Sở Ly nghe xong lời nàng nói thì sắc mặt càng ngày càng lạnh, ánh mắt hằn đầy tia máu, giận dữ nói: “Nếu nàng dám chết, ta liền sẽ để cho tất cả những người ngoài kia bồi táng nàng!”
“Bọn họ sống hay chết có quan hệ gì với ta?!”
Sắc mặt Thanh Hạ bỗng chốc trở nên lăng lệ, lạnh lùng gằn: “Đừng mang sinh mệnh của những người không hề có liên quan tới ta ra uy hiếp ta!”
“Vậy còn ta thì sao?!” Sở Ly sử dụng lực đạo thật lớn nhấc cằm Thanh Hạ lên đối mặt với tầm mắt của chính mình, hai mắt thập phần u ám thâm trầm, môi mỏng lạnh bạc chậm rãi nhã ra từng chữ: “Cuộc chiến sinh tử giữa hai nước Tề_Sở, không phải hắn tử thì chính là ta vong. Vậy còn ta, ta có phải hay không là người có quan hệ với nàng?!”
Thanh Hạ nhất thời có chút sững sờ nhìn người đàn ông bạo ngược trước mắt, thần trí bỗng dưng trở nên mơ hồ, bản thân hắn không phải không hề có chút quan tâm nào đối với Trang Thanh Hạ sao? Bản thân hắn không phải vì muốn tạo ra sự cân bằng trong hậu cung của chính mình nên mới cưới Trang Thanh Hạ vào cửa sao? Bản thân hắn không phải trừ lần đầu tiên gặp mặt vào lúc nàng vừa xuyên việt đến nơi này vẫn chưa từng bước qua ngưỡng cửa Lan Đình viện nữa bước sao? Nhưng tại sao hiện tại hắn lại nói ra những lời như vậy?! Trên mặt truyền tới một trận đau đớn khiến cho thần trí trong phút chốc Thanh Hạ bình tĩnh lại, hai mắt nàng lúc này biến thành lăng lệ, tràn đầy cừu hận thốt lên:
“Nếu như có thể, ta thật muốn tự tay động thủ!”
“Ầm!”
Một tiếng động kinh thiên vang vọng khắp nơi, nắm tay rắn chắc của sở Ly mạnh bạo đấm mạnh lên thành gỗ đầu giường, mảnh gỗ mang theo những giọt máu tươi của hắn văng tung tóe trong không gian.
“Cút hết ra ngoài cho ta!” Sở Ly đột nhiên gầm lớn: “Không có lệnh của ta không ai được phép tiến vào nửa bước!!”
Cửa lớn ầm một tiếng đóng lại, Sở Ly dứt khoát cởi xuống chiếc áo khoác trên thân mình rồi áp sát lại gần Thanh hạ, lạnh lùng nói: “Hôm tay ta sẽ khiến cho nàng biết một điều, đó chính là trong sinh mệnh của nàng ta vĩnh viễn không thể là một người không có quan hệ!”
Một lực tập kích đột nhiên tiến xuất kéo rách vai áo của Thanh Hạ, bờ vai trắng như tuyết vì thế bại lộ trong không khí vô cùng kích thích tầm mắt của Sở Ly, hắn cụp xuống rèm mi đưa đôi môi mỏng lạnh từ từ dán sát vào trên cơ thể nàng, đáng tiếc lại không nhìn thấy biểu tình lúc này của nữ nhân dưới thân.
Cạnh bàn tay như đao nhắm chuẩn đến huyệt vị trên cổ Sở Ly, hành động gọn gàng dứt khoát như đã diễn luyện qua ngàn vạn lần, nhừng nhuyễn điêu luyện tựa như từng trãi qua trăm trận thực chiến lớn nhỏ. Một giây sau con sư tử vốn hùng hổ khát máu bỗng dưng ôn nhuận ngủ say như một con mèo nhỏ.
Đốt thêm trầm hương có công dụng an thần, Thanh hạ thần sắc biểu lộ sự hài lòng, mọi sự đều thuận lợi như trong dự tính, Sở Ly đúng như mong muốn của nàng quay về Hoàng Thành, di giá đến Lan Đình viện và bị nàng khiến cho tức giận đưa ra mệnh lệnh không cho ai quấy rầy. Hiện hắn đã lâm vào hôn mê sâu, nội trong hai giờ sẽ không tỉnh lại, nàng vì thế có đủ thời gian đi làm chuyện mà nàng cần phải làm.
Nhanh chóng thay y phục dạ hành vào người, trước khi đi còn không quên mang theo trủy thủ, đá lửa, dao nhỏ, thiết ti, một vài món đồ chơi nho nhỏ. Thanh Hạ nhẹ nhàng mở cửa sổ phòng, quay đầu lại nhìn Sở Ly đang an giấc trên giường một lần nữa rồi mới phóng thân hình lao đi trong đêm tối, khi tiếng chuông báo canh ba vừa vang lên cũng là lúc Thanh Hạ đã thuận lợi trốn ra ngoài cung.
Ở nơi này tuy không có tia hồng ngoại, không có kính ngắm, không có dụng cụ cảm ứng nhiệt, song nàng vẫn như cá gặp nước chân tay linh hoạt vô thanh vô tức tiếp cận bờ tường phía đông đại lao Thành Đô.
Trong đêm tối mịt mờ không ngừng có tiếng tiếng côn trùng kêu rả rích khiến cho lòng người không khỏi nảy sinh chán ghét, bầu trời trên cao với ánh sáng mặt trăng bị mây đen che khuất hắt xuống một chút ánh sáng âm u mang theo mùi máu.