Sở Ly thần sắc tối lại, ánh mắt hắc khí càng đậm, trầm giọng nói: “Ta nên đến hay không nên đến, bản thân ta tự hiểu rõ!”
Thanh Hạ khẽ lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu, Trang Thanh Hạ cùng ngươi căn bản không cùng đường, ngươi giam cầm nàng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng nếu trong lòng có nàng thì sớm muộn cũng sẽ ăn phải quả đắng!”
”Trang Thanh Hạ, nàng đã quá đề cao bản thân mình rồi!” Sở Ly hừ lạnh, giận dữ nói: “Ta tới đây chỉ muốn xác định nàng có phải hay không đã chết, những gì Tề An làm trên người ta năm đó, ta sớm muộn sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần!”
Thanh Hạ chăm chú nhìn hắn, chỉ cảm thấy một nỗi bi ai từ trong lòng dậy lên.
Dưới góc dộ của người bàng quang mà nhìn, Trang Thanh Hạ vì Thái Tử Tề An mà phản bội Sở Ly thì bị hắn giam cầm là lẽ đương nhiên, Sở Ly ngay từ đầu đã có thể làm cho nàng tro cốt không còn nhưng hắn không làm vậy, ngược lại cẩn thận truy tìm bằng chứng, hiển nhiên muốn cho Trang Thanh Hạ một cơ hội sống sót.
Có lẽ, so với Tề An đang lợi dụng người nữ nhân ngốc nghếch này, Sở Ly mới thực sự là người chân chính yêu nàng.
Chỉ là, hắn lại không chọn lựa một phương thức chính xác.
Nhưng mà, những chuyện này không hề liên quan tới nàng, nàng trong lòng chỉ quan tâm là Sở Ly đứng đây thì nàng sẽ không thể chạy trốn vào đêm nay.
”Ngươi thật sự nghĩ rằng Tề An sẽ ngu ngốc đến mức độ tự sa vào lưới một lần nữa?!”
Thanh Hạ nhướng mày cao giọng nói: “Hay là ngươi nghĩ ta thật có tác dụng to lớn đến như vậy, có thể làm một người đàn ông bỏ cả giang sơn đến cứu ta?! Chỉ thử xem ngươi là biết chuyện này không có khả năng!”
”Có thể hay không, không do nàng cũng không do ta.” Sở Ly nhếch môi cười tà mị, lạnh giọng nói: “Nàng có biết lần đăng vị đại điển này, Tề quốc phái tới là ai không? Chính là tình nhân cũ của nàng!”
Thanh Hạ sững sờ, thần sắc có chút kinh ngạc, Sở Ly đột nhiên nổi giận, quay người lại, lạnh giọng nói: “Nàng có hy vọng chạy trốn rồi, cho nên đừng nửa sống nửa chết nữa, còn để ta một lần nữa thấy nàng uống nước lạnh tìm chết, thì tự mình chuẩn bị hậu sự đi!”
Nam nhân quay phắt người rời đi, Thanh Hạ nhìn Sở Ly nổi giận rời khỏi, khẽ sửng sốt, đột nhiên trong óc lóe lên tia sáng, dương giọng kêu: “Chàng chờ chút!”
Sở Ly đang mây đen đầy mặt nghi hoặc dừng lại, Thanh Hạ vội vã đi vào trong phòng, một lát mới hấp tấp chạy ra nói: “Không có gì, huynh đi đi!”
”Nàng đùa giỡn ta?!” Sở Ly tức giận gầm lên, Thanh Hạ không khỏi nhún nhún vai nhìn Sở Ly đùng đùng bỏ đi.
Cánh cửa lớn đóng sầm lại, Thanh Hạ mau chóng cởi áo ngoài ra, lộ ra một bộ quần áo chẽn ngắn.
Mặc dù thời đại này phụ nữ mặc váy dài, bộ đồ ngắn của Thanh Hạ không khác gì nội y, nhưng lại tiện lợi hơn nhiều, nhất là vào ban đêm, cũng không ai nhìn thấy.
Nàng nhanh chóng dựa vào tường phía đông, quả nhiên vì Sở Ly tới nên toàn bộ thị vệ đều tụ tập ở trước cửa lớn lãnh cung cung nghênh Sở Ly, chỉ có vài người quan sát ngầm còn ở lại chỗ cũ.
Nhanh nhẹn chạy dán sát vào cửa chính, nhìn thấy chiếc giày sang trọng của Sở Ly trong đám người, Thanh Hạ ngầm tính thời gian, một trận gió thổi qua, cành cây bay phần phật, một trận bụi thổi vào trong đám người.
Đám thị vệ đang quỳ dưới đất, ai dám ngẩng đầu nhìn trực tiếp vào Sở Ly?!
Chính lúc mọi người đang cúi đầu, Thanh Hạ lom khom chạy trong lùm cây, thần không biết quỷ không hay chui xuống dưới gầm long xa, dán sát người vào đáy.
Những đông tác này như nước chảy mây trôi, vô thanh vô tức, không có bất kỳ ai phát giác.
Chờ lúc long xa được ngựa kéo đi, cả đám người đang quỳ mới thở phào đứng dậy.
Nhưng vậy đỡ được biết bao nhiêu phiền phức, nếu những phương pháp khác, còn phải nghĩ cách đột phá bao tầng thị vệ, mới có thể thoát ra khỏi cung, chưa kể hoàng thành bên ngoài còn có tầng tầng lớp lớp cấm vệ cùng vô số cổng thành cao vời vợi giăng lối.
Sở Ly gần đây thường ở ngoài thành luyện binh, long xa của đương kim thiên tử ai dám lục soát, cho nên lúc này trong lòng Thanh Hạ vô cùng vui vẻ nằm nhàn tản nằm dưới gầm long xa.
Chờ tới nơi hoang dã ở ngoài thành, ai sẽ là đối thủ của siêu cấp đặc công như nàng?
Đang cao hứng thì đột nhiên cảm thấy long xa dừng lại, Thanh Hạ giật mình biến sắc, tiêu, không lẽ tên khốn Sở Ly hôm nay không muốn xuất cung mà lưu lại ở trong cung sao?
Đang nghĩ ngợi lung tung, Thanh Hạ đột nhiên nghe bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, chỉ thấy một đôi giày nam màu xanh đi đến trước long xa, người đến quỳ xuống cao giọng nói:“Tham kiến thái tử điện hạ!