“Nàng nhưng thật biết hưởng thụ!” Tiếng nói trầm thấp đột nhiên lên vang lên từ trên đỉnh đầu, không khác một viên đá nhỏ bị người ném vào hồ nước sâu thẳm tạo nên những gợn sóng lăn tăn, từng vòng lại từ vòng không ngừng rung động. Tuy nhiên thanh âm đột ngột này lại không thể khiến cho nữ nhân đang ở trong hồ tắm lớn thất kinh, Sở Ly hơi kinh ngạc nhìn đến Thanh Hạ tao nhã xoay người hướng về phía hắn đạm cười, cất giọng nói: “Đúng vậy, ta được hưởng thụ như thế cũng chính là nhờ phúc của ngài!”
Sở Ly thần sắc có chút hoảng hốt nhìn người nữ tử biểu tình vô cùng bình tĩnh đang đứng trước tầm mắt chính mình, nội tâm trong lúc nhất thời có chút trở tay không kịp mà đập loạn nhịp. Hắn khẽ nheo đôi mắt phượng hẹp dài nghiền ngẫm nhìn thẳng về phía Thanh Hạ, khẳng định nói:
“Nàng đã sớm biết là ta vào đây!”
Thanh Hạ thản nhiên khẽ cười từ chối cho ý kiến, tiêu sái xoay người tựa vào thành hồ, mái tóc đen dài mượt mà dáng sát vào tấm lưng loã lồ một cách vô cùng dụ hoặc câu nhân.
Tia bọt nước nhẹ nhàng chuyển động thành đường cong trong không gian, thẩm ướt trường bào màu trắng Sở Ly đang khoác trên người. Thân hình thon dài hoàn hảo đứng cạnh bờ hồ dần dần cau mày, gương mặt tuấn mỹ ở bên dưới ánh đèn xuất hiện sự giận dữ. Hắn thanh âm tuy bình thản nhưng giọng điệu đã có một tia lạnh lẽo không kiên nhẫn, trầm thanh nói:
“Nàng không phải không biết đưa lưng về phía vua của một nước chính là mang tội bất kính!”
“Ta đương nhiên biết!” Thanh Hạ mở nhẹ mở đôi môi đỏ mọng, thanh âm pha trộn sự ngọt ngào đặc trưng của nữ tữ Giang Nam mềm mỏng đáp: “Mấy ngày gần đây tội lớn ta phạm phải quả thật không ít, hiện tại lại nhiều hơn một hai cái chắc cũng không có vấn đề gì đi!”
“Ào”
Thanh âm tiếng nước khoáy động chợt vang, trong hồ bọt nước nổi lên bốn phía khiến vô số cánh hoa loạn bay trong không khí, mái tóc dài của Thanh Hạ đột nhiên bị người hung hăng túm lấy, tất cả đường cong xinh đẹp trên thân thể liền ngay phút chốc bại lộ tại không gian đã có chút se lạnh.
Chỉ thấy nam nhân tuấn mỹ Sở Ly nửa ngồi nữa quỳ bên cạnh bờ hồ, toàn bộ vạt áo dưới thân đều ngâm vào dòng nước ấm, đồ đằng hoàng kim thần long được thêu trên y phục của hắn tựa như mãnh thú nhe răng múa vuốt muốn lao ra ngoài, không khác gì so với biểu tình âm lãnh của chủ nhân đang khoác nó trên người vào thời điểm này, khóe môi hắn khẽ nhếch vẽ lên đường cong lạnh lẽo rồi buông ra bàn tay đang túm lấy tóc Thanh Hạ, trảo thủ cứng rắn như thép chậm rãi trượt xuống nắm lấy cần cổ mảnh khảnh của nàng, giọng điệu âm trầm nói:
“Có phải hay không ta lâu ngày không tới Lan Đình viện nên khiến nàng quên quy cách hầu hạ đế vương?! Hay nàng nghĩ những con trùng biển kia có thể phá tan tường thành Nam Sở, cho nàng trở về làm Thái Tử Phi của nàng?!”
Thanh Hạ nhướng mày, nơi cổ truyền đến một trận đau đớn khó nhịn, trong lòng không khỏi giận dữ, sắc bén trừng mắt nhìn hắn.
“Hảo cho một cái nữ nhân quật cường, như thế nào lúc trước ta lại không có phát hiện ra?! Khó trách con trùng biển kia đối với nàng nhớ mãi không quên!” Sở Ly ánh mắt càng ngày càng u ám, tựa hồ sâu bên trong có lốc xoáy ngưng tụ, trên tay đột nhiên tăng thêm sức lực, hung hăng siết chặt cổ Thanh Hạ, khoé môi treo nụ cười tà mị, lạnh lùng nhìn nàng lãnh giọng nói:
“Trang Thanh Hạ, nếu nàng đã đi vào Nam Sở thì chỉ là một con kiến đang nằm trên tay ta, ta muốn nàng sống nàng liền sống, ta muốn nàng chết nàng liền chết, đừng bao giờ uổng phí tâm cơ giả trang điên khùng trước mặt ta nhằm tìm thời cơ trốn chạy!”
Thanh Hạ sắc mặt đỏ hồng cau chặt mày, hô hấp dần dần trở nên cực kì khó khăn, hai mắt phun hỏa nhìn người nam nhân tà mị trước mắt, trong lòng lửa giận không ngừng tăng cao. Nàng bất ngờ đưa tay túm lấy vạt áo dưới thân của Sở Ly mà dùng lực kéo mạnh.
Chỉ nghe oành một tiếng, một mảng lớn cánh hoa hồng trên mặt hồ nhất thời rung động. Sở Ly triệt để chấn kinh, hắn không thể ngờ tới nữ nhân một năm trước khi đến hoàng cung Nam Sở suốt ngày chỉ biết khóc lóc nỉ non lại có lá gan lớn như thế, chẳng những dám phản kháng còn dám đánh trả. Nhưng chờ lúc hắn kịp phản ứng lại thì cả người đã muốn lao thẳng vào hồ tắm, vô số nước ấm từ bốn phương tám hướng đột ngột đánh úp quán nhập tại mắt tai mũi miệng, luống cuống tay chân hồi lâu mới đứng lên được.
Một phen xua đi nước dính trên gương mặt, bộ dáng không còn nửa điểm uy nghiêm lúc trước, còn chưa kịp nổi giận Lôi Đình thì đã thì thấy một vật thể trắng xuất hiện trước mặt, không kịp tránh né liền bị đánh vào trong hồ thêm lần nữa.
Lúc Sở Ly thân hình nhếch nhác đứng dậy thì Thanh Hạ đã cột xong sợi dây cuối cùng của áo ngủ, nàng đảo mắt nhìn đương kim Thái Tử quyền uy của Nam Sở thân hình ướt đẫm trong hồ, cười lạnh nói:
“Ta cảnh cáo ngươi, sau này thái độ đối với ta nên khách khí một chút, nếu không kết cục của ngươi sẽ rất thảm, bản thân ta nói được làm được chứ tuyệt đối không bao giờ dọa người, ngươi không tin thì có thể thử xem!” Nói đoạn Thanh Hạ choàng chiếc khăn lớn lên thân thể rồi nhẹ nhàng khoan thai từ trong phòng tắm đi ra ngoài.
Sở Ly toàn thân ướt sũng bám thành hồ đi lên, vẻ thanh cao tao nhã trấn định lúc trước hoàn toàn biến mất, phẫn nộ gầm một tiếng. Thị vệ ngoài cửa thấy Thanh Hạ vẻ mặt tươi cười đi ra liền cảm thấy có gì đó không đúng, đến khi nghe được thanh âm Sở Ly gầm lên giận dữ mang theo bộ dáng ướt đẫm đi ra thì ngay lập tức hoảng hồn.
“Đi, ta muốn toàn bộ tư liệu của lan Phi ở Tề quốc và tiến cung một năm nay, tất cả chuyện lớn nhỏ, kỳ hạn ngươi trước sáng sớm mai phải trình diện cho ta báo cáo chi tiết nhất!” Sở Ly vừa kết thúc câu nói liền lề thân mình ướt sũng đùng đùng đi ra ngoài.
“Điện hạ, Điện hạ, bên ngoài gió lạnh, ngày thay y phục hãy ra ngoài”
Tiếng kêu của thuộc hạ vang vọng trong không trung, khuôn mặt Sở Ly bình thường vẫn luôn trấn định nay lại nhíu chặt chân mày, ánh mắt có lửa sải từng bước lớn hướng phòng ngủ của Lan Phi tại Lan Đình viện đi đến.