Nơi này là Kỹ viện lớn nhất thành Doanh Châu – Xuân Phong Lầu. Mà nữ tử này, là ca cơ đứng đầu trong lầu viện, Cẩm Sắt.
“Tỷ tỷ cứ nói đùa, nếu thích, A Dao tặng tỷ tỷ là được.” Thiên Dao cười một tiếng, đầu ngón tay như mây bay nước chảy gãy dây đàn.
Cẩm Sắt hùa theo cười, nhu mì quyến rũ, “Đó là di vật của mẫu thân muội, ta sao dám đoạt vật yêu thích của người khác.”
Thiên Dao khẽ cong khóe môi, lại không hề tiếp tục đề tài này.
“Thẩm tứ tiểu thư không ở trong phủ nghỉ ngơi cho tốt, chạy tới chỗ phong nguyệt này của ta, thế là thế nào?” Ánh mắt Cẩm Sắt đưa đẩy, phong tình vạn chủng, thật sự khiến cho nam nhân mê luyến.
“Nhiều ngày không gặp, Thiên Dao nhớ tỷ tỷ mà thôi.” Thiên Dao trả lời, thản nhiên như nước.
Cẩm Sắt cười ha ha, “Ta thấy muội là có dụng ý khác, thái tử điện hạ đang ở trong phòng bị Lam Hinh quyến rũ, muội muội là tới đây bắt gian sao?”
Thiên Dao lắc đầu cười nhạt, bắt gian? Nàng không có quyền hạn đó, cũng không có tâm tình làm vậy. Mục đích nàng tới đây, là cùng hắn…. từ hôn.
Cẩm Sắt đương nhiên không biết Thiên Dao đang nghĩ gì, tiếp tục cười trêu nói, “Ta thấy muội muội cũng không cần chuốc lấy phiền não làm gì, chỉ cần bỏ đi chiếc mặt nạ này của muội, lấy lại dung mạo khuynh thế, nam nhân trong thiên hạ này, chỉ sợ đều muốn quỳ gối dưới làn váy của muội.”
Bàn tay Thiên Dao theo bản năng đụng vào mặt nạ da người trên mặt, cười khổ. Lấy sắc mê người, sắc mất tình cũng phai nhạt.
“Quay về nói với Thẩm Đông Thần nhà muội, cách ả quyến rũ Lam Hinh kia xa một chút, nữ nhân này, cũng không đơn giản đâu.” Lời nói của Cẩm Sắt lại vang lên bên tai, mang theo vẻ nhắc nhở.
“Ý của tỷ tỷ là…..” Thiên Dao không hiểu.
“Cẩm Sắt hừ nhẹ, “Lời ta nói chỉ có vậy, nghe hay không, chỉ xem tạo hóa của hắn.”
--- -----
Tại Lâm Thủy các ở Xuân Phong lầu truyền ra tiếng hoan ái ám muội, đủ thấy hai người trong phòng có bao nhiêu lửa nóng thiêu đốt.
Sau cuộc hoan ái, tấm rèm lụa đỏ được vén lên, nam tử tao nhã đứng dậy, thuận tay mặc cẩm bào. Mâu quang đen lạnh, nhưng lại không có chút sắc dục.
Nữ tử phía sau thở hổn hển đứng dậy, động tác thành thạo sửa sang cẩm bào, “Chủ thượng dường như có tâm sự!”
“Hử? Có thể nhìn ra?” Nam tử lạnh lùng cong khóe môi, nâng gương mặt tuyệt mỹ của nữ tử. Hơi thở ấm áp phảng phất bên tai nàng, hai má Lam Hinh đỏ ửng, e lệ cúi thấp đầu.
“Nô tỳ chỉ cảm thấy hôm nay chủ thượng dường như có tâm sự nặng nề… Á…..” Lời còn chưa dứt, cằm đột nhiên đau đớn một trận, hai ngón tay nam nhân bất thình lình dùng lực. Đồng tử khẽ thu lại, phát ra hàn ý nhàn nhạt.
Lam Hinh không khỏi run rẩy, thân mình đổ trượt xuống giường quỳ gối trước mặt nam nhân. Theo hắn nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ hắn đang tức giận. Hắn xưa giờ ghét nhất là nữ tử tự cho mình thông minh.
“Nô tỳ nhất thời lỡ lời, điện hạ, điện hạ tha mạng.”
“Đứng lên đi, nhớ rõ, sau này đừng ngông cuồng phỏng đoán tâm tư nam nhân.” Nam tử lạnh nhạt ngồi bên cạnh bàn, Lam Hinh vội vàng từ dưới đất bò dậy, rót chén trà xanh hai tay dâng lên.
“Hôm qua Thẩm Đông Thần có tới?” Câu này mặc dù là hỏi nhưng giọng điệu hoàn toàn chắc chắn, Lam Hinh đương nhiên biết được mật thám của hắn chỗ nào cũng có.
“Vâng.” Lam Hinh cúi đầu, trả lời vô cùng cẩn thận.
“Ừm.” Sở Diễm gật đầu, hàn ý dần dần mất đi. “Hầu hạ hắn cho tốt, quân cờ này, bổn vương còn dùng.”
()Sự tích Lý phu nhân của Hán Vũ Đế:
Sau khi Hán Vũ Đế ra về, chị gái của Lý phu nhân có ý trách bà đã làm phật lòng Hán Vũ Đế. Lý phu nhân trả lời:"Đàn bà là kẻ chỉ hay lấy nhan sắc thờ chồng. Nhan sắc kém, tình duyên sẽ phai nhạt. Nhà vua quyến luyến ta chỉ vì nhan sắc xinh đẹp lúc khỏe mạnh. Nay ta đau, nhan sắc suy kém, so với thiên hạ, ta là kẻ xấu hơn. Nhìn mặt ta, nhà vua sẽ chán, thì nào đâu còn tưởng nhớ đến ta mà ban ân huệ cho anh em ta nữa".
Sắc suy yêu thỉ là một cụn Hán ngữ, âm đọc là sè shuāi ài chí, người dựa vào mỹ mạo được sủng ái, một khi tư sắc mất đi, sẽ bị vứt bỏ. Cũng ám chỉ nam tử có mới nới cũ.