Trang thái phó hơi nhắm mắt, trầm tư khá lâu mới trầm giọng nói: “Nhớ năm đó Thủy Hoàng bình định thiên hạ khai phá ra một vùng lãnh thổ rộng lớn, rồi đến nhị thế Võ Hoàng trấn nội bình ngoại sáng tạo nên khung cảnh thái bình thịnh thế, khiến bách tính có được sống ổn định cùng an cư lạc nghiệp. Một cục diện đáng mừng như thế không ngờ lại bị cuộc phản loạn của các đấng chu hầu ở ba trăm năm về trước phá vỡ tan tành. Chiến tranh loạn lạc không ngừng bùng nổ khắp nơi, Tần gia đã sớm không còn sức để bình ổn lại giang sơn non nước, nếu không phải Chiêu Dương Vương gặp được may mắn thì Tần Quốc cũng khó có thể duy trì được cục diện giống như hiện tại. Ba trăm năm qua các quốc gia hết phân tranh lại đến so đấu làm cho cuộc sống của bình dân bá tính như chìm vào trong khói lửa khổ không thể nói. Hiện nay bốn nước mặt ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh, song thực tế bên trong lại là sóng ngầm mãnh liệt, Tề quốc tuy rằng giàu mạnh nhưng lại có điểm yếu chí mạng đó chính có đường bờ biển quá dài, không ngừng bị uy khấu cướp phá. Huống hồ phía bắc còn tồn tại một cái Hoa Dung tiểu Đạo do Tây Xuyên cố ý lưu lại làm cho Hung nô có đường thường xuyên xâm nhập, phía Tây tiếp giáp Nam Sở cùng phía Bắc lại bị Tần quốc cường mạnh áp chế. Cho nên dù cho có binh cường mã tráng hay danh tướng xuất hiện thì cũng không có cách nào vãn hồi cục diện thất bại, với tình huống bốn bề thọ địch sớm muộn rồi sẽ có một ngày bị quốc gia khác nuốt chửng, không phải là địa phương xứng đáng để có thể lưu lại lâu dài!”
Thanh Hạ nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Nước Sở tuy rằng có lợi về mặt địa thế cùng nhiều quặng sắt, nhưng đao thương tuy sắc bén mà binh mã lại không mạnh, binh dũng không bằng đại Tần, chiến mã không bằng Tây Xuyên, phụ thân tại sao lại muốn đến nơi này?!”
Trang Thái phó hơi gật đầu nói :“Con luôn ở trong chốn khuê phòng nhưng hiển nhiên có được kiến thức như vậy, không phủ nhận có điểm bất phàm. Tuy nhiên con vẫn chưa nhìn thấu hết đại cục, Tần tuy binh cường mã tráng thiện chiến nhưng từ sau thời Nhị thế đột nhiên xuất hiện chế độ phế thái tử khiến cho nội bộ nước này trở nên không ổn, các vị hoàng tử thay nhau tranh quyền đoạt vị, nếu Tần không thay đổi pháp chế thì khó có thể ổn định được thế cục. Về Tây Xuyên quốc trị vì cao nhất là Tống Vương với tính cách ngang tàn bạo ngược, dân tình còn chưa khai hóa cùng nạn cướp bóc xảy ra rất nhiều nên không đáng sợ. Trái lại Nam Sở mặc dù binh mã không mạnh song hậu phương lại có nguồn lương thực lớn ở Nam Cương không ngừng cung cấp, có thêm Thái Tử Sở Ly kinh tài tuyệt diễm nắm chắc trong tay nhiệm vụ nhất thống thiên hạ, lão phu may mắn được đi theo phò trợ một vị hiền vương như hắn bình định thế cuộc Trung Nguyên, chấm dứt chiến hỏa cùng trả lại cho bách tính sinh linh một thế giới thanh bình chính là ân trời ban xuống!”
Nói đến đây thì Trang Thái Phó không khỏi ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt của Thanh Hạ, thấp giọng nói: “Hạ nhi, Sở Ly Thái Tử thật sự là một nam nhân hùng tài vỹ lược, mà Nam Sở nơi này cũng cách xa chiến hỏa cho nên xứng đáng là địa phương an cư lạc nghiệp lý tưởng, Phụ thân không mong con trở thành một bậc mẫu nghi thiên hạ, tâm nguyện duy nhất của phụ thân chỉ là muốn nhìn thấy con có được cuộc sống bình an hạnh phúc!”
Thanh Hạ nghe xong lời lão nói liền cười chua chát, không khỏi nhìn lại người đàn ông lớn tuổi trước mặt mình, nhỏ giọng hỏi: “Ngài đã muốn nữ nhi của mình cả đời bình an thì tại sao lại gả nàng vào trong hoàng cung, hậu cung thâm sâu như biển lẽ nào ngài không hề hay biết?!
Trang Thái Phó khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: “Muốn tại thế gian này có cuộc sống yên ổn nhất định phải phải có tư cách sinh tồn. Chỉ khi đứng ở nơi cao nhất mới có thể có được tự do thật sự, mà ta chính là muốn ban cho con cơ hội nắm lấy sự tự do đó!”
Thanh Hạ đột nhiên bật cười, đúng là người giàu không thể thấu hiểu nổi khổ của kẻ cơ hàn, không biết một phen phú quý ngập trời cũng tương đương với xiềng xích vô hình, sống trong khung cảnh tựa như lồng giam thì còn nói đến cái gì gọi là tự do?! Thanh Hạ chậm rãi xoay người đối mặt tiết trời mùa đông bên ngoài khung cửa sổ nhỏ, mặc dù là ở Nam Sở nhưng gió lạnh vẫn từng cơn lại từng cơn thét gào trong không gian. Nàng nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa, mở miệng nói:
“Phụ thân tuy không phải một người phụ thân tốt nhưng đích xác lại là một vị hiền giả có cái tâm thiên hạ. Ngài bán chủ cầu vinh không phải vì công danh lợi lộc hay vinh hoa phú quý mà là vì lý tưởng ở trong lòng chính mình. Trên đời này đôi khi muốn hoàn thành một ít lý tưởng thì phải hy sinh hoặc buông bỏ vài thứ. Đứng ở góc độ thế nhân ta thật sự kính nể ngài, sonf đứng góc độ của Trang Thang Hạ thì ta lại không thể tha thứ cho ngài, tiền đồ nhiều gian truân nên Thái Phó hãy tự bảo trọng!”
Chỉ trong thoáng chốc vô số lệ nóng tuôn trào từ trong đôi mắt già nua của Trang Thái Phó ra ngoài, nhấp nhô nửa đời người, trong thiên hạ biết bao nhiêu kẻ buông lời nhục mạ xuống đầu, không nghĩ tới nhất hiểu hắn nhất lại chính là người nữ nhi bị hắn nhiều phen lợi dụng trước mắt. Nghe Thanh Hạ xưng hô từ phụ thân cho đến Thái Phó, hắn đột nhiên thống khổ phát hiện vị nữ nhi mà hắn chưa từng một lần quan tâm này thật sự sẽ xa cách hắn mà đi. Có thứ gì đó từ trong nội tâm yên lặng chảy xuống, hắn làm hết thảy mọi chuyện rốt cuộc đáng giá hay không đáng giá?
Một luồng gió mạnh ngoài trời bỗng nhiên quán nhập vào bên trong đại điện thổi tung y bào rộng thùng thình trên người Thanh Hạ, người nam tử si tình đến cướp ngục hiện tại như thế nào?
Đêm tàn thì trời lại sáng.
Rốt cuộc là ai cô phụ ai?