Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

chương 18: nấu canh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lời này từ trong miệng quản sự truyền tới tai Tống quốc công, cửa phủ rất nhanh được mở ra. Tống quốc công run run đứng bên trong, nhìn ủng màu đen chậm rãi đến gần, theo bản năng lùi về sau, khó nhọc nói: "Vốn hạ quan cũng là vì danh phận của Tụng nhi suy nghĩ, nhưng Vương gia nói có lý, nếu hôn kỳ đã định ra... Quy củ cũng có thể gác lại một bên."

Lệ Tiêu nói: "Hai vị ngược lại là thương Tụng nhi."

Lời này như là có ý riêng, Tống quốc công nhất thời mồ hôi lạnh lã chã, mà cũng chỉ có thể nhắm mắt nói: "Đúng vậy, mẫu thân Tụng nhi mất sớm, ta cùng phu nhân đương nhiên sẽ thương yêu nó hơn, vừa rồi phu nhân còn nói ngày mai đưa Tụng nhi đến Danh Hiên các mua trang sức."

Danh Hiên các tại Càn Kinh cũng coi như là địa phương có tiếng, bảo bối bên trong đều là năm trăm lạng bạch ngân trở lên, có chút ngọc bội trang sức xảo đoạt thiên công, trân sứ bảo họa, đều là đồ vật có thể gặp không thể cầu. Lệ Tiêu ôn hòa nói: "Vậy xem ra trong phủ phải tiêu pha."

"Cho Tụng nhi, là phải."

Hắn cúi thấp đầu, thật vất vả đưa ôn thần ra xa. Tống phu nhân lập tức vọt tới, cả kinh nói: "Ngươi thật sự muốn ta dẫn nó đi Danh Hiên các mua bảo bối?"

"Ngươi không phát hiện Vương gia cảm thấy chúng ta bạc đãi nó sao?" Tống quốc công cau mày nói: "Cũng đã như vậy, sau này ngươi hơi hơi thu liễm một chút đi."

"A Thời của ta..."

"A Thời A Thời." Tống quốc công quát mắng: "Cẩn thận mạng của ngươi cũng mất đi!"

Tống Tụng nghe nói Tống quốc công chặn cửa cũng có chút bận tâm Lệ Tiêu sẽ tức giận. Y cũng không phải sợ Lệ Tiêu dưới cơn nóng giận giết người nhà họ Tống, nhưng y sợ đối phương tổn thương người vô tội.

Y vội vã từ trong sân đi ra, vừa mới khom lưng đi qua một vùng mai, thấy được nam nhân nhanh chân đi đến. Ánh mắt của đối phương rơi vào khăn quàng thuần trắng trên cổ y, nhất thời khóe miệng cong lên. Hắn nhanh chân đi lại đây, cởi áo choàng trên người xuống thuận thế khoác lên cho y, nói: "Ra ngoài sao cũng không mặc dày chút?"

Tống Tụng thấy hắn không có việc gì, yên tâm, đáp: "Ta lo lắng cho ngươi."

Y thản nhiên làm Lệ Tiêu càng thêm thư thái, nam nhân nắm y đi về, nói: "Hôm nay Tống Ca tìm ngươi có chuyện gì?"

"Tùy tiện lải nhải thôi." Tống Tụng kệ hắn kéo tay đi về, lòng bàn tay bỗng nhiên bị hắn nhẹ nhàng cào một cái, y dưới sự kinh hãi rút tay về, có chút ngạc nhiên nhìn đối phương.

Lệ Tiêu bình tĩnh: "Làm sao thế?"

"... Không." Tống Tụng xoay mặt, cảm thấy mình đại khái là quá nhạy cảm. Lệ Tiêu chỉ là không cẩn thận đụng tới, mà cảm giác thịt mềm lòng bàn tay bị nhẹ nhàng cào lại thật lâu không tan. Y dùng một tay khác xoa xoa lòng bàn tay, càng xoa độ tồn tại lại càng mạnh, lòng thập phần lưu ý.

"Tống phu nhân nói rõ ngày mai đưa Tụng nhi đến Danh Hiên các chọn đồ, có muốn gì không?"

Tống Tụng lập tức bị dời lực chú ý đi: "Nàng nói?"

"Đúng vậy."

Con người Tống Tụng chuyển động, bỗng nhiên nhịn không được cười lên một tiếng, nói: "Nhưng Vương gia nói gì?"

"Bản vương sao xen vào việc nhà Tống phủ?"

Hắn hờ hững, phía sau thị vệ gõ cửa lại yên lặng hồi tưởng lại câu nói "Quốc công gia dám có lệnh..." kia.

Đúng là không xen vào, chỉ uy hiếp mà thôi.

Tống Tụng ngược lại là gật gật đầu, cũng cảm thấy Lệ Tiêu không phải là người nhúng tay vào chuyện vặt vãnh nhỏ như vậy. Bọn họ về tới trong viện, rất nhanh có người bưng bữa tối lên. Tống Tụng mở nắp canh ra, nói: "Ta nấu canh sườn, ấm bụng, Vương gia uống nhiều chút."

Tay nghề Tống Tụng bất ngờ rất không tồi, đây đương nhiên là được lợi từ thời gian mang thai sống một mình năm đó. Lúc đó tuy rằng chỉ có một mình, mà Tống Ca lại vẫn không bạc đãi y về đồ ăn, mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ mang về rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cho y. Tống Tụng một mình không có việc gì, ngoại trừ đọc sách chỉ có nấu ăn cho mình.

Trong canh thả củ từ, màu sắc rất đậm, xương sườn nấu đến mức rất mềm, thịt vào miệng là tan, thơm vô cùng. Y ngồi xuống bên cạnh Lệ Tiêu, tha thiết mong chờ nhìn, chờ hắn ăn xong hỏi: "Mùi vị thế nào?"

"Thiếu chút nữa."

Thần sắc ngóng trông của Tống Tụng lập tức bớt phóng túng đi một chút, cau mày nói: "Thiếu cái gì?"

Lệ Tiêu thả bát ở trước mặt y, nói: "Một người ăn, vẫn thiếu một chút mùi vị."

Tống Tụng buồn cười cầm bát, tự mình cũng múc một chút, sau đó uống một hớp, quay đầu hỏi: "Như vậy thì sao?"

Lệ Tiêu hơi có chút không vui bưng cái bát kia lên, uống một hớp sau đó để bát xuống, nói: "Vẫn chênh lệch chút."

Tống Tụng kỳ thực ra lúc nấu cũng đã nếm qua, dưới cái nhìn của y mặn nhạt vừa phải, vì đón ý nói hùa khẩu vị của Lệ Tiêu, còn thả một chút ớt, giờ khắc này nếm thử lại cũng vẫn là được. Y nhất thời cũng không biết là chỗ nào có vấn đề, bưng chén canh kia lại đây, dùng cái muôi Lệ Tiêu đã dùng qua nhấp một hớp, nói: "Ta cảm thấy... Cũng được mà."

"Có thật không?" Lệ Tiêu lại gần, nói: "Lại cho bản vương nếm thử."

Hắn há miệng, Tống Tụng thuận thế múc một muỗng đút cho hắn. Mặt mày nam nhân nhất thời giãn ra, mím môi nói: "Thật là mỹ vị nhân gian."

"Rõ ràng là cùng một bát..." Tống Tụng bỗng nhiên ý thức được cái gì.

Quả thật là cùng một chén canh, mà vừa nãy là Lệ Tiêu tự uống, ít đi cái gì, bây giờ là y đút Lệ Tiêu uống, vì vậy lại trở thành mỹ vị nhân gian.

Lông mi y chớp chớp, Lệ Tiêu nói: "Thêm một muôi."

Tống Tụng nắm cái muôi kia, chỉ phải tiếp tục đút vào miệng hắn, thấy lúc môi hắn dán vào cái muôi mà hắn vẫn đang nhìn mình, nhanh chóng xoay mặt cầm đũa, nói: "Ăn thịt, nhanh lớn."

Thịt được nấu rất lâu nhẹ nhàng dùng đũa vẩy một cái là rớt xuống, y gắp lên đưa vào trong miệng Lệ Tiêu, bỗng nhiên cảm giác hai má nóng lên, không thể làm gì khác hơn là để xuống, nghiêm mặt nói: "Phiền Vương gia tự mình ăn, ta cũng đói bụng."

Lệ Tiêu không thể làm gì khác hơn là nhận lấy chén, nói: "Lúc Tụng nhi vừa mới vào phủ không phải như thế."

Vừa mới vào phủ là vừa vào phủ, lúc đó y cũng không đến nịnh bợ Lệ Tiêu, nhưng bây giờ lúc này không giống ngày xưa. Tống Tụng hóp hóp bụng, tự đánh bạo, không hề trả lời.

Ánh mắt Lệ Tiêu bỗng nhiên lại rơi vào khăn quàng của y, nói: "Tụng nhi rất thích khăn chồn trắng?"

Tống Tụng sững sờ, nói: "Ấm áp."

"Trán ngươi đã toát mồ hôi."

"..." buổi trưa hôm nay y phát hiện cổ họng có bệnh, bởi vì lo lắng mình bị phong hàn, nhanh chóng nấu canh cho mình. Canh nóng ấm người vô cùng, thêm vào y vẫn luôn mang khăn quàng không cởi, không chảy mồ hôi thì có quỷ. Y dùng tay áo xoa xoa mồ hôi hột trên trán, nói: "Cổ ta lạnh."

Lệ Tiêu ý tứ sâu xa nhìn khăn quàng một cái, không nói gì thêm.

Ăn cơm xong, Tống Tụng nhân tiện nói: "Vương gia đêm nay vẫn là hồi phủ ngủ đi, ngài ngày mai không phải còn phải đến quân doanh sao?"

"Bản vương rời giường động tĩnh nhẹ, sẽ không quấy rầy Tụng nhi."

Động tĩnh nhẹ thì động tĩnh nhẹ, mà ngài vô thanh vô tức lưu nhiều điểm đỏ trên cổ người ta là có ý gì? Tống Tụng cũng không muốn lúc ăn cơm mang khăn quàng, nhưng quần áo của y không thể che cổ được. Lệ Tiêu quá kiêu ngạo, lưu dấu trắng trợn, không che căn bản không có cách nào gặp người.

"Ngài... Dọa sợ người nhà chúng ta." Tống Tụng mềm giọng nói: "Trở về đi, có được hay không?"

Lệ Tiêu liếc mắt nhìn ra ngoài, nói: "Trời đã tối đen."

Tống Tụng nói: "Phủ Quốc công ở trong thành, ven đường treo đèn lồng cả, trên đường không tối."

Tống Tụng quay người lấy áo choàng của hắn ra, nhẹ nhàng choàng ở trên người hắn, lại tới buộc chặt áo, kéo tay hắn, lại bị hắn lôi một cái, trực tiếp vùi vào ngực hắn.

Hai tay Lệ Tiêu ôm y, động tác của hắn rất nhẹ, như là đang nhẹ nhàng ôm. Tống Tụng trong lồng ngực của hắn thậm chí còn có thể tùy tiện lắc lư trái phải. Y nắm góc áo Lệ Tiêu, nghe nam nhân kề vào tai y hô hấp, nói: "Điện hạ...?"

Bàn tay Lệ Tiêu cách quần áo lướt qua xương sống lưng của y, nói: "Làm sao nuôi lâu như thế, vẫn gầy như vậy."

Lòng Tống Tụng mềm nhũn, nói: "Nào có mấy ngày đã thành kẻ béo..."

Lệ Tiêu vẫn ôm y không bỏ, hơn nữa còn hơi siết cánh tay lại, cằm đặt trên bả vai của y, lúc nói chuyện khiến người ta cảm thấy mấy phần ngứa ngáy: "Ngày mai theo Tần thị kia đi ra ngoài, nhớ đưa theo người bản vương an bài cho ngươi."

Tần thị là Tống phu nhân, mẫu gia nàng họ Tần, tên đầy đủ là Tần Chi Hà. Tống Tụng gật đầu, nói: "Ta hiểu rồi."

Lệ Tiêu vẫn không buông y ra, cũng không biết thật sự có nhiều lời như vậy, hay là nói nhàn thoại: "Mua đồ cũng không cần không nỡ, nếu coi trọng cái gì, Tống gia không mua nổi, còn có bản vương."

"Vâng." Tống Tụng lại một lần gật đầu, cũng không biết mình rốt cuộc là tích phúc khí mấy đời mới có thể trọng sinh một lần gặp được người tốt như Lệ Tiêu. Y nói: "Ta sao lại không nỡ, nếu bọn họ muốn làm từ mẫu từ phụ, ta chỉ chọn mua đồ đắt, đến lúc đó đến Vương phủ, lại đổi thành bạc, cho điện hạ hết."

Lệ Tiêu đối xử tốt với y, y cũng muốn đối tốt với Lệ Tiêu, vì vậy lời trong lời ngoài mang theo ngữ khí lấy lòng, không biết giọng mềm nhũn kia nghe vào trong tai Lệ Tiêu lại dẫn thêm mấy phần ý tứ câu dẫn. Hắn bỗng nhiên tim tê dại, quay đầu hôn tai Tống Tụng một cái, mới rốt cục buông y ra, nói: "Nghỉ sớm một chút."

Tống Tụng gật đầu, một đường đưa hắn ra phủ Tống quốc công, nhìn theo hắn giục ngựa rời đi mới quay người chậm rãi đi về trong sân.

Đi ngang qua một cây mai đang nở rộ, bỗng nhiên nhảy lên một cái, Tề Hảo Vận phía sau bởi vì động tác này sợ hết hồn: "Công tử ngài đây là..."

Tống Tụng nhảy xuống mặt đất, nhất thời không có cách nào giải thích hành động nhảy nhót quá mức của mình, vì vậy thận trọng ngẩng đầu lên nhìn cành cây kia, nói: "Ta muốn một nhánh kia."

Người Lệ Tiêu để lại cho y tên là Bạch Nham, thân hình cao lớn uy vũ, sau khi nghe xong, dùng bội kiếm trong tay xoẹt một cái, đưa cành mai kia đến trước mặt Tống Tụng.

Tống Tụng liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Đa tạ."

Bạch Nham không nói gì, Tống Tụng giơ tay ngắt, một đường đi về sân.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Tụng tự giác sai người tìm Tống phu nhân đến Danh Hiên các. Cũng không biết Lệ Tiêu nói gì với họ, hay là Tống phu nhân cảm thấy bạc này tóm lại không thể không bỏ ra, lúc này một mình đối mặt y cũng không ác ngôn ác ngữ.

Mãi tận khi đến nơi, Tống Tụng mở miệng nói câu đầu tiên: "Hôm nay mẫu thân muốn giúp ta chọn lễ vật hôn lễ, biết nàng là ai không? Muội muội ruột của đương kim Hoàng hậu, có tiền, có thân phận. Mấy người các ngươi, mắt sáng chút, nếu không bỏ ra nổi đồ xứng giá trị bản thân của mẫu thân, ngày mai tiệm này của các ngươi không tiếp tục mở được."

Tác giả có lời muốn nói:

Tụng Tụng: Mẫu thân ta có tiền, thích đồ đắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio