“Ầm!!!”
Một thanh xà ngang cực lớn từ trên cao rơi xuống ngăn chặn bước chân của đám vệ binh đang liều chết xông vào theo Sở Ly, trong số bọn họ có người phát ra tiếng kêu thảm thiết vì bị thanh gỗ bốc lửa phừng phực trước mắt đè trúng.
Những người may mắn tránh được không khỏi kinh hoảng lùi về phía sau vài bước, tuy nôn nóng muốn cứu Sở Ly nhưng do thế lửa trong điện càng ngày càng thiêu đốt mãnh liệt khiến không kì một ai có thể xông vào.
“Mau kéo gỗ ra cứu người!” Khóe mắt Lạc Tùng trợn trừng như muốn rách ra, thản thốt hét lớn.
Trong lúc đám người đang vội vã hỗn loạn thì một thân hình màu trắng đột nhiên gia nhập vào đám đông.
Lạc Tùng nhướng mày cảnh giác quát: “Người đến là ai?! Nhanh bắt lại cho ta!”
Vài tên binh sĩ đứng gần nghe được mệnh lệnh của hắn liền nhất tề hưởng ứng cầm thương ngăn đón người đến, ai ngờ người này chỉ đưa một tay đã đoạt hết thương trong tay bọn họ một cách dễ dàng, hành động tuyệt đối lưu loát nhanh gọn tựa như mây trôi nước chảy, chỉ một giây sau trong trong gian bỗng dưng vang vọng tiếng thản thốt kinh hô của một tên binh sĩ.
Lạc Tùng bộc phát thân thủ đang muốn tiến lên phía trước chế phục người xâm nhập bí ẩn thì đột nhiên lại thấy y phóng đến bên cạnh một thùng nước lớn, bóng dáng màu trắng di động tựa như tựa như tia chớp, không biết làm như thế nào mà đã lột được chiếc áo choàng của tên lính ứng gần đó không xa thảy vào thùng nước, mạnh mẽ lật nghiêng thùng rồi bay vọt vào trong khiến chiếc thùng mạnh mẽ lẵn vào trong biển lửa.
Lạc Tùng lập tức tỉnh mộng, vừa hét lớn hạ lệnh cho binh lính xông lêb dập lửa, vừa sai phái vài tên binh sĩ đứng gần mình bưng tới vài cái thùng gỗ to.
“Thanh Hạ!”
Sở Ly lớn tiếng gọi nhưng đáp lại hắn chỉ là vô số thanh âm đỗ vỡ, y phục trên người có nhiều chỗ bị lửa bắt lên nhưng hắn vẫn không quan tâm mà chỉ liên tục xông vào trong sảnh chính, nhìn thi thể các cung nữ nằm ngang nằm dọc, trong lòng hắn lập tức trỗi dậy một cỗ khí lạnh.
Trường đao trên tay giơ lên, chém đỗ thanhgỗ nằm ngang vướng đường, rồi nhảy vọt vào.
“Thanh Hạ!”
Sở Ly kêu to, bốn phía chỉ có tiếng lửa lép bép đáp lời hắn. Khuôn mặt hắn đỏ rực, mồ hôi như tắm, hai mắt mở tròn, chiếc áo khoác bên ngoài ngún khói đã cởi ra, nhảy vào trong phòng trong, nhìn đông sương cửa bị đóng chặt, Sở Ly đạp mạnh, ầm một tiếng, cánh cửa bị đá đổ, dùng tay vuốt lên khuôn mặt đầy mồ hôi và tro, hắn nhảy vào trong.
Trong này thế lửa so với bên ngoài còn mãnh liệt hơn, Sở Ly nhíu chặt mày, hai mắt không ngừng truy quét xung quanh, chỉ thấy dưới mặt đất không đâu là không có thi thể nám đen, những thi thể an tịnh này như nhắn nhở hắn hình vi của hắn lúc này đáng cười biết chừng nào.
Người bên trong chỉ sợ đã sớm chết cháy!
Người bên trong chỉ sợ đã sớm chết cháy!
Lời nói của Lạc Tùng cứ như ma ám không ngừng lặp đi lặp lại trong trí óc hắn, hai tròng mắt của Sở Ly trong phút chốc hằn lên vô số đạo tơ máu, từng bước, từng bước đá ra lên thi thể đã cháy đen!
“Ưm…”
Một tiếng rên rất nhỏ như không khác gì tiếng sấm vang lên bên tai Sở Ly, chính thanh âm này cũng làm cho bản thân hắn bừng tỉnh.
“Thanh Hạ! Nàng ở đâu?!”
Sở Ly dùng trường đao gạt đi những đồ vật bốc cháy ngùn ngụt đang chắn trước mặt mình rồi tiếp tục chạy sâu vào trong phòng.
Một vạt áo quý phi màu xanh nhạt đập vào mắt hắn, một cái thùng nước màu đỏ như máu đặt ở góc tường, Sở Ly biết đó là thùng nước để chuẩn bị nước rửa mặt, trong lòng dội lên một niềm hy vọng.
Lẽ nào nàng trốn ở bên trong?!
Nghĩ đoạn, hắn vội vã chạy tới bên cạnh thùng nước cúi đầu xem.
Chỉ thấy bên trong thùng nước đã cạn khô là một nữ nhân đã hôn mê, mái tóc dài xoả tung đang bốc khói không ngừng, khuôn mặt có nhiều chỗ đỏ ửng phồng rộp trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng cung trang trên người nàng lại là bộ y phục màu xanh nhạt mà Thanh Hạ thường mặc, trên đầu còn cài chiếc trâm vàng đính ngọc tử linh mà chính hắn đã ban thưởng cho Lan Đình viện.
Không để ý tới cái thùng đã bị thiêu đốt nóng rực, hắn bế cô gái lên, vẻ mặt Sở Ly sợ hãi, ôm chặt eo cô gái, mở to mắt khẩn trương, mạnh mẽ lắc người nàng, hét to :
“Thanh Hạ! Thanh Hạ!”
Nữ nhân với nửa gương mặt bị lửa thiêu đốt không khác gì hoá thân của ma quỷ vẫn không hề có chút phản ứng.
Ánh mắt Sở Ly tại thời điểm này bỗng chốc hiện lên một sự oán hận mãnh liệt, hắn nắm chặt bả vai của nữ nhân mình đang ôm trong lòng, hét lớn: ”Trang Thanh Hạ! Ta lệnh nàng tỉnh lại cho ta! Nếu nàng dám kháng chỉ thì Sở Ly ta sẽ diệt toàn gia nhà nàng!”
“Khốn kiếp!”
Tiếng mắng phẫn nộ đột ngột vang lên trong không gian, Sở Ly đầu tiên sững sờ, sau đó lại mừng rỡ như điên ôm chặt nữ nhân gọi lớn: “Thanh Hạ?! Thanh Hạ?! Nàng tỉnh rồi?! Nàng tỉnh rồi có phải không?!
“Còn không mau chạy?! Muốn ở lại đây chờ chết sao?!” Một âm thanh trong trẻo đột nhiên truyền đến, Sở Ly kinh ngạc quay ngoắt lại phía sau, chỉ thấy Thanh Hạ mặc chiếc áo cung nữ màu trắng, trên lưng vắt một cô gái mặc áo gấm màu vàng, một chân đạp mạnh cánh cửa đang cháy, kéo tay hắn nói gì đó.
Nàng lúc này đang đứng cách hắn rất gần nhưng Sở Ly lại không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào mà chỉ ngây ngốc nhìn khuôn mặt an nhiên vô sự của nàng, một niềm vui sướng không thể diễn tả thành lời bỗng chốc ngập tràn trong lòng hắn.
“Nàng vẫn còn sống!”
Thở ra một hơi thật dài, Sở ly đột nhiên cảm thấy cả người như thoát lực, vươn tay kéo Thanh Hạ vào lồng ngực, thanh âm trầm thấp vốn pha lẫn nét mừng vui điên cuồng nay lại có thêm sự hoảng hốt sợ âu: “Nàng quả thật vẫn còn sống!”
Thân hình Thanh Hạ hơi cứng lại,trong mắt nhất thời lướt qua một tia tình cảm phức tạp, gấp giọng nói: “Nhanh chạy! Nơi này không thể ở lâu hơn được nữa!”
Vừa dứt lời liền đem chiếc áo choàng ướt đẫm trên người mình khoác lên bả vai Sở ly nhầm dập tắt những quầng lửa đang cháy tại lưng áo của hắn rồi trầm giọng nói: “Trong đây không còn người sống nên chúng ta ra ngoài đi thôi!”
“Ầm!!!”
Cung điện hoa lệ hùng vĩ dưới sức công phá không ngừng của lửa lớn cuối cùng cũng ầm ầm sụp đổ, khi thời khắc sinh tử này bắt đầu hiển hiện thì Thanh Hạ và Sở Ly đã ôm chặt nhau bay vút ra ngoài.
Một luồng ánh sáng mãnh liệt phản chiếu trên bóng dáng của hai người tạo nên khung cảnh hư mộng khó tả.
Tất cả như cách hai thế giới.