Bạo Quân Sủng Hậu

chương 89

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Về công về tư, Tiêu Chỉ Qua đều không có lập trường cự tuyệt.

Hắn chỉ lo lắng mình đi Vũ Châu rồi, bên Thái tử sẽ nhân cơ hội làm chuyện bất lợi với An Trường Khanh. Từ khi phát hiện nữ thi ở Đông cung, Tiêu Chỉ Qua đẩy nhanh kế hoạch, lúc trước có thể làm từng bước, đó là vì Thái tử vẫn bình thường. Nhưng hiện tại hắn phát hiện Thái tử như một con chó dại ẩn nấp trong một góc âm u, thời thời khắc khắc tùy thời cắn họ một cái, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng làm người ghê tởm.

Những chuyện dơ bẩn, một mình hắn ghê tởm là đủ rồi, không muốn để An Trường Khanh cũng cuốn vào. Chỉ là hiện giờ hắn phải đến Vũ Châu tra án, có một số việc nhất định phải nói cho An Trường Khanh, để tránh y không phòng bị.

"Chuyến này đến Vũ Châu, với ta chưa chắc là chuyện xấu. Thái tử chỉ cho rằng như vậy có thể khiến ta và Lão Tam đối phó nhau, hắn ở bên cạnh làm ngư ông đắc lợi. Nhưng sớm muộn ta cũng thu Vũ Châu vào túi, hiện giờ chỉ sớm một bước mà thôi." Tiêu Chỉ Qua nói.

"Khi nào xuất phát? Cần điều nhân thủ trong phủ âm thầm đi theo không?"

Y từ Nhạn Châu về kinh, mang theo tinh nhuệ trong quân doanh hộ tống, những tinh nhuệ này là trực hệ của Tiêu Chỉ Qua, thực lực không kém cũng trung thành đáng tin cậy. Vì giấu tai mắt, trước đó An Trường Khanh bảo bọn họ giả thành gia nô và hộ vệ bình thường, hiện giờ đang phụ trách phòng vệ vương phủ.

Tiêu Chỉ Qua nói: "Sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành, ta điều động một trăm người âm thầm đến Vũ Châu phối hợp tác chiến, để ngừa vạn nhất. Nhân thủ còn lại đều để lại cho ngươi. Mặt khác trước đây ta cho thám tử để ý dị động ở Đông cung, còn phái người điều tra nghĩa trang ngoài thành, nếu có động tĩnh, thám tử sẽ trực tiếp tới báo với ngươi, ngươi hành sự theo hoàn cảnh là được."

An Trường Khanh chưa bao giờ nghe hắn nhắc đến nghĩa trang ngoài thành, kinh ngạc giương mắt: "Nghĩa trang?"

Tiêu Chỉ Qua khụ một tiếng, nói: "Chuyện dơ bẩn ở Đông cung, vốn không muốn làm bẩn lỗ tai ngươi."

Hắn nói chuyện nữ thi ở Đông cung, nghĩa trang ngoài thành cùng suy đoán tinh tế cho An Trường Khanh nghe, lại dặn dò nói: "Lúc ta không ở đây, ngươi nên phòng bị nhiều hơn, nếu ta suy đoán là thật, Thái tử đã không thể dùng ánh mắt bình thường để đối đãi." Đây là tên điên, không thể không cảnh giác.

An Trường Khanh nghe nổi cả da gà, y xoa xoa cánh tay, xua tan cái cảm giác ghê tợn, nghiêm túc nói: "Biết rồi, ta sẽ cẩn thận."

Ngày kế, Tiêu Chỉ Qua mang theo thủ dụ của An Khánh Đế, quan viên Đại Lý Tự cùng cấm vệ quân ra khỏi cửa thành đến hướng Vũ Châu.

Lúc này An Trường Khanh không đến tiễn, chỉ phái Vương Phú Quý đến cửa thành chờ, người ra khỏi thành thì về báo với y.

Giờ Mão, Tiêu Chỉ Qua ra khỏi thành, An Trường Khanh nhận được tin, tính lộ trình, hẳn là sau ba ngày, Tiêu Chỉ Qua sẽ đến Vũ Châu.

Tiêu Chỉ Qua không ở đây, An Trường Khanh liền đưa hai huynh muội tới chính phòng, mỗi ngày xử lý xong tất cả sự vụ, liền chơi với hai huynh muội chốc lát. Hiện giờ thời tiết đã ấm áp, hai huynh muội đều đổi xiêm y, lộ tay chân nhỏ nhắn trắng nõn mượt mà. Cổ và tay còn đeo vòng vàng giống nhau, mỗi khi động lục lạc trang trí trên đó sẽ đinh đinh vang.

Hiện giờ hai huynh muội đã có thể tự ngồi vững, hai đứa bé ngồi trên giường nhỏ, vừa duỗi tay với An Trường Khanh vừa cười khanh khách, đôi mắt giống ô lưu nhìn chằm chằm An Trường Khanh, như đang làm nũng muốn cha bế. An Trường Khanh bị nhìn đến nhũn cả lòng, bế hai huynh muội lên, mỗi đứa ngồi một đùi.

Tiêu An Châu vô cùng hiếu động, người nhỏ sức lực đủ, tay nắm vạt áo An Trường Khanh, nóng lòng muốn thử mà nhấc người, kết quả mới vừa nâng mông lên, đã bị ca ca bên cạnh duỗi tay túm xiêm y, cái mông lại đặt xuống. Không thể bò vào lòng cha, Tiêu An Châu phẫn nộ "a" một tiếng, nhìn ca ca cười khanh khách, nâng mặt há mặt, "au" một tiếng nhào đến cắn má Tiêu An Hoành.

Cô bé mới nhú răng sữa không lâu, không có lực gì, cắn nửa ngày cuối cùng chỉ dính nước miếng lên mặt Tiêu An Hoành, nhưng bản thân cô bé, khuôn mặt đã đỏ vì tức.

An Trường Khanh và hai nhũ mẫu ở bên đều cười không ngừng. Lấy khăn lau mặt cho con trai, lại xoa gương mặt của con gái, An Trường Khanh thầm thì: "Từ nhỏ đã dữ như vậy, xem ra thật sự giống phụ thân các con rồi."

Cũng mặc kệ y nói gì, Tiêu An Châu chuyển tròng mặt, hai cánh tay béo nhỏ ôm lấy tay An Trường Khanh lấy lòng, lần này không gặm, mà là hôn lên, lại dính nước miếng lên tay An Trường Khanh.

Tiêu Chỉ Qua không ở đây, An Trường Khanh tiêu càng nhiều tinh lực lên hai huynh muội, lại tìm con dấu phỉ thúy khắc ở Nhạn Châu tiếp tục mài giũa, cả ngày bận rộn, thời gian lặng yên qua đi.

Đầu tháng , Triệu Thái Hậu muốn đến chùa Hoằng Pháp lễ Phật, vừa lúc gặp hoa đào nở rộ dưới chân núi chùa Hoằng Pháp, liền triệu cận thần thân thích và tiểu bối đi theo. An Trường Khanh cũng ở trong đó.

Trong ba vị hoàng tử, Tiêu Chỉ Qua đi Vũ Châu, Tam hoàng tử bị giam cầm, chỉ có Thái tử đi theo. Trừ Thái tử ra, Trưởng công chúa Tiêu Hữu Hỉ cũng tới. Đoàn người đều có thân phận quý trọng, chùa Hoằng Pháp sớm được thông báo, đã nhiều ngày không tiếp khách lạ, chỉ chiêu đãi bọn họ.

Tới trong chùa, liền có hòa thượng tiếp khách an trí bọn họ trong viện. Triệu Thái Hậu tin phật, những ngày này muốn thảo luận phật hiệu với phương trượng, cũng không gò bó bọn họ, người còn lại mỗi người ba lượng tương mời, vào chùa thưởng hoa đào.

An Trường Khanh còn chưa tới cửa, Trưởng công chúa đã tìm đến trước. Nàng vẫn thanh lãnh cao quý, chỉ là An Trường Khanh thấy, so với lần trước gặp, nàng đã hao gầy hơn. Y không có ấn tượng xấu về Trưởng công chúa, hành lễ xong, liền nói chuyện với nàng.

Ánh mắt Trưởng công chúa có chút phức tạp, làm như cân nhắc thật lâu mới nói: "Ngươi cùng Chỉ Qua...... vẫn tốt chứ?"

An Trường Khanh hơi ngây ra một lúc, mới phản ứng lại vì sao nàng hỏi như vậy. Y nhấp môi cười nhạt, nói: "Trưởng công chúa yên tâm, ta và Vương gia rất tốt, hai đứa nhỏ cũng rất ngoan."

"Xem ra ta lại lo lắng nhiều." Trưởng công chúa hơi giãn hai hàng lông mày, mang theo ý cười khó có nói: "Ta cho rằng ngươi sẽ tức giận, ngươi có thể nghĩ thoáng cũng tốt, hồ đồ một chút, so với mọi việc quá tích cực cũng nhẹ nhàng hơn."

An Trường Khanh trực giác thấy lời của nàng có hàm ý, không giống như khuyên y, càng giống tự nói chính mình. Chỉ là giao tình giữa y và Trưởng công chúa không sâu, cũng không tiện hỏi nhiều, đơn giản nói: "Ta hiểu."

"Không nói chuyện này nữa, khó gặp được ngươi, liền đi cùng ta ra ngoài một lát đi." Tiêu Hữu Hỉ nói.

An Trường Khanh không thể chối từ, cùng nàng ra cửa đi đến rừng đào.

Tính tình Tiêu Hữu Hỉ lạnh nhạt, hẳn không phải người nói nhiều, nhưng đồng hành với An Trường Khanh, nàng lại trở nên hay nói hơn. Trong lời của nàng nhắc nhiều đến Tiêu Chỉ Qua, vấn đề không thích hợp nàng đều vòng qua, chỉ quan tâm cuộc sống của hai người.

An Trường Khanh nhặt chút chuyện thú vị ở Nhạn Châu kể cho nàng nghe, lại khó tránh nhắc tới hai đứa nhỏ, An Trường Khanh lại nói không ít chuyện vui của hai huynh muội.

Thấy y nhắc tới hai đứa trẻ không có chút ngăn cách, Tiêu Hữu Hỉ khẽ thở dài: "Ngươi là đứa trẻ tốt."

Nói rồi biểu tình của nàng lại hơi thẫn thờ, ánh mắt có chút mơ màng nhìn hoa đào nơi xa, nhẹ giọng nói: "Như vậy rất tốt, rất tốt."

Lần đầu An Trường Khanh gặp nàng, luôn cảm thấy vị Trưởng công chúa này cất giấu rất nhiều chuyện trong lòng, hơn nữa tựa hồ còn có liên quan đến Tiêu Chỉ Qua, hiện giờ thấy nàng lại lộ ra biểu tình như thế, liền hỏi thử: "Hình như Trưởng công chúa luôn lo lắng Vương gia sống không tốt?"

Tuy trong lời y có ý thử, đôi mắt lại rất thanh triệt.

Tiêu Hữu Hỉ toát ra ý cười, có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi rất nhạy bén. Nhưng có một số việc, ta không thể nói."

Ý tứ này, chính là thật sự có liên quan tới Tiêu Chỉ Qua. Hơn nữa nàng nói không thể nói......chứ không phải không muốn nói. Đáng tiếc An Trường Khanh nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nghĩ ra manh mối, vị Trưởng công chúa này cất giấu bí mật không thể nói gì có quan hệ với Tiêu Chỉ Qua......

Vì y thử, Tiêu Hữu Hỉ liền cố tình chuyển câu chuyện. An Trường Khanh không truy hỏi nữa, chỉ có thể nhàn thoại với nàng.

Rừng hoa đào này không nhỏ, hai người đi non nửa một hồi, mới gặp được người —— Thái tử phi đang dẫn theo cung nữ tới từ bậc thang bên kia. Không khí trên núi ẩm ướt, bậc thang đá xanh mọc rêu có chút trơn. Nàng không đi vững liền trượt, kinh hô một tiếng, nàng theo bản năng duỗi tay bảo vệ bụng. May mà cung nữ phía sau kịp thời đỡ lấy nàng, giúp nàng ổn định thân thể.

Nàng phản ứng trong nháy mắt, sau khi đứng vững lại là Thái tử phi đoan trang nhàn nhã, nhìn thấy Trưởng công chúa và An Trường Khanh phía trước, chậm rãi tiến lên chào hỏi.

So sánh với An Trường Khanh, Trưởng công chúa lãnh đạm với nàng nhiều, không mặn không nhạt hàn huyên vài câu, hai bên lại tách ra.

Ánh mắt An Trường Khanh dừng trên bụng Thái tử phi, nhớ tới vừa rồi nàng vô thức bảo vệ bụng, mắt lộ nghi hoặc —— phản ứng này của Thái tử phi, vậy mà giống y lúc mang thai.

Nhưng những ngày này chưa từng nghe tin Thái tử phi có thai. Thái tử phi và Thái tử thành hôn nhiều năm, nhưng vẫn không thể sinh hạ đích tự, hai nam hai nữ dưới gối Thái tử, đều là con vợ lẽ. Đích tự Đông cung liên quan đến nền tảng lập quốc, nếu Thái tử phi có thai, phải báo trong cung. Không thể không có chút phong thanh được.

Chẳng lẽ là ít tháng không thích hợp công khai? An Trường Khanh rất nhanh phủ quyết suy đoán này, nếu như thế, dù là Thái tử hay Triệu Thái Hậu, lần này sẽ không cho Thái tử phi đi theo.

Chỉ là bộ dáng kia của Thái tử phi, xác thật vô cùng giống thai phụ. Nếu không phải An Trường Khanh từng tự lĩnh hội, cũng không chắc chắn như thế. Thái tử phi có thai, lại gạt không nói, thậm chí tình nguyện mạo hiểm theo Thái Hậu tới chùa lễ Phật...... Việc này thật là quái dị.

Y cân nhắc trong lòng, sau khi tách khỏi Trưởng công chúa, liền gọi người âm thầm để ý Thái tử phi.

Thái Hậu ở chùa Hoằng Pháp trai giới lễ Phật bảy ngày, người còn lại cũng phải ở trong chùa bảy ngày. Mấy ngày trước Trưởng công chúa thường xuyên tới tìm y nói chuyện, cũng còn an nhàn, tới hai ngày sau, Trưởng công chúa bị Triệu Thái Hậu gọi đi, y liền không được thanh tịnh.

Đám công tử thế gia đi theo đã tới mời y hai lần, An Trường Khanh biết Thái Tử cũng ở đó, đều tìm cớ uyển chuyển từ chối. Nhưng lần thứ , không thể cự tuyệt nữa. Chỉ có thể bất đắc dĩ đến.

Tiểu bối được Triệu Thái Hậu thích, tất nhiên đều thân cận với Thái tử và Triệu gia. Hơn nữa mời y dự tiệc hơn phân nửa là ý của Thái tử, tuy ở trong chùa, trước mắt bao người Thái tử không dám làm gì, An Trường Khanh vẫn âm thầm lấy tinh thần, cẩn thận đề phòng, không định ở lâu.

Thế gia công tử chú ý phong nhã, yến hội tổ chức ở bên suối trong rừng đào, hoa đào rực rỡ tiếng suối róc rách, còn có nhạc sư vũ nương trợ hứng, cực kỳ dụng tâm.

Thái tử ngồi ở chủ vị, An Trường Khanh được thị nữ dẫn đến, ngồi dưới Thái tử.

An Trường Khanh xa cách mà hành lễ ngồi xuống, biểu tình hết sức lãnh đạm. Ánh mắt Thái tử hiện lên tối tăm, chốc lát lại hiện ý cười ôn hòa, nâng chén nói: "Cô khó được xuất cung, mọi người không cần câu nệ lễ nghĩa, hôm nay phải tận hứng."

Những người khác nâng chén đáp lại, An Trường Khanh cũng bưng chén rượu, làm lơ ánh mắt Thái tử nhìn qua, chén rượu chỉ dính môi liền buông xuống.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạ Nhạ: Chờ ta hận chết cẩu Thái tử. (siêu hung chống nạnh)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio