Thanh Hạ đột nhiên biết rằng nói gì cũng chẳng còn ý nghĩa, Trang Thanh Hạ rất có thể là thám tử do Tề An phái tới, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên trong hoàng cung Tề Quốc, Trang Thanh Hạ là một thiếu nữ nhà quan nên đối với Thái Tử anh tuấn chung tình cũng là chuyện thuận tình thuận lý.
Ước định giữa họ chắc là được lặp ra sau khi Sở Ly về nước Sở, bởi vì nếu như trước đó Tề An đã có cảnh giác thì sẽ không thể để Sở Ly an nhiên trốn khỏi nước Tề.
Chuyện đã xảy ra, Tề An muốn thu hồi cục diện để khống chế Sở Ly thêm một lần nữa nên đã phái người đến ước định hay ước hẹn gì đó với Trang Thanh Hạ, đổi lấy tình báo Nam Sở.
Thân phận phi tử Nam Sở như Trang Thanh Hạ làm nội ứng cho Đại Tề, đối với cục diện chính trị Đại tề quả thực là có tác dụng không thể lường được.
Nếu không lấy thân phận Thái Tử một nước như Tề An làm sao có thể không chú ý đến đại cuộc mà mạo hiểm thâm nhập thiên lao cứu nàng ta?! Lúc cứu Tề An thì nàng cũng cảm thấy hắn không phải hạng người xung động, chỉ xem ở chỗ hắn không có cố chất vấn mà lập tức theo nàng trốn chạy là biết! Xem ra Trang Thanh Hạ đã được giao một nhiệm vụ quan trọng nên mới đáng cho Tề An không tiếc nguy hiểm đến cứu.
Đáng tiếc Trang Thanh Hạ mặc dù là một cô gái mù quáng vì tình nhưng lại chẳng có thực lực gì, nàng ta không những không thành công quyến rũ Sở Ly mà còn dẫn đến sự cảnh giác của hắn và Trang Thái Phó.
Cho đến khi Đan Phi xuất thủ, Trang Thanh Hạ không rõ nguyên nhân chết đi, bản thân nàng lại xuyên đến biểu hiện ra dị trạng khiến Sở Ly càng khẳng định sự phán đoán của mình
Thế là có sự thử thách và giám thị nghiêm ngặt của Sở Ly, thậm chí dẫn tới Thái tử Tề An phía sau, biến thành Tề quốc đại họa.
Thanh Hạ im lặng không nói vì nàng cảm thấy mọi chuyện vô cùng hoang đường.
Trang Thanh Hạ ơi Trang Thanh Hạ! Nàng nếu còn sống thì sẽ làm thế nào?! Chắc sẽ tìm một sợi dây thừng treo cổ tự vẫn đi?!
Phụ thân hoài nghi! Trượng phu ám toán! Đến cái gọi là tình nhân cũng đang lợi dụng nàng!
Thanh Hạ từ từ ngẩng đầu, cười nhạt nói: “Ngươi dựa vào cái gì để khẳng định ta là thám tử do Tề An phái tới?! Chỉ dựa vào thân thủ trong đám cháy hay dựa vào ta phát hiện chân diện mục của Hương Duy?!”
”Tề An có phải nàng thả ra không?!” “
”Chàng thấy sao?!” Thanh Hạ đột nhiên cười tà, lạnh lùng đi về phía trước nói nhỏ bên tai Sở Ly: “Chàng cảm thấy chỉ dựa vào ta thì có thể vô thanh vô tức xông vào đại lao rồi lại vô thanh vô tức cứu ra phạm nhân?! Đừng quên đêm hôm đó là chàng ngủ bên cạnh ta?!”
Sở Ly khẽ nhắm mắt, Thanh Hạ nhìn như đang nhàn rỗi nhưng thực chất đang ầm thầm đếm số lượng thị vệ canh gác bên ngoài, tất cả đã không thể tránh, nàng cũng không mong Sở Ly sẽ tha cho Trang Thanh Hạ một mạng.
Bên ngoài có tám thị vệ, mười thái giám cùng bảy cung nữ, phía sau còn có hơn một trăm thân vệ quân của Thái Tử đi theo hộ tống nên lấy cứng đối cứng là không thể nào.
Xem ra nàng chỉ có thể dùng lôi đình thủ đoạn khống chế Sở Ly rồi vô thanh vô tức trốn khỏi hoàng thành, sau này lại định kế sách.
Đang suy tính cách thoát thân thì đột nhiên lại nghe Sở Ly trầm giọng nói: “Nàng hiện tại có phải đang nghĩ làm sao để đánh ngất ta sau đó trốn khỏi cung?!”
Thanh Hạ kinh hãi tạm thời ngừng lại hành động, ý đồ đã bị phá, chỉ có hai loại phương pháp, một là bỏ trốn, hai là lập tức xuất thủ khi đối phương chưa kịp tính toán.
Thanh Hạ đang muốn rút dao thì lại bị Sở Ly đẩy ngã xuống giường, thân thể nặng nề của hắn đè ép lên trên người nàng, tiếng nói khàn khàn thấp trầm mang theo hằn học cất lời: “Ngươi cho ta là cái gì mà có thể ở trước mặt ta lộng hành?! Ngươi cho rằng bổn vương chịu đựng sự hỗn xược của nàng mà nhường nhịn ngươi sao?! Ngươi cho rằng ta mười năm lang thang xứ người lại chịu để người khác bày bố sỉ nhục?!”
Thanh Hạ nổi giận toan dụng lực đẩy Sở Ly ra, tuy nhiên thần sắc bỗng chốc trở nên kinh hoàng khi phát hiện bản thân mình không có một chút khí lực nào, một luồng điện xẹt qua não của Thanh Hạ, nàng nhướng mày, lạnh lùng hỏi:“Ngươi hạ độc ta?!”
”Quả nhiên thông minh!”
Sở Ly hừ lạnh một tiếng, đột nhiên kéo mạnh vạt áo trước ngực nàng để lộ ra một bờ vai trắng ngần, đầu lưỡi tà mị lướt lên trên, cười lạnh nói: “Tề An đã sớm động qua ngươi! Thứ tàn hoa bại liễu giống như ngươi thì bổn vương làm sao có hứng thú?! Tiếc thay cho ngươi mỗi ngày đều cáo bệnh sợ bổn vương lâm hạnh!”
”Ầm!!!” một tiếng, thân thể Thanh Hạ bị Sở Ly ném xuống đất, thị vệ ngoài cửa đồng loạt chạy vào, đao kiếm rút ra, hàn khí bức người, có người để kiếm trên cổ Thanh Hạ, sau đó trói nàng lại.
Sở Ly cười lạnh nhìn Thanh Hạ, trầm giọng nói: “Tất cả đều là nàng tự tìm lấy nên không trách được ai! Người đâu?! Đem Lan Phi giam vào lãnh cung! Tứ danh là “Đãng” chiếu cáo thiên hạ để mọi người lấy đó làm gương!”
Đám thị vệ đồng thanh trả lời, tề tựu quỳ xuống trước mặt Sở Ly, Thanh Hạ ngã trên mặt đất, toàn thân vô lực, lạnh lùng nhìn khuôn mặt băng lãnh của Sở ly, trên mặt toàn là vẻ đạm mạc.
Tối qua nàng còn thương tiếc hắn bị mẫu thân bỏ rơi phản bội, hôm nay lại rơi vào tình huống như hắn.
Nhân sinh có phải hay không đều phải phản phúc vô thường như vậy mới có thể thể hiện rõ sự tuyệt luân đặc sắc.
”Kéo ra đi!” Sở Ly vừa buông xuống mệnh lệnh thì Thanh Hạ liền bị thị vệ kéo ra ngoài.
Nàng vốn trúng độc còn chưa giải hết, lúc này lại bị Sở Ly ám toán, thân thể mềm nhũn vô lực, vài tên thị vệ mặt không biểu tình, kéo lê nàng trên mặt đất.
”Buông ta ra!” Tiếng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, Thanh Hạ mãnh liệt ngửng đầu bám vào tường đứng dậy, trầm giọng nói: “Ai dám chạm vào người ta thì ta sẽ liền cắn lưỡi tự sát!”
Ánh mắt sắc bén quét qua đoàn binh sĩ như lang như hổ phía trước, cười lạnh đứng dậy bước ra khỏi Lan Đình viện.
”Sở Ly!”
Thanh Hạ đi đến ngay cửa thì bỗng dưng ngừng bước quay đầu, lạnh lùng nhìn Sở Ly cười nói: “Trang Thái phó đã bán đứng ta cũng tương đương với đoạn tuyệt tình phụ tử, đối với một thám tử địch quốc, ngươi sao lại mất công điều tra giám thị làm gì?! Một thước lụa trắng, một ly rượu độc, không phải là sạch sẽ sao?! Giảm được bao phiền phức.”
Lời nói vừa dứt, Thanh Hạ dứt khoát chuyển thân bước đi.
Bên ngoài chỉ thấy một màn đen tối tăm.
Có người cảm thấy trái tim đau xót theo bước chân người đi.
Hà tất gì phải khổ tâm tuy tìm chứng cứ?!
Trong đại điện trống vắng.
Sở Ly cười khổ thì thào: “Ta chỉ là muốn biết...Nhưng mà đã đoán sai rồi!”