Đêm đầu tiên của Cổ Sách cùng Đỗ Vân Hiên kéo dài rất lâu, lâu đến cực kì thê thảm.
Có một câu Cổ Sách nói không sai, Đỗ Vân Hiên muốn đọ sức với Cổ Sách, quả thực đã tìm nhầm người.
Đỗ Vân Hiên dĩ nhiên rất quật cường, cho dù bị Cổ Sách làm vài lần rốt cuộc vẫn không chịu nói ‘Tôi nghe lời’ theo ý người đàn ông đang cưỡng bức mình, loại yếu đuối hèn mọn này đối với Đỗ Vân Hiên mà nói, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Nhưng chung quy Đỗ Vân Hiên vẫn không phải Cổ Sách, anh hồi nhỏ là đứa trẻ ngoan, lớn lên đi làm lại là nhân viên tốt, anh sinh hoạt tại thế giới giản đơn sáng tỏ, được mặt trời chiếu rõ, căn bản không thể hiểu được một kẻ phải lăn lộn chiến đấu, đạp lên huyết sắc để ngồi lên vương vị ở thế giới âm ám này tâm tính rốt cuộc phải thế nào.
Thà chết không chịu khuất phục không phải điều đáng sợ nhất, mà là sống không bằng chết.
Một buổi tối, Cổ Sách nói được làm được, thật sự coi anh như một con cá nhỏ, nấu đến triệt để, chỉ cần Đỗ Vân Hiên không nhận thua, hắn lập tức dùng sức lực lớn nhất giày vò anh. Thể lực hơn người, tinh lực hơn người, Cổ Sách làm đến cực kì đáng sợ, nếu không thì hắn đã không thể ngồi ở vị trí hiện tại, Đỗ Vân Hiên chỉ qua một đêm, rốt cuộc khắc cốt ghi tâm hiểu được, gã đàn ông này chính là một tên bạo quân điên cuồng.
“Có phục không?”
Không phục!
“Nói hay không?”
Không nói.
Một buổi tối rốt cuộc là bao nhiêu tiếng? Trong trí nhớ Đỗ Vân Hiên bị tra tấn đến mất đi ý thức, có lẽ là một vạn năm? Ban đầu là đau, sau đó là chết lặng, sau nữa, chính là trong chết lặng mà dần dần đau đớn.
Từ nơi khó nói bị xâm phạm, đến nửa người dưới, đến mỗi tế bào thần kinh.
Anh ngất đi vài lần, tỉnh lại vài lần, lần cuối tỉnh lại phát hiện trần nhà đã thay đổi, chóp mũi ngửi được mùi thuốc khử trùng. Đỗ Vân Hiên đoán nhất định thân thể mình đã không thể chống đỡ, sắp chết mới được đưa đến bệnh viện. Đỗ Vân Hiên cảm thấy có chút may mắn, rốt cục anh cũng chịu được, rốt cục không để Cổ Sách đạt được ý muốn.
Nhưng không ngờ, đây là bệnh viện tư của Cổ Sách.
Từ bác sĩ đến điều dưỡng, tất cả đều là người của Cổ Sách.
Bị bác sĩ kiểm tra một lượt, tiêm hai mũi, dùng một chút thức ăn lỏng xong, tất cả mọi người đều rời khỏi phòng bệnh.
Khi cửa phòng mở ra lần nữa, thân ảnh của Cổ Sách lọt vào mi mắt.
Hắn tự nhiên như ở nhà, thoải mái bước đến bên giường bệnh, mỉm cười nhìn Đỗ Vân Hiên, “Tỉnh rồi? Vậy tiếp tục đi.”
Đỗ Vân Hiên nhìn hắn ung dung tháo caravat, toàn thân lạnh lẽo, lập tức nhảy khỏi giường bệnh chạy về phía cửa phòng, ngay sau đó bị bắt lấy, ném trở lại giường.
“Buông tôi ra! Cứu!”
Nếu có người bên ngoài hành lang, nhất định có thể nghe tiếng hét của Đỗ Vân Hiên, thế nhưng từ đầu đến cuối không có ai vào cứu anh.
Cổ Sách dùng caravat trói tay anh lên đầu giường, hắn cố ý buộc thật chậm rãi, để Đỗ Vân Hiên hiểu rõ cái gì gọi là thực lực, cái gì là uy thế.
Khiến Đỗ Vân Hiên hiểu rõ, chỉ cần Cổ Sách tồn tại, thế giới này đều do Cổ Sách làm chủ, Đỗ Vân Hiên có thể chửi mắng, có thể chống cự, có thể thử trốn đi, nhưng chỉ cần Cổ Sách muốn, thì bốn phía quanh Đỗ Vân Hiên sẽ chỉ là bóng tối bao phủ đưa tay không thấy ngón.
“Tôi nói lời giữ lời, hơn nữa tính nhẫn nại của tôi rất rốt.” Đây là câu Cổ Sách nói lúc đầu.
Đỗ Vân Hiên bị trói trên giường bệnh, lại bị ép trở thành một con cá nhỏ chịu giày vò, thủ đoạn của Cổ Sách có rất nhiều, Đỗ Vân Hiên chưa từng nghĩ trên thế giới lại tồn tại nhiều phương pháp tra tấn dâm ngược đến vậy, Cổ Sách thực sự khiến anh đại khai nhãn giới.
Có đôi khi, thậm chí Cổ Sách không cần dùng đến hung khí nơi khố hạ kia, mà chỉ dùng tay, dùng miệng, cũng có thể khiến Đỗ Vân Hiên chết đi sống lại.
Đỗ Vân Hiên không biết rốt cục mình bị giam trong bệnh viện bao nhiêu ngày, hai ngày? Ba ngày? Hay đã mười năm? Trăm năm? Mỗi giây mỗi khắc đều kiệt sức, bị tra tấn đến gần như sụp đổ. Nhưng Cổ Sách vẫn tiếp tục, quấn riết không tha, tàn nhẫn đến mức khiến trái tim phát lạnh, Đỗ Vân Hiên đến thở dốc cũng không còn khí lực, lại càng không có ý niệm thời gian.
Duy nhất nhớ rõ, mình cuối cùng đã nói ra ba chữ kia.
Không rõ tại sao Cổ Sách nhất định phải ép anh nói ba chữ này, hắn là kẻ điên, là tên bạo quân điên cuồng cố chấp.
Duy nhất hiểu rõ, Cổ Sách thực sự nói được làm được.
Sau khi nói ra ba chữ kia, mưa rền gió dữ cùng đau đớn như trong địa ngục mà anh phải chịu đựng hết thảy đều ngưng lại, tiếp đến lại sấm rung gió giật, khử trùng, kiểm tra, bôi thuốc, đút đố ăn… Giống như trong nháy mắt, Đỗ Vân Hiên từ một tù nhân chịu hết thảy tra tấn trở thành bảo bối trân quý nhất, được hết lòng chăm dóc.
Rốt cuộc Đỗ Vân Hiên có được nghỉ ngơi mà anh mong ngóng từ lâu, trước khi mí mắt nặng trĩu khép lại, liến phun ra một câu với Cổ Sách vẫn ngồi ở đầu giường quan sát mình.
“Anh là đồ điên.”
Cổ Sách dùng ngón tay giúp anh vén lên lọn tóc mềm mại buông trên má, cười đến mỹ mãn, “Tôi rất thích em nói, tôi là bạo quân.”
Lúc Đỗ Vân Hiên mới bị ép buộc,vẫn còn chút khí lực, dùng không ít từ để mắng Cổ Sách, trong đó có một từ, chính là ‘bạo quân’.
Không biết Đỗ Vân Hiên có nghe câu nói cuối cùng kia của Cổ Sách không, nhưng cơ thể cần phải nghỉ ngơi, nháy mắt đã chìm vào giấc ngủ. Khi Cổ Sách vẫn ngồi ở đầu giường quan sát gương mặt tái nhợt của anh ngủ say, Trương Bình mặc blouse trắng đẩy cửa ra, rón ra rón rén bước vào, nhỏ giọng nói, “Sách ca, anh ta ngủ rồi, anh cũng nghỉ một lát đi? Đã vài ngày chưa chợp mắt, anh em nói nếu anh có chuyện anh ấy sẽ phế em luôn…”
Đỗ Vân Hiên tĩnh dưỡng trong bệnh viện vài ngày, rốt cuộc cũng có thể xuống giường, không biết có phải Cổ Sách cho anh thời gian tạm nghỉ không, đã chơi chán rồi, hay bận rộn việc khác, tóm lại Cổ Sách đã vài ngày không xuất hiện.
Sau khi có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại, việc đầu tiên Đỗ Vân Hiên làm chính là cứng rắn yêu cầu xuất viện, có điều thái độ cứng rắn của anh không ảnh hưởng lắm, dựa vào thái độ của bệnh viện dường như không định ép buộc anh ở lại.
Bác sĩ trẻ Trương Bình rất nhanh đã tìm đến, nhã nhặn giải thích tất cả phí chữa bệnh đã được thanh toán, hơn nữa anh còn tích cực giúp Đỗ Vân Hiên xử lí tất cả các thủ tục xuất viện.
Còn mấy mét là rời khỏi cổng bệnh viện, Đỗ Vân Hiên đột nhiên dừng bước, xoay người, nhìn gương mặt hòa ái dễ gần, đối diện với Trương Bình.
“Bác sĩ Trương.”
“Ừ.”
“Có chuyện này, muốn nhờ anh.” Bị bệnh vài ngày, giọng nói Đỗ Vân Hiên cũng khàn khàn, có điều chất giọng này kết hợp với ngũ quan tinh xảo góc cạnh của anh càng phát ra một loại mị lực khiến người ta khó có thể làm lơ.
“Không thành vấn đề.” Thái độ Trương Bình tốt đến không thể tốt hơn.
Làm sao anh dám tỏ thái độ không tốt với Đỗ Vân Hiên chứ?
Lần này bị Cổ Sách lôi đến làm bác sĩ riêng cho Đỗ Vân Hiên, Trương Bình thực sự bị những hành động cực kì khó tin của hắn hù sợ không nhẹ.
Sách ca là người thế nào chứ? Là thần tượng của Trương Bình lẫn anh trai anh, là người đàn ông nam tính nhất trên đời này.
Bình tĩnh, cuồng ngạo, sáng suốt!
Trầm ổn, tiêu sái, uy phong!
Muốn chiếm địa bàn nào đều chiểm được, muốn phế đại ca nào phế cả đôi, tay nắm quyền thiên hạ, say trên đầu gối mỹ nhân, hàng đêm trải qua phong tình.
Sách ca vĩnh viễn ở trong đào hoa lâm rực rỡ, có khi nào lại phiền muộn vì tình? Khi nào lại phiền muộn về ái? Cho nên, lần này Trương Bình thực sự bị thần tượng của mình hù sợ.
Người đàn ông ôm Đỗ Vân Hiên hôn mê bất tỉnh vọt vào bệnh viện, gào thét lập tức cứu người, đầy mặt khẩn trương, sao có thể là Sách ca chứ?
Mỗi lần Đỗ Vân Hiên bị kiểm tra trong phòng bệnh, hay phải truyền dịch thì trước cửa phòng đều lộn xộn tàn thuốc bị đạp đến nát bét, từng điếu từng điếu thuốc hàng hiệu đều bị bóp thành mảnh vụn, là sao thế này?
Sách ca sẽ vì một người đàn ông mà ăn không ngon, ngủ không yên, mới vài ngày đã gầy đi hai ba cân?
Chuyện này.. chuyện này thật quá quái gở!
Thấy Sách ca cao cao tại thượng, tựa như một vị thần đáng kính không chút khuyết điểm bỗng nhiên biến thành một sẻ phàm phu tục tử phát cuồng vì yêu, tròng mắt Trương Bình loạch xoạch rơi xuống.
Không chỉ Trương Bình, đến cả Trương Hằng theo Cổ Sách hơn mười năm cũng một bên lọt tròng, một bên nổi da gà.
Đây là chuyện gì? Chuyện gì xảy ra chứ?!
Nếu lo lắng cho người ta thì đừng có chỉnh chứ! Đã chỉnh người ta rồi thì sao lại đau lòng!
Loại người bên ngoài phòng bệnh thì lo lắng đến chết đi sống lại, bước vào phòng bệnh lập tức trở thành một kẻ lãnh khốc vô tình, tươi sống làm người ta đến hấp hối.. Quá mâu thuẫn rồi!
Trương Hằng vốn không muốn nhiều chuyện, về sau cũng nhịn không được. Đây không phải ai khác mà chính là lão đại thần thái phi dương, ý chí phong phát nhà hắn a, là một tiểu đệ hắn rất không đành lòng a.
Trương Hằng lớn mật mở miệng, “Sách ca không phải muốn anh ta về sau nghe lời sao? Anh cũng đừng miễn cưỡng quá, xem xem anh cũng gầy đi này, để em gọi đến mười huynh đệ, tập thể giáo huấn anh ta một chút, sau đó dùng điện chích, một hai ngày là ngoan ngoãn ngay. Đến lúc đó anh muốn anh ta làm thế nào, anh ta liền nghe theo như thế.”
Vừa dứt lời, Trương Hằng đã bị ánh mắt tức giận khủng bố như lang như sói dọa sợ. Sau đó là bị tàn nhẫn dần cho một trận đến khắc cốt ghi tâm.
Nếu không phải Trương Hằng theo Cổ Sách đã nhiều năm, vẫn trung thành và tận tâm, thật không rõ liệu hắn có thể sống ra khỏi cửa bệnh viện không nữa.
Cho nên, Trương Bình đối với Đỗ Vân Hiên đã kéo Sách ca từ đám mây rớt xuống phàm trần kia, thái độ vô cùng tốt.
Có thể không tốt được sao?
“Đỗ tiên sinh, có chuyện gì cần tôi cứ nói một tiếng là được. Trăm ngàn đừng nói mấy lời khách khí như vậy.”
Trương Bình lộ ra nụ cười của một bác sĩ chuyên nghiệp.
“Tôi muốn mời anh làm chứng.”
“Làm chứng?” Trương Bình sửng sốt.
“Cổ Sách xâm phạm tự do thân thể tôi, tội ác hắn gây ra cho tôi, bác sĩ Trương có thể coi như nhân chứng.” Đỗ Ván Hiên hỏi, “Anh đồng ý giúp tôi làm chứng không?”
“A.. a.. a…” Cơ mặt Trương Bình hơi hơi run rẩy, nửa ngày sau phụt cười, “Đỗ tiên sinh thật biết nói đùa, haha, ha ha ha…”
“Xem ra là không được, đúng không?”
“Ha ha..”
Tất nhiên là không được! Giúp anh làm chứng tố cáo Sách ca? Tôi sống sao nổi? Cho dù Sách ca không giết tôi, anh trai cũng sẽ bóp chết tôi!
Sách ca vì anh tụt đi hai cân, không bị đưa vào nhà xác đã tốt lắm rồi còn muốn tố cáo Sách ca?
Thiết kế này a, làm nghệ thuật a, quả nhiên là sinh vật vừa đơn thuần vừa ngây thơ.
Bị Trương Bình rành rành cười nhạo như thế, trên mặt Đỗ Vân Hiên không có chút thất vọng, anh chỉ dùng ngữ khí hết sức lạnh nhạt nói, “Tôi biết các người cùng một giuộc.”
Biết rõ, vậy anh còn muốn tôi làm nhân chứng?!
“Tôi chỉ muốn thử một lần.”
Đỗ Vân Hiên nói xong, xoay người ra khỏi bệnh viện.
Đỗ Vân Hiên không đi về nhà, trực tiếp đến sở cảnh sát báo án.
Cảnh sát vừa nghe nói anh bị người ta giam cầm cưỡng bức, hành vi phạm tội nghiêm trọng như thế, đương nhiên không dám xem nhẹ, lập tức mời anh vào bên trong viết lời khai, hai cảnh sát ngồi đối diện, một phụ trách hỏi, một phụ trách ghi chép.
Nghe Đỗ Vân Hiên nói ra những chuyện đáng sợ mình phải trải qua, cảnh sát đầu tiên là kinh ngạc, sau đó có vẻ cực kì tức giận.
“Xã hội pháp trị lại có hành động vô pháp vô thiên như vậy sao?!”
Xã hội được pháp luật cai trị.
Đỗ Vân Hiên bộ dạng đoan chính, gương mặt tái nhợt ưu nhã lại lộ ra chút suy yếu, còn có áp lực xấu hổ và giận dữ thuật lại, khiến cảnh sát rất thương cảm.
Đến cả cảnh sát phụ trách ghi chép cũng chửi ầm lên, nói kẻ như vậy nhất định phải tra ra, bắt về quy án, bằng không xã hội không yên, mắng đến khát khô, bưng chén nước trên bàn đến nhuận họng.
“Anh có biết tên kẻ đã xâm phạm anh không? Vị cảnh sát kia hỏi.
“Biết.” Đỗ Vân Hiên nói. “Hắn tên là Cổ Sách.”
Phụt !
Vị cảnh sát bên cạnh phụ trách ghi chép đang uống nước phun thẳng trà lên bức tường đối diện.
« Anh.. lặp lại lần nữa.. Hắn tên là gì ? » Cảnh sát rối rắm xác nhận lại
« Cổ Sách. »
« Cổ trong cổ đại ? »
« Đúng. » Đỗ Vân Hiên bình tĩnh nói, « Sách trong sách lược. »
« Nơi hắn xâm phạm anh, địa chỉ của hắn là.. ? »
Đỗ Vân Hiên nói ra địa chỉ biệt thự xa hoa của Cổ Sách.
« Anh đợi trong này một chút, chúng tôi sẽ sớm trở lại. » Viên cảnh sát phụ trách ghi chép lôi người đang hỏi ra ngoài.
Chỉ một lúc sau, hai người đều trở lại, vẻ mặt nghiêm túc ngồi xuống bàn đối diện Đỗ Vân Hiên.
« Đỗ Vân Hiên tiên sinh, đối với lời cáo buộc của anh, xin hỏi anh có chứng cứ không ? » Viên cảnh sát bỗng nhiên đổi thành gương mặt lạnh lùng thường ngày khi giải quyết sự việc.
« Có người nhìn thấy. » Đỗ Vân Hiên suy tư trả lời. « Nhưng bọn họ cũng với kẻ kia cùng một phe, sẽ không làm chứng cho tôi. »
« Vậy vật chứng đâu ? Ví dụ như tinh dịch gì đó. »
« Không có. » Nằm bệnh viện vài ngày, mỗi ngày đều có hộ sĩ riêng vệ sinh cho anh.
Huống chi, kẻ cưỡng bức anh mỗi lần xong việc, đều rất hưởng thụ.. tự mình xử lí cho anh sau lạc thú…
« Vậy tức là anh không có chứng cứ ? » Cảnh sát nói xong câu này, hình như thở phào nhẹ nhõm, khép bản ghi chép lại.
« Tôi tự biết mình đã xảy ra chuyện gì. Hắn từng trói tôi lại, cổ tay tôi vẫn còn vết thâm. » Đỗ Vân Hiên đưa tay qua.
Trên cổ tay như bạch ngọc quả thật có chút vết ứ, có điều được chăm sóc trong bệnh viện, mỗi ngày dùng những loại thuốc tốt nhất, đã nhạt đi rất nhiều.
« Nhìn không giống như bị buộc chặt, có thể do tự va đập vào chỗ nào đó. » Cảnh sát dường như không muốn tiếp tục đối thoại, cầm bản ghi chép đứng lên, « Thật ngại quá, không có chứng cứ, chỉ bằng lời nói của anh chúng tôi không thể thụ lí án kiện. »
Đỗ Vân Hiên ngồi trên ghế, trầm mặc một lát, gật gật đầu, « Tôi hiểu rồi. »
Anh đứng lên, rời khỏi sở cảnh sát.
Sau đó, anh tìm một sở cảnh sát khác, tình huống cơ bản giống nhau, chỉ cần nghe đến tên Cổ Sách, chuyện báo án này, liền không bệnh mà chết.
Hai chữ Cổ Sách, tựa như ma chú.
Không ai dám đụng vào, sau khi Đỗ Vân Hiên thử vào hai sở cảnh sát, lại hiểu Cổ Sách hơn một chút. Nhưng anh dĩ nhiên không thể bỏ qua việc Cổ Sách coi mình trở thành phụ nữ mà sử dụng, còn khốn kiếp không kiêng kị gì giam cầm tra tấn mình.
Đỗ Vân Hiên thay đối phương hướng, quyết định đi tìm luật sư.
Nhưng anh nhanh chóng phát hiện, so với sở cảnh sát, luật sư lại càng không phải đối tượng có thể đòi lại công lí cho anh, thậm chí thực thành khẩn tặng thêm một lời khuyên.
« Đỗ tiên sinh, anh còn trẻ, tại sao lại chọc đến nhân vật như vậy, còn nhiều thời gian, coi như bỏ qua đi. »
« Hắn ta phạm tội, chẳng lẽ thực sự không có cách khiến hắn trả giá vì tội ác của mình sao ? »
« Trên thực tế… » Luật sư Thiết bất đắc dĩ chỉ ra một việc rất rõ ràng, « Cậu tay chân vẫn đầy đủ, còn thở được, có lẽ người kia thủ hạ lưu tình rồi. »
Đỗ Vân Hiên một lần nữa trầm mặc, dưới gương mặt trầm mặc tuấn mỹ kia là một bụng tức giận đến muốn văng tục.
Anh trời sinh trầm tĩnh ưu nhã, chưa bao giờ nói ra những lời thô tục, thế nhưng chỉ vừa nghĩ đến Cổ Sách, anh liền muốn văng tục, muốn đánh người, muốn xé thứ gì đó, muốn lật bàn !
Bỏ cuộc tìm luật sư, Đỗ Vân Hiên nghĩ xem còn có lực lượng nào có thể đấu tranh chống cái ác, suy nghĩ nửa ngày, trên đường đi tùy ý mua hai tờ báo, tìm được số điện thoại in ở góc báo.
Anh gọi đến.
Gọi cho một phóng viên, vừa nghe thấy tố cáo, hơn nữa lại là hành vi trái pháp luật của nhân vật nổi tiếng, tin tức cực kì có hiệu ứng như cưỡng bức giam cầm này, phóng viên kia hưng phấn như thể trúng độc đắc, lập tức hẹn Đỗ Vân Hiên gặp mặt.
« Tôi cam đoan với anh, tuyệt đối sẽ đem mọi chuyện anh đã phải trải qua, không bóp méo chút nào tường thuật lên báo. Nhất định phải khiến hắn ta phải chịu trừng trị của pháp luật ! » Phóng viên trong điện thoại cực kì đồng ý.
Hai bên hẹn gặp tại một tiệm cà phê kín đáo.
Đỗ Vân Hiên như hẹn ngồi đợi trong quán cà phê một buổi tối, mãi đến khi quán đóng cửa, phóng viên vẫn không xuất hiện.
Anh thanh toán tiền, trở lại chung cư của mình mới phát hiện hộp thoại điện thoại có tin nhắn, thì ra phóng viên đã gọi điện đến chung cư. Di động Đỗ Vân Hiên đã đánh rơi ở biệt thự Cổ Sách, quần áo trên người và một ít tiền mặt đều là Trương Bình chủ động đưa cho anh khi xuất viện, nếu không phải anh đặt chìa khóa chung cư ở dưới thảm, hiện tại phỏng chừng đến chung cư của mình cũng vào không được.
Khi liên hệ với phóng viên, Đỗ Vân Hiên không có di động, liền để lại số điện thoại chung cư.
« Thực xin lỗi, Đỗ tiên sinh. » Trong ghi âm, giọng nói phóng viên tràn ngập sợ hãi cùng đau đớn, « Hôm nay khi đến cuộc hẹn với anh, tôi gặp tai nạn giao thông, chân trái bị gãy, tin tức anh muốn nói xin tìm phóng viên khác đi. »
Đỗ Vân Hiên tắt ghi âm, mệt mỏi ngồi bệt trên thảm.
Đỗ tiên sinh ? Đỗ Vân Hiên nhớ rõ khi mình gọi điện cho phóng viên không hề nói họ của mình, nói vậy tức là Cổ Sách đã tìm người ‘dằn mặt’ sao.
Đôi mắt xinh đẹp của Đỗ Vân Viên trong bóng đêm phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Đi một ngày, anh đã cực kì mệt mỏi, không còn chút khí lực.
Không chỉ là thân thể mệt mỏi, quan trọng hơn là tâm lí cũng vô lực, anh thậm chí buông bỏ cảm giác xấu hổ, bỏ qua ngại ngùng tố cáo chuyện mình bị một gã đàn ông cưỡng bức, không ngờ kết quả lại như vậy.
Cổ Sách.
Tên khốn điên khùng ngang ngược này, giống như một ông hoàng, khắp nơi đều có thế lực.
Đối với loại bạo quân điên cuồng này, Đỗ Vân Hiên không biết phải ứng phó thế nào, anh chưa từng gặp phải một kẻ vừa không phân phải trái, lại kiêu ngạo, vô sỉ, đê tiện, biến thái như vậy…
Còn là người có quyền có thế.
Muốn chống lại Cổ Sách, cũng giống như một ngọn cỏ muốn đập vỡ tòa Thái Sơn.
Đỗ Vân Hiên nghĩ trái nghĩ phải, nghĩ không ra phương pháp đưa Cổ Sách ra pháp luật, vậy nên anh không tiếp tục tự ngược nữa, mà nghĩ tới công việc.
Kẻ khác phạm tội với anh, anh sẽ không dùng tội ác người khác mà trừng phạt bản thân, đương nhiên muốn tiếp tục sinh hoạt, tiếp tục công tác, tiếp tục làm chuyện mình yêu thích.
Ngày mai, trở lại công ty làm việc !