
Nàng truy tiếp, “Trong lòng bệ hạ, không có khúc mắc nào sao?”
Hắn gật đầu, nặng nề gật đầu. Đáp án như vậy lại khiến nàng vui vẻ và may mắn, đúng thật là hắn đã thay đổi rất nhiều, trở nên rộng lượng hơn.
“Chàng có muốn biết vì sao một năm trước Thác Bạt Hoằng thả chàng đi không?”
“nàng đã đồng ý cùng hắn trở về”
“Đúng” Diệp Vũ tình nguyện vào lúc này thẳng thắng thành khẩn đối đãi với nhau, cũng không nguyện sau này có chuyện rối rắm vào nữa, vì thế nàng nói lúc trước tự nguyện ở lại Ngụy quốc có ba điều kiện.
Nghe vậy, sở Minh Phong mới biết còn có chuyện này, lúc đầu còn tưởng Thác Bạt Hoằng đem tính mạng mình áp chế nàng, bức nàng ấy ở lại Ngụy cung.
Vũ Nhi của hắn, lấy trí thông minh của mình để bảo vệ mọi người, để cho hắn có thể về nước, quản lý giang sơn Sở quốc. Cô gái như thế, sao không thể được người ta yêu chứ?
“Vũ Nhi, nàng làm nhiều điều cho ta vậy, ta không biết làm cách nào…” Hắn thấy hổ thẹn.
“Giữa ta và chàng, còn định khách sáo như vậy sao?” Nàng mỉm cười bảo. Hắn ôm chặt lấy nàng, yên lặng đưa ra một quyết định.
Sau bữa trưa, Sở Minh Phong thấy nàng buồn ngủ, nên khuyên nàng ngủ một lát. Diệp Vũ nằm vào bên trong, “Bệ hạ đi ngự thư phòng sao?”
Hắn nắm tay nàng, con ngươi đen tĩnh như vực sâu, “Ta cùng nàng”
“Vậy hay giúp thiếp cùng nằm ngủ đi”
“Được”
Sau giờ trưa, ánh nắng chói hơn, từ cửa sổ bắn vào, nửa tẩm ngập nắng chìm trong bóng tối, lại thêm thần bí, tịch mịch. Màn lụa tím che chắn cứ phất phơ bay lên bay xuống. Giường màu vàng, rèm màu xanh, hắn nửa nằm, đưa cả cánh tay cho nàng, nàng nằm sát bên cạnh gắn bó chặt chẽ.
Từ nay về sau, đêm nào nàng cũng có hắn làm bạn mà ngủ, bồi một tư thế với hắn, tay nắm chặt cả đời, ai cũng không thể tách họ ra được, còn có điều gì so với cảnh kích động khiến người ta cảm hoài nữa sao?
”Bệ hạ có mấy phi tần ạ?’ Cuối cùng Diệp Vũ cũng hỏi ra lời.
“Nàng thấy sao?” Sở Minh Phong hỏi lại, giọng nhàn nhạt, giấu diếm cảm xúc. Nàng không biết, không muốn đoán, cũng không dám đoán. Trên đường về Kim Lăng, nàng nghĩ tới vấn đề này, nàng tự hỏi mình, bởi vì yêu, thì có thể chịu được cảnh thống khổ chia sẻ người mình yêu với người khác sao? Nàng làm được sao?
Có lẽ nàng không làm được, sẽ đố kỵ, sẽ bị đau lòng, sẽ khổ sở, nhưng mà nàng cũng không nguyện rời hắn đi.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nàng sẽ tạo cơ hội cho mình, cũng cho hắn một cơ hội.
“Vũ Nhi, ta lại cũng không có phi tần, chỉ có hoàng hậu, chỉ có nàng” Đôi mắt hắn ngập tràn thâm tình. Tinh thần Diệp Vũ vừa động, vui sướng xen lẫn ngọt ngập ngập con tim, khiến nàng ngồi lên đùi hắn, cong người xuống hôn lên mặt hắn, môi hắn.
Lửa tình dấy cao không gì đỡ nổi. Lưỡi cuốn quít, thân hình nhập vào nhau, tim nàng rung lên, hôn cuồng nhiệt lên vết sẹo khắp người hắn.
Sở Minh Phong bị sự nhiệt tình của nàng châm đốt ngọn lửa tình bên trong dần bốc cao, bỏ đi quần áo ngăn cách, đặt nàng dưới thân, hôn lên đỉnh đồi tuyết trắng đỏ rực, lần hôn này khiến người ta càng thêm nhớ thương thân thể mềm mại thơm hương, phóng túng bản thân chìm đắm trong dòng sông hoan ái.
Chân tay đan xen, thân hình nước sữa hòa vòa nhau là cả thể xác lẫn linh hồn, linh hồn gắn chặt, giao hòa. TẤt cả những này hoàn mỹ không chê vào đâu được. Trong lòng Diệp Vũ lại như có tảng đá đè nặng. Bởi vì cả đời không con.
Ba ngày sau Sở Minh Phong sắc phong con gái trưởng của Diệp Chí Bằng làm Hoàng Hậu. Chiếu này vừa ra, thiên hạ đã ồ lên.
Bất luận là thiên hạ hay dân chúng thành Kim Lăng, ai ai cũng biết, trưởng nữ của Diệp đại tướng quân vốn đã là Nhị phu nhân của hữu tướng Thẩm Chiêu, sau đó bị bệnh cấp tính mất rồi. Giờ sao lại có một Diệp Vũ nữa chứ? MỌi người toàn thành đều đoán, chẳng lẽ Diệp Vũ chưa chết? Bên trong đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì nữa rồi?
Diệp Vũ nghĩ tới hắn sẽ an bài cho mình một thân phận mới, ai ngờ hắn lại ngang nhiên tuyên cáo với thiên hạ thân phận thật của nàng.
“Bệ hạ vì sao làm vậy chứ?”
“Ta muốn cho cả người Sở quốc, người trong thiên hạ biết, cô gái ta yêu là Diệp Vũ, ta và nàng đường đường chính chính là vợ chồng” Giọng hắn đầy trầm lãnh, lạnh như càn không.
Nàng hiểu, hắn muốn cho mình được đàng hoàng, khiến cho mình được sống thẳng thắn, vinh quang, cũng để cho mình được tái nhập từ đầu, cùng hắn lưu danh sử sách.
BẤt luận xung quanh có biết bao lời phản đối, bất luận bên ngoài có bao lời đồn đại, hắn cũng chẳng sợ, cũng chẳng thèm để ý.
Nửa tháng sau, đại lễ phong điển được cứ hành đúng hạn. Trên đầu đội mũ phượng Long Tứ, quần áo màu xanh, nàng mặc quan phục hoàng hậu, sánh vai đứng cùng hắn.
Dù văn võ đại thần không muốn, cũng phải hướng tới Đế HẬu trên thềm son bái lậy. Đêm nay là đêm vui của họ, điện Trừng Tâm được trang hoàng lộng lẫy, kết vải đỏ rực rỡ, rèm hỉ buông xuống, nến đỏ long phượng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trong điện di chuyển dòng khí ấm áp.
Sau khi uống rượu hợp cẩn, họ cùng dắt tay ngồi lên giường, đưa mắt nhìn nhau.
“Vũ Nhi…”
“Bệ hạ…”
“Chỉ lúc có mình ta và nàng, gọi ta là Minh Phong”
“Được”
Đêm đẹp mà ngắn ngủi, Sở Minh Phong chậm rãi cởi bỏ quần áo nàng, “Hay sinh cho ta một đứa con được không?”
Nàng khẽ gật đầu, trong lòng thấy nặng nề, mùi vị chua xót ngập tràn khiến người ta khóc không ra nước mắt. Định nói lại không biết nói thế nào. Minh Phong, nếu chàng biết được ta không thể sinh con, chàng sẽ thế nào? Có phải cũng bi thương như ta không? Làm sao đây?
Sở Minh Phong đồng ý với nàng, dẫn nàng vào địa lao gặp Sở Minh Hiên. Thủ vệ địa lao rất nghiêm mật, gác chặt chẽ, để phòng ngừa có người tới cứu.
Hắn đứng đợi ở đằng trước, mình diệp Vũ đi vào nhà tù, thấy trên giường đá có một người nằm, quay lưng lại mình. Người đó mặc quần áo tù, tóc búi tán loạn, là sở Minh hiên đó sao?
Sở Minh hiên nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy tiếng bước chân tiến gần, tiếng bước chân ấy đột nhiên dừng lại, như ngừng lại vì nhà tù mình vậy. Có người tới thăm mình sao?
Kỳ lạ, đã một năm nay không có ai tới, hôm nay người tới là ai?
Hắn chậm rãi đứng dậy, một khắc thấy cô gái trong lòng trong óc kia, cái người con gái đã khiến mình bị hãm thật sâu, lưu lạc tới tận lúc này mà vẫn vui vẻ chịu đựng kia.
Vũ Nhi!
Hắn vui sướng, kích động đứng dậy, lại phát hiện ra nàng đã mặc quần áo hoàng hậu, tóc cài trâm đều là những thứ dành cho hoàng hậu dùng.
Vũ Nhi giờ đã là hoàng hậu rồi ư?
Mọi vui sướng hóa thành thất vọng, mọi kích động biến thành tuyệt vọng. Tuy sớm biết nàng đã trở về, sẽ trở thành hoàng hậu của hoàng huynh, nhưng hắn trong lòng vẫn tồn một hy vọng: nàng sẽ không trở về.
Chỉ có nàng, hoàng huynh mới có thể cho nàng tới gặp mình. Nhưng mà Vũ Nhi ơi, nàng có về cũng thế thôi, vì sao còn muốn tới nhìn cảnh ta nghèo khổ, bẩn thỉu như này chứ?
“Vương gia” Diệp ‘Vũ hạ giọng kêu lên, nhìn thấy hắn tiều tụy, khổ sở mà nước mắt cứ rơi.
“VỀ đi” Sở Minh Hiên quay lưng lại nàng, không muốn cho nàng nhìn thấy bộ dạng khổ sở thế này.
Nàng biết, một năm nay kiếp sống của kẻ tù tội này, khiến cho hắn không bao giờ còn là một Tấn Vương phong lưu phóng khoáng, tuấn mỹ vô song như trước nữa, làm nát nhuệ khí và ý chí của hắn.
HẮn đột nhiên tức giận, quát to, “Ta không muốn gặp bất cứ ai, cút đi! Cút mau đi!”
Nàng không thèm để ý, nói áy náy, “Vương gia, có nhiều chuyện, ta cũng là thân bất do kỷ. Cả đời này ta thiếu Vương gia, kiếp sau xin trả, xin Vương gia chớ nghĩ nhiều”
Hắn không mở miệng, lòng đau như đao cắt. xin chớ nghĩ nhiều ư?
Nếu được ta sao có thể quên được nàng chứ? Sao không muốn chấp nhận, thích cô gái khác chứ?
“Lúc trước, ta với vương gia là thật lòng, có nhật nguyệt chứng giám, chỉ tiếc, trời xanh an bài, tạo hóa trêu ngươi, ta cũng không biết làm sao” Diệp Vũ nói bi thương, “Vương gia quá thương ta, ta cũng từng thương Vương gia, sau đó là làm sai gây thương tổn đau đớn, một lời khó nói hết, cũng không muốn truy cứu nữa. TA chỉ hy vọng, xóa bỏ hết”
“Có lẽ, Vương gia vẫn còn có thể có ngày tiêu diêu tự tại. NHưng xin Vương gia quý trọng người trước mắt”
Nói xong, Diệp Vũ xoay người rời đi, nước mắt như mữa. Sở Minh Hiên quay đầu nhìn lại, lệ chảy xuống. Xóa bỏ hết… Thật tốt quá, giữa hắn và nàng, từ nay về sau xóa bỏ hết…
Cứ như chưa từng biết, từng yêu từng thương, từng đau khổ, từng khóc vậy…
Nàng vẫn đẹp như trước, bóng dáng nàng vẫn đẹp như tiên nữ, phong hoa tuyệt đại, nhưng lòng nàng sớm đã không có hắn, nàng đã sớm không thuộc về hắn nữa, hắn đã sớm mất nàng rồi.
Có lẽ lúc ban đầu thời điểm hắn cự tuyệt cách xa nàng ngàn dặm, hắn đã đẩy nàng vào trong lòng hoàng huynh rồi. Đây là số mệnh sao?
Đêm nay Diệp Vũ nằm gọn trong lòng Sở Minh Phong, nói trầm trầm, “Bệ hạ định nhốt Tấn Vương cả đời ư?”
Hắn từ chối im lặng, mặt lạnh tanh.
“Tấn Vương phi một mình cô độc chống đỡ phủ Tấn Vương, nói vậy rất vất vả”
“Trẫm đã phân phó rồi, phủ Tấn Vương tiền tiêu hàng tháng tăng gấp đôi”
“Tấn Vương bị tù, Tấn Vương phi sống như quả phụ, chẳng bằng…” Nàng cố ý dừng lại không nói. Hắn bình tĩnh ánh mắt lạnh nhạt.
Nàng nghĩ tới hắn sẽ nói tiếp, nhưng không thấy, vì thế chỉ đành nói, “Tuy Tấn Vương đại nghịch bất đạo, nhưng thiếp cũng không đành lòng để hắn phải chịu tù chung thân, không đành lòng để Tấn Vương phi sống như quả phụ”
Sở Minh Phong hờ hững hỏi lại, “Nàng muốn trẫm thả hắn ư?”
Diệp vũ đứng bật dậy, nói thành khẩn, “Chẳng bằng phong hắn làm quận vương, để cho hắn đi Tô Châu hoặc Tùng Gian, không có chiếu thì không thể về kinh. Từ đó, thiên hạ trên dưới, mọi người Sở quốc sẽ tán thưởng bệ hạ khoan hồng độ lượng, nhân hậu với đối thủ”
“Nếu ta không ân chuẩn thì sao?”
“Bệ hạ có lý do gì mà không ân chuẩn chứ?”
“Hắn giết huynh đoạt vị, đại nghịch bất đạo, đáng lý ra phải xử trảm, ta tù hắn ở đại lao, là đã tha cho hắn một mạng rồi, là đã phá lệ khai ân rồi”
“Tù chung thân so với giết hắn càng khiến người ta thấy khó chịu” Nàng ngồi khóa trên người hắn, nói mạnh mẽ, “Hoặc là giết hắn, hoặc là thả hắn, xin bệ hạ chọn đi ạ”
Sở Minh Phong nhìn nàng chăm chăm, con ngươi đen run lên vì sợ. Diệp Vũ chẳng sợ chút nào, “Thiếp chỉ không muốn hắn chịu khổ trong lao tù, không muốn hắn chết, cho dù chàng có tức giận, thiếp vẫn nghĩ vậy”
Hắn nhìn nàng chằm chằm, gương mặt đanh lại, đôi mắt thoáng hiện lên thanh bần. Nàng cũng nhìn hắn, cằm khẽ hếch lên, quyết định tới cùng.
Bốn mắt nhìn nhau, cả tẩm điện tối càng tối ảm đạm hơn, trong mắt họ chỉ có nhau, chỉ có thiên hạ nho nhỏ trong mắt kia thôi.
Tuy nàng có tâm tư, nhưng để cho Sở Minh Hiên đi Tô Châu, hoặc nơi khác, không thể hồi kinh cũng chẳng có gì là không ổn cả.
Bởi vậy nàng sẽ không thỏa hiệp. MỘt lúc sau, khuôn mặt Sở Minh Phong cũng hòa hoãn, khóe môi nhếch lên hơi cười, “Như nàng mong muốn”
“Minh Phong, cám ơnchàng” Diệp Vũ thở dài nhẽ nhõm vui vẻ hôn lên moou hắn một cái.
“Một năm trước, ta lấy được hoàng cung, đem tính mạng mọi người thành Kim Lăng uy hiếp hoàng đệ, buộc hắn thoái vị, hắn không muốn nhìn thấy máu xương chảy thành sông, nên nhường ta” Hắn có chút cảm khái, “Lúc ấy, tinh binh cha nàng cũng không phải kèm chặt vợ con triều thần, ta cùng với cha nàng phô trương thanh thế mà thôi. Nếu thật sự làm thế, chúng ta chắc cũng không thắng được”
“Thua thì cung nhân, dân chúng vô tội chết”
Hắn gật đầu, “Hoàng đệ trong lòng còn lương thiện, ta nguyện cũng không muốn cầm tù đệ ấy cả đời”
Diệp Vũ cười nói, ‘Vậy vừa rồi sắc mặt bệ hạ sao nhìn thối vậy/”
Sở Minh Phong cười gượng, “Ta cố ý đó, xem nàng đối hoàng đệ thế nào…”
“A là chàng đùa giỡn ta” Nàng tức giận bóp chặt cổ hắn.
“Nương tử mưu sát….chồng” Hắn giả vờ thở không nổi, hổn hển thở gấp. Chẳng bao lâu tiếng cười đùa biến thành lửa nóng quấn quít si mê.
Trong mà kiều diễm, trong điện có tiếng nước chảy khiến người ta mặt đỏ tim đập vì tình yêu cuồng liệt.
Sở Minh Phong hạ chiếu, phong Sở Minh Hiên là Quận Vương An Định, đến Tùng Gian sinh sống, không có chiếu không thể hồi kinh.
Sở Minh Hiên rời đi hoàng cung ngày ấy, Diệp Vũ do dự mãi, tóm lại cũng đi ra đi vào chỗ ra cung, đứng trên hành lang dài, yên lặng ngóng nhìn.
Hai công công, hai thị vệ dẫn hắn rời khỏi hoàng cung. Hắn đi lại nặng nhọc, đi từng bước từng bước chậm rãi, cứ như đang đợi gì đó vậy.
Nàng nghĩ, có lẽ, hắn hy vọng mình tới tiễn đưa, hy vọng được gặp mặt mình lần cuối. Nhưng nàng không tiện xuất hiện. Nếu cuộc đời này đã quyết định không bao giờ gặp lại nữa, thì ngày gặp ở đại lao đó cũng là lần gặp cuối cùng.
Không phải nàng nhẫn tâm mà là không muốn hắn ôm lý tưởng phi thực tế. Sở Minh Hiên như cảm giác được gì, xoay người, đưa mắt nhìn bốn phía. Cái gì cũng không thấy, chỉ có gió lạnh, chỉ có cung điện trống rỗng.
Vũ Nhi, vì sao không tới tiễn ta một đoạn đường? Vì sao lại nhẫn tâm như vậy?
Diệp Vũ nhìn hắn chậm rãi rời xa, chậm rãi biến thành chấm đen nhỏ, bất giác mắt cay cay, lệ nóng tuôn trào.
Ba năm trước, nàng tới Sở quốc xa lạ, biếtTấn Vương tiêu sái tuấn mỹ. Tuy nàng vô tâm thương tổn hắn, nhưng sự thật là thế, nàng nợ hắn rất nhiều. Nếu linh hồn nàng không chiếm lấy thể xác của Diệp đại tiểu thư, có lẽ hắn và Diệp đại tiểu thư đã có thể sánh vai ân ái, sống tới trọn đời rồi.
Trời xanh trêu ngươi.
Ông trời thực sự thích trêu cợt người ta, trêu cợt nàng. Cuối cùng nàng cũng trở thành hoàng hậu Sở Minh Phong, giữa họ không có ai khác, chỉ có nhau. NHưng nàng không thể sinh con cái cho hắn, không thể mở mang dòng họ Sở cho hắn.
Điều này chẳng phải là đang giễu cợt nàng thì là gì?
Nàng nghĩ rất nhiều, rất nhiều, do dự mãi hai tháng, vẫn không thể hạ quyết tâm quyết định.
Đêm nay, Diệp Vũ lánh ở thiên điện, thị tì thân cận báo lại bệ hạ đã vào cửa điện, liền cho Ninh Tuyết Tâm đi ở đại điện.
Sở Minh Phong bước vào đại điện thì đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc thoang thoảng, chỉ là vì sao đại điện lại không châm đèn lên?
Tuy đại điện rất tối, song hắn có thể thấy được, hắn đang định gọi người thì lại như có tấm lụa mỏng quàng lên đầu, hình như là lụa mỏng.
Hắn mím môi cười rộ lên, Vũ Nhi đang định giở trò cũ ra sao? Vì thế hắn vẫn đứng im, nhìn xem nàng đến tột cùng là định làm gì.
Nàng áp sát thân thể hắn nhảy, múa, thậm chí còn cọ cọ vào người hắn, cách tấm lụa mỏng hôn mặt hắn. Hắn mặc nàng làm loạn, cảm thấy cách này cũng mới mẻ chút, nên hưởng thụ sự trêu chọc của nàng… Nàng càng áp sát hắn hơn, đôi tay thon ngọc vuốt ve người hắn, từ cổ xuống tới ngực, rồi xuống tới thắt lưng đi xuống, nhẹ nhàng chạm qua.
Lúc này trong cơ thể hắn lửa tình đã trào lên kịch liệt, kìm lòng không được ôm lấy nàng, bắt lấy tấm lụa mỏng, hôn lên môi nàng.
Bỗng Sở Minh Phong cảm thấy không đúng, trợn to mắt nhìn nàng, lúc này mới phát hiện ra cô gái trong lòng vốn không phải là Vũ Nhi.
“Làm càn!” Hắn giận giữ, lấy tay bóp cổ nàng, “Ngươi là ai? Dám mê hoặc trẫm hử?”
“Bệ hạ tha mạng…” Ninh Tuyết Tâm vừa sợ vừa e ngại, song không thở được, lại muốn tránh được một mạng chỉ đành phải liều nói, “xin bệ hạ nghe nô tì nói đã…, Là Hoàng hậu …. Bảo nô tì làm như vậy ạ..”
Hắn buông tay ra, “Cút!”
Nàng ta hoảng sợ chạy trốn, đi vào là cung tỳ tùy thân và Diệp Vũ. Cung tì châm đèn cung đình lên, cả đại điện sáng rực, chiếu sáng gương mặt tức giận của hắn. Diệp Vũ đi đến trước mặt hắn, chột dạ nói, “Bệ hạ…”
Sở Minh Phong đi vào tẩm điện, nàng cũng đi qua, nhưng thấy hắn vẫn chưa tan giận, “Nàng không muốn nói với ta, nàng làm vậy là giỏi quá”
Trong tẩm điện, nàng nhìn thẳng hắn, nói nhỏ nhẹ, “Xin bệ hạ nạp thêm phi tần đi”
Nghe vậy, hắn chấn động hoảng sợ.