Sở Ly xuống ngựa đi đến gần mới phát hiện thần sắc của Thanh Hạ vốn không hề hứng thú, vẻ mặt hắn vốn đã mệt mỏi nay lại càng thêm khó coi, không nói một tiếng nào hầm hầm đi vào trong Lan Đình viện.
Thanh Hạ nhướng mày nhìn đến bóng lưng của người nam nhân khiến nàng nửa đêm còn phải ra cửa chầu chực mà chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang từ từ bốc lên.
Hương Quất nhìn nét mặt Sở Ly không tốt mà chủ tử của mình lại có vẻ không thuận theo nên vội vã đến nước mắt chảy vòng quanh khiến Thanh Hạ càng nhìn càng không kiên nhẫn, nàng đối với đám hạ nhân đang quỳ ngoài điện giận dữ nói:
“Người không có việc phải làm thì về phòng, có việc phải làm thì đi làm đi!” Nói xong liền quay người đi vào trong phòng bỏ lại Hương Quất vô cùng sợ hãi sau lưng.
Hương Quất cảm thấy chủ tử của nàng từ sau lần đánh Đan Phi kỳ trước tính tính trở nên biến đổi vô cùng bất thường, giống như hoàn toàn biến thành một con người khác.
Thái Tử hiện nay tâm tình không vui nên hy vọng chủ tử người đừng chọc vào nộ hỏa của ngài ấy mới tốt, cuối cùng đành phải lê thân mình đi vào phòng nhỏ bên cạnh chứ không dám trở về phòng ngủ của bản thân, nếu bên trong phòng chủ tử có động tĩnh gì thì nàng sẽ tức xông vào cầu tình.
Thanh Hạ đi vào phòng ngủ thì thấy Sở Ly đang ngồi ở ghế quý phi giữa phòng uống rượu một mình, không cần quan sát cũng liền biết là tâm tình hắn không tốt.
Nàng vốn hy vọng vài ngày này hắn sẽ không đến, chờ tin tức Tề An về tới Tề Quốc truyền đến và Trang Điển Nho lại an toàn về Nam Sở thì bản thân nàng sẽ vạn sự đại cát tìm cơ hội thoát thân, nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính, vị Thái Tử Nam Sở ngoài mặt có vẻ không mấy hòa hợp với nàng mấy ngày này lại cứ không ngừng lui tới Lan Đình viện.
Nghĩ tới đây là Thanh Hạ liền cảm thấy phiền phức, tuy nhiên cũng biết bản thân nàng không thể chống đối cũng không muốn chọc giận hắn nên đành tự giác đi đến bên giường ngồi xuống, ban ngày thì phải ra mặt tiếp đãi hết đám nữ nhân này đến đám nữ nhân khác, ban đêm thì lại bị vị công chúa dã man kia đến quấy rầy làm nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, vừa đặt thân xuống giường đã đổ vật sang một bên muốn ngủ khiến Sở Ly nhìn thấy mà hai mắt không khỏi muốn bốc hỏa.
Thái Tử Tề An trốn thoát chính là sự tình vô cùng nghiêm trọng, bản thân hắn phải ở tại quân doang bận rộn cả ngày, nhưng khi nghe nói nàng ở trong cung bị Gia Vân công chúa quấy nhiễu hắn đã không kiềm chế được lý trý mà bỏ hết những truyện đang làm vội vã chạy về cả đêm.
Đổi lại hết thảy chính là biểu tình như vậy của nàng thì làm sao Thái Tử Đại Sở tâm cao khí ngạo như hắn không nộ khí công tâm?!
Sở Ly tức tối đi đến bên giường thô lỗ kéo chăn của Thanh Hạ, giận dữ nói: “Nàng dậy ngay cho ta!”
Nữ nhân nằm trên giường khẽ nhíu mày nghiêng đầu ra sau, thần sắc có chút giận dữ hướng lưng về phía Nam Sở Thái Tử, trên người mặc nội y màu trắng, bó sát phía dưới là cặp đùi thon gọn, cần cổ trắng ngần từ từ ngóc lên lạnh nhạt nói: “Không hổ là người một nhà, không có một chút giáo dưỡng!”
Câu nói này làm bùng phát ngọn lửa mà Sở Ly đang cố gắng áp chế cả ngày, hắn nhướng đôi chân mày kiếm, tay kéo mạnh Thanh Hạ khiến nàng dán sát vào cơ thể mình.
“Nàng có gan thì thử lặp lại một lần!” Thanh Hạ từ từ ngước nhìn người nam nhân đang muốn bạo nộ trước mặt mà trong mắt bỗng chốc lướt qua sự giảo hoạt.
Nàng nửa ngồi nửa quỳ đột nhiên giang tay ôm lấy eo Sở Ly đang mặc trên người áo giáp mỏng.
“Chàng muốn thiếp nói gì?!” Thanh Hạ cười thập phần ngọt ngào, biểu hiện như một con mèo vừa ăn vụng cá tỳ cầm lên đùi của người nam nhân, vẻ mặt như hoa, đôi môi mềm mại, đồng tử dưới ánh đèn sáng thoạt như hắc ngọc câu hồn.
Ôn nhu đột ngột bất chợt làm tan chảy sự băng lãnh trên khuôn mặt nam nhân, Sở Ly kinh ngạc mở to hai mắt như vừa mới nhìn thấy một vật thể lạ từ trên trời cao rơi xuống.
Đây là tình huống gì?!
Nàng không phải nên giận dữ la hét cùng cất lời lạnh lùng?! Không phải nên phản kháng cùng trưng ra bộ mặt lạnh như băng?! Sao lại tự nhiên nhu thuận thậm chí mang theo một chút yêu mị, rốt cuộc là chuyện gì?!
“Chàng muốn thiếp…” Thanh Hạ kéo dài thanh âm ôm chặt lấy Sở Ly, ánh mắt mang chút mơ màng đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua bờ môi của chính mình, u nhã cắn nhẹ môi mọng kèm tiếng nói nhu nhuyễn, hơi thở như lan khẽ thốt: “Nói gì a?!”
Sở Ly vẻ mặt tuy vẫn đen như sắt nhưng đã không còn khó coi như lúc nãy, hắn nhìn ánh mắt câu hồn của Trang Thanh Hạ, dưới cái cổ trắng nõn là bầu ngực no tròn nửa ẩn nửa hiện trong lớp áo ngủ, một luồng máu nóng xông lên trên đầu, hầu kết hắn không tự chủ được di chuyển lên xuống.
Ở thế kỷ hai mươi mốt Thanh Hạ chính là cực phẩm vưu vật của sở tình báo quân đội, lúc này nhìn thấy bộ dáng của Sở Ly làm sao không hiểu phản ứng của hắn là có ý nghĩa gì, ánh mắt khẽ cong tựa trăng khuyết nắm lấy bàn tay to lớn của Sở Ly.
“Bôn ba cả ngày chàng không thấy mệt sao?!” Không còn lời nào để nói, cơn giận dữ lúc nãy không biết từ lúc nào đã bị Sở Ly quẳng đi mất, hắn nhìn Thanh Hạ so với bình thường không giống, một cảm giác kịch liệt bỗng chốc dâng lên trong lòng.
Trang Thanh Hạ nhu nhược nhát gan, Trang Thanh Hạ văn chất u nhã, Trang Thanh Hạ to gan vô úy, Trang Thanh Hạ lạnh nhạt u oán, Trang Thanh Hạ thông minh quả cảm, hay là Trang Thanh Hạ yêu mị mê như hiện tại mới chân chính là nàng?!
Sau một tiếng “Ầm” thì thân thể của Sở Ly đã ngã lên trên giường, Thanh Hạ khẽ liếm môi ở từ phía sau vươn tới lướt qua eo hắn cởi bỏ áo giáp cùng đai lưng.
Những ngón tay thon dài luồn vào trong áo của Sở ly lướt về phía lồng ngực hắn, từng chút lại từng chút cởi xuống áo khoác ngoài và những miếng giáp trên ngón tay, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực hắn.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Ly từ từ trù nhiễm một vẻ hồng nhuận mê ly, hắn nhìn nữ nhân đang kề sát bên cạnh mình mà liền cảm thấy nàng giống như một yêu tinh mê người, khó trách Thái Tử Tề An bất chấp tất cả tới cứu nàng.
Ý nghĩ này vừa loé lên thì tình dục vừa nổi lên trong lòng hắn liền đột nhiên tiêu thất mất, nghĩ tới nàng có lẽ đã từng ở trước mặt một người nam nhân khác lộ ra vẻ mặt như vậy thì nộ hỏa xung thiên lại xông lên đầu hắn.
Nhìn thấy dục vọng trong mắt Sở ly dần tiêu trừ, Thanh Hạ biết thời cơ đã đến nên nhân lúc hắn còn đang mất đi toàn bộ cảnh giác chưa từ trên giường ngồi dậy đã đột nhiên bộc phát lực lượng mau chóng nắm lấy hai cổ tay của hắn, chiếc đai lưng tinh mỹ vừa mới cởi ra trên người Sở Ly được nàng mau chóng kéo lên, một nút thắt tiêu chuẩn đặc chủng xuất ra khiến đai lưng trở nên siết chặt.
Động tác liền mạch cùng thân thủ linh hoạt, chỉ trong thoáng chốc đã chế phục được con sư tử đang muốn chồm lên.
"Nàng!" Sở Ly lúc này mới phản ứng được điều gì xảy ra nên giận dữ gầm lên.
"Thế nào?! chàng muốn đánh ta sao?!" Thanh Hạ vô cùng đắc ý cười nói: "Nếu thật sự muốn vậy thì chàng hãy gọi người tới đây đi, ta nghĩ nếu để những gã thuộc hạ của chàng nhìn thấy Thái Tử điện hạ anh minh thần võ của bọn họ bị phi tử trói gô như thế này, nói không chừng thật sẽ nghi ngờ chàng có sở thích đặc thù gì đó nha!" Thanh Hạ càng nói càng khoái trá, đến cuối cùng không khỏi vui vẻ cười lên.
Sở Ly nằm trên giường dùng lực bứt mấy cái, phát hiện không thể giải khai thì không phí lực nữa.
Hắn nhíu mày nhìn thiếu nữ lại thành công đùa giỡn hắn một lần nữa, nộ hỏa trong mắt càng mạnh, trầm giọng nói: "Nàng không sợ ta phế đi nàng cùng diệt toàn gia nàng sao?!"
"Chàng phế ta mong còn không được! Còn chuyện diệt toàn gia của ta thì hãy chờ ngày mai lại tính đi, ta hiện tại muốn ngủ!" Trang Thanh Hạ chống nạnh nhìn Sở Ly bị trói hai tay nằm trên giường, không khỏi lại cười thêm một hồi.
Đến nơi này lâu như vậy nhưng đây mới là lần đầu nàng được cười vui vẻ.
Sự tình Tề An đã giải quyết êm đẹp, chỉ chờ Trang Điển Nho an toàn quay trở về Nam Sở thì bản thân nàng liền có thể rời đi nên mới có thể thả lỏng như hiện tại mà đùa giỡn Sở Ly.
Thực ra nàng vốn chỉ là cô gái hai mươi mấy tuổi, lại vào trong cơ thể Trang Thanh Hạ mười tám tuổi xem càng có vẻ trẻ hơn, tâm tư hoạt bát nhưng do trước đây bị thân phận ức thúc mới trở nên lãnh mạc. Nàng cũng không giống nhưng nữ nhân khác úy kỵ hoàng cung bởi vì chủ yếu là nơi này không giữ nổi chân của nàng, liền biến nó trở thành một nơi du lịch hưởng thụ có ăn có uống, có người phục thị hầu hạ.
Do vậy ý niệm rời khỏi hoàng cung Nam Sở cũng không quá kịch liệt, đến bao giờ chán thì rời đi cũng không muộn.
Tâm tình tốt nên quyết định làm chuyện tốt, Thanh Hạ nhảy xuống giường cởi giày, miện, dây lưng, áo khoác cho Sở Ly, chỉ để lại một cái áo lụa bên trong rồi lấy chăn đắp lên cho hắn, cười nói: "Hoàn tất, đã có thể ngủ!"
Sở Ly nhìn thấy nàng khó có khi vui cười nhảy lên nhảy xuống, cởi đai lưng, cởi áo, đắp chăn cho mình, nộ hỏa trong lòng đã từ từ giảm bớt, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy vẻ giận dữ, lạnh lùng nói: "Nàng cởi trói cho ta, ta có thể tha cho nàng tội đại bất kính!"
"Thần kinh!" Thanh Hạ lườm hắn một cái, bĩu môi nói: "Nằm trong tay ta còn muốn định tộita, không sửa lại tính tình thì sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu thiệt thòi!" Nói đoạn liền nằm xuống bên cạnh hắn, mái tóc đen dài xõa sang một bên, lông mi cong dài đóng lại, môi anh đào lạnh nhạt thốt lên: "Ta hôm nay rất mệt mỏi nên không hơi sức đâu tiếp chàng, chàng hoặc là ngủ, hoặc là đi tẩm cung người khác, cô nương ta không hầu!" Sở Ly nghe xong lời nàng nói liền tức muốn bể phổi, nhưng nhìn nàng nhướng mày ngã xuống giường với bộ dáng mệt mỏi thì không biết tại sao lại không nỡ gọi nàng dậy.
Thôi đi, đằng nào bản thân hắn cũng mệt mỏi không kém.
Sở Ly tự an ủi mình rồi nhắm mắt, hai tay bị cột trên giường tư thế rất kỳ quái yên lặng ngủ.
Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu ánh sáng khắp nơi.