Cái vườn tan hoang trong lãnh cung ngày hôm qua không biết ai đã quét dọn sạch sẽ, thùng nước hết trong phòng cũng đã được đổ đầy.
Thanh Hạ thầm nghĩ chắc là Hà Thuận đã làm nên cũng không suy nghĩ nhiều, ngồi trong viện hít thở sâu.
Hiện tại đã vào đông, khí hậu nam phương vừa lạnh vừa ẩm nhưng ánh nắng vẫn ấm áp như vậy.
Thanh Hạ dựa người vào thành giếng, ngẩng đầu lên, ánh nắng xuyên qua kẽ tay chiếu lên khuôn mặt nàng, có một chút chói mắt.
Lúc này, một tiếng ma sát rất nhẹ từ hướng đông truyền đến, giống như một hòn đá ném vào hồ nước đang yên tĩnh.
Thanh Hạ cảnh giác quay đầu lại, không thấy bất kỳ ai, nhìn kỹ lại, chỉ thấy phía trên lộ ra ánh chớp của dao.
Lưỡi dao sắc bén từ từ quay vòng, đột nhiên ầm một tiếng, một miếng đá xanh rơi xuống, lộ ra màu xanh của mật lâm ở bên ngoài.
Hai tiếng “lạch cạch” đột nhiên vang lên, Thanh Hạ nín thở, chỉ thấy một cáng tay dài đang thò ra, chạm nhẹ trên tường, nhẽ nhẹ gõ vào.
Bàn tay rất to, có chút thô kệch, chỉ nhìn sơ cũng biết là bàn tay của đàn ông.
Cánh tay thò vào, hoàn toàn không để ý có thể bị Thanh Hạ phát hiện, còn động một chút, sau đó lại gõ nhẹ vào tường.
Địch bạn khó phân, hành vi lại rất kỳ dị!
Thanh hạ đứng dậy, kéo váy lên, cẩn thận bước nhẹ, không một tiếng động tiến đến gần, từ từ tiếp cận bàn tay kia.
Thanh Hạ dán sát người vào tường, trong lòng thầm đoán, người đến có ý gì.
Đang đoán thì một bàn tay lại thò vào, lần này cầm một cái bình màu đỏ.
Người này dường như đã biết Thanh Hạ ở đó nên nắm chặt bình, hướng về phía nàng đưa đến, rất bình hòa, không có chút địch ý.
Thanh Hạ không tự chủ đưa tay ra tiếp lấy.
Cảm giác được lực ở tay, bàn tay kia từ từ mở ra, muốn rút lại.
Vào lúc này, Thanh Hạ đột nhiên đưa tay ra, nhanh như điện nắm chặt bàn tay người nọ.
Bàn tay người kia nằm tronn tay Thanh hạ có chút chấn kinh, Thanh Hạ cảm giác được một chút mồ hồi từ trong lòng bàn tay của hắn tuôn ra.
Hai bàn tay cứ nắm chặt lấy nhau như vậy trước cái lỗ hỏng.
”Ngươi là ai?!” Thanh Hạ áp sát khuông mặt vào lỗ hỏng, nhỏ giọng hỏi.
Nhưng người kia không thốt một lời, cánh tay bị Thanh Hạ nắm lấy như cừng lại một chút.
Thanh Hạ giở tay còn lại, đưa cái bình màu hồng bất nút đưa lên mũi ngửi, một mùi thuốc quen thuộc, giống như chén thuốc nàng uống ngày hôm qua.
”Ngươi là Hà Thuận?!”
Nhẹ nhàng hỏi một câu nhưng đối phương vẫn không nói một lời như cũ.
Lúc này bên ngoài truyền lại tiếng bước chân, Thanh Hạ biết người đưa cơm đã đến.
Người đối diện dường như cũng nghe được tiếng động nên có chút hoảng hốt khẽ kéo tay ra.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, người kia cũng không dùng sức rút tay ra nữa mà chỉ là cẩn thận kéo nhẹ xem xét, nhưng vẫn cảm nhận bàn tay mình vẫn còn nằm trong bàn tay Thanh Hạ như cũ.
Cung nữ đưa cơm tới, gõ cửa rồi không có chút lễ phép la to: “Nương nương, nô tỳ vào đây!”
Tiếng mở khóa truyền đến, tất cả các động tác như bị quay chậm lại, Thanh Hạ biết, chỉ cần cung nữ đưa cơm vào thì hơn hai trăm đạo ánh mắt của những tên thị vệ canh giữ bên ngoài cũng gắt gao dõi theo, người ngoài tường có cánh cũng khó thoát.
Mà người này lại không kinh hãi bỏ chạy, như gửi toàn bộ mệnh vận vào tay Thanh Hạ.
Tiếng xào xạc cửa bước chân qua cỏ ngày càng gần, ánh nắng giữa trưa rất ấm.
Thanh Hạ dựa vào tường, nắm chặt một bàn tay to lớn kia, sau cùng từ từ buông ra.
”Nương nương?! Người đứng đây làm gì?!” Thị nữ trước mắt không chút cố kỵ nói to, dường như không hề có chút sợ hãi một vị thiên triều quý phi, ai cũng đều biết vị nương nương này đắc tội Đan Phi lại chọc giận Thái Tử, sớm đã không còn ngày trở mình nên ả ta cũng chẳng cần nghi kị làm gì.
Thanh Hạ đưa đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn ả, tay trái nhẹ đặt trên ngực áo rộng, tay phải vịn vào tường che khuất lỗ hỏng phía sau âm trầm nói: “Để đồ xuống rồi lập tức ra ngoài!”
”Đã đến chỗ này mà còn ra vẻ!” Thị nữ lầu bàu nói nhỏ, nhưng lại truyền rất rõ ràng tới tai Thanh Hạ.
Nàng không nói gì, chỉ lạnh lùng quan sát ả thị nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi trông khá sắc sảo trước mắt lâu hơn một chút.
Thị nữ vô lễ đặt mạnh mâm cơm lên bàn đá cạnh giếng, thậm chí không thèm lấy đồ bỏ ra thì đã quay đầu bỏ đi, trước khi rời đi còn đóng sầm thật mạnh cánh cửa.
Nghe tiếng khóa cửa, Thanh Hạ mới từ từ quay đầu lại, chỉ thấy lỗ hỏng đã không còn nhìn thấy, vốn định đào ra lại, sau đó nghĩ kỹ lại xóa kỹ vết tích.
Một sợi dây mảnh lại từ trên tường rời xuống, đầu dây có cột một cái bao giấy dầu, chung quang được ngụy trang bởi những nhánh cỏ, nếu không lại gần sẽ khó phát hiện ra được.
Thanh Hạ vịn tường từ từ quỳ xuống, cầm lấy bao giấy dầu, từ từ mở từng lớp một.
Một bao đầy thuốc bắc, còn chưa sắc, mỗi vị thuốc đều được viết tên gọi và dược tính, chữ viết rất có lực, thật khó tưởng tượng người có thói quen thường xuyên viết bút lông lại có thể viết ra chữ nhỏ như vậy.
Thanh Hạ đưa bao dược thảo lên mũi ngửi, quả nhiên mùi giống như thuốc trong bình.
Nàng biết đối phương không hy vọng nàng có thể nấu thuốc, mục đích làm như vậy chỉ là muốn nàng yên tâm không cần lo thuốc có độc.
Cất xong mấy bình thuốc màu đỏ sậm, Thanh Hạ dựa vào gốc cây, ánh nắng chính ngọ ấm áp, không giống mùa đông chút nào.
Rất lâu không được ăn ngon, một mùi hương đột nhiên xông lên mũi Thanh Hạ khiến nàng khẽ nhướng mày, nhìn xuống dưới thì chỉ thấy trong bao còn một gói nhỏ có dính dầu, mở ra thì thấy là thịt bò nướng.
Hơi ấm trong lòng bàn tay lan lên ngón tay truyền lên trái tim Thanh Hạ, trên trời, một đám mây trắng đang lơ lửng trôi.