“Được rồi, các huynh đệ chúng ta đều đi ra ngoài đi thôi, Dương Phong tiểu tử, chúng ta về trước, ngươi nhanh đem sự việc trước mắt dọn dẹp cho lưu loát, bên phía hắc y vệ của bọn ngươi lúc nãy giống như có việc gấp, ngươi tốt nhất nên nhanh chóng quay trở về bên đó xem sao!”
”Đa tạ tham lĩnh đại nhân, tiểu nhân tuân mệnh!”
Một trận cười to cùng thanh âm ồn ào của đám đông chậm rãi tiêu thất trong không gian, bóng dánh của đám binh vệ hoàng thành biến mất, Dương Phong chỉ trong một thoáng đã đứng thẳng thân thể, sắc mặt tĩnh lặng như nước đi vào bên trong kho vũ khí, đối với Thanh Hạ nói: “Bọn họ đã đi rồi!”
Thanh Hạ thời điểm này đã chỉnh chu y phục trên người lại đàng hoàng, Dương Phong từ sau lưng xuất ra một cái bao vải ném tới bên người nàng, trầm giọng nói: “Mau thay quân trang vào đi, miễn cho phiền toái lại đến, trong hậu viện hoàng cung vừa rồi có người đến đây, nếu điện hạ muốn đi ra ngoài thì chúng ta còn phải đi theo tùy thị!”
Đem áo giáp khoác ở bên ngoài y phục dạ hành, sau khi đưa mắt quan sát kĩ càng trong bao liền phát hiện bên trong còn có một cái bọc nhỏ, không sai biệt chính là một số vật nhỏ nàng dùng để hoá trang thường ngày.
Một hồi công phu thì Thanh Hạ cũng đã thu thập sẵn sàng, khi trở ra đã là một tên thị vệ vừa mặp vừa đen Hạ Thanh.
”Huynh như thế nào tìm được ta?!” Thanh Hạ ngẩng đầu thấp giọng hỏi.
Đối mặt với ánh mắt sáng như sao đêm của Thanh Hạ, Dương Phong đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, khẽ ho một tiếng, mất tự nhiên xoay người hướng về phía cửa kho vũ khí đi ra, trầm giọng nói: “Ngay từ lúc đầu ta đã đi theo nàng, khi đến tường viện của thiên lao thì bị mất dấu, vì thế ta liền đứng chờ tại nơi đó!”
”Ngốc tử!” Thanh Hạ nhỏ giọng than thở một câu, Dương Phong khẽ nhướng mày muốn nói điều gì đó nhưng rốt cuộc lại không nói, không gian giữa hai người trong phút chốc có chút ngưng trọng, gió đêm lạnh lẽo từ bên ngoài luồng vào kho vũ khí thổi lên một lớp bụi bậm.
Tuuuuu...uuuu...uuu...uu
Một tiếng tiếng kèn trầm thấp đột nhiên vang lên ở phương hướng tây bắc quân cơ đại doanh, đuôi chân mày của Dương Phong khẽ nhướng lên, trầm thanh nói:“Không tốt! Điện hạ muốn ra khỏi doanh trại!”
”Kia còn không mau đi!” Thanh Hạ nghiêm trọng quát to một câu, đột nhiên tiến lên phía trước nắm lấy áo choàng của Dương Phong, kéo hắn chạy như bay ra khỏi kho binh khí.
Dương Phong giật mình ngẩn ngơ, thần sắc có chút hoảng hốt chạy theo phía sau Thanh Hạ.
Ánh trăng sáng vằn vặt từ trên trời cao buông xuống chiếu vào bóng dáng hài hoà của hai người.
Đông Hoa môn, Chính An môn, Thái Hòa Môn, Tử Kim thông đạo, tất cả đều được mở rộng.
Sở Ly mặc trên người một thân ngân bạch chiến giáp, cưỡi trên bảo mã có xuất xứ từ Tây Bắc, đi theo tuỳ thị phía sau là một đội binh lính mặc y hắc y vệ có số lượng đông đảo, tiếng vó ngựa di chuyễn rầm rộ trong đêm đánh thức vô số người dân đang say giấc nồng tại hoàng thành Nam Sở.
Vô số người hoảng sợ mở to hai mắt từ trên giường ngủ ngồi bật dậy, âm thầm lưu ý gió hướng thay đổi trong đêm.
Hàng loạt chiến mã nhất thời hí vang một tiếng rồi vững vàng vó trước cửa cung Kiền Thanh Tứ, Sở Ly sắc mặt trầm như nước nhảy xuống từ trên lưng ngựa, hướng vào bên trong lãnh cung tàn phá hoang phế bước đi.
Thanh Hạ vạn lần không hề nghĩ tới sẽ có một ngày chính bản thân nàng thế nhưng lại một lần nữa trở lại nơi này, hơn nữa còn mang trên người một loại thân phận quái dị
Trên tay đột nhiên truyền đến độ ấm ấm áp, chậm rãi đưa mắt nhìn thì thấy hai tròng mắt sâu như biển của Dương Phong, nàng đối với hắn khẽ gật đầu rồi điều chỉnh cảm xúc đi trong đoàn đội hắc y vệ theo Sở Ly vào lãnh cung.
Trong sân viện hết thảy không có gì thay đổi, vẫn là một mảnh cỏ khô suy tàn cùng một loạt đại thụ khô héo như trước, tuy thoáng đảng trong trẻo như cũng không kém phần lạnh lẽo thê lương, cung điện rách nát tồi tàn như nhắc nhở nguyên do tồn tại của địa phương này.
Thanh Hạ đứng ở bên trong đám người nhìn Sở Ly một thân lạnh lùng đứng dưới ánh trăng, vằn vặc màng sáng nhu hoà chiếu rọi lên thân hình của hắn hiển lộ khí chất trong trẻo như sương, gót giày vẫn lẳng lặng dừng ở phía trước, không động tác, không ngôn ngữ, cũng không nhìn ra biểu tình.
Áo giáp của Sở Ly được ánh trăng bao trùm mông lung.lộ ra một tia hàn ý, trầm thấp thanh âm đột nhiên vang lên nơi khoé môi lãnh bạc, phảng phất mùi vị khát máu tựa quỷ hồn lấy mạng người lan toả trong thiên địa.
”Nơi này là người nào trấn thủ?!”
”Chính là mạt tướng Ngụy Nghiêu phụ trách canh giữ Kiền Thanh Tứ, mạt tướng...”
”Không cần phải nói!” Sở Ly nhẹ nhàng khoát tay, chính là một cái động tác thản nhiên liền ngăn trụ lời nói của Ngụy Nghiêu, âm trầm hạ lệnh: “Lôi xuống chém!”
”Điện hạ!” Một loạt thị vệ như sói như hổ đột nhiên xông lên khiến Ngụy Nghiêu lâm vào vô tận khủng hoảng, thê lương thảm thiết kêu gào: “Mạt tướng ba lượt ra cung bẩm báo đều bị Đan phi nương nương cho người ngăn cản, mạt tướng oan uổng!”
”Oan uổng?!” Sở Ly sắc mặt âm trầm hừ lạnh một tiếng, không thèm liếc mắt nhìn tới phương hướng bên này dù chỉ một cái mà vẫn lạnh lùng nhìn chăm chú vào toà cung điện hoang phế trước mắt, đáy lòng có một mảnh thê lương chậm rãi dâng trào, thanh âm như bị đóng băng lạnh giọng nói: “Thứ ta cần xem chính là kết quả mà không phải là sự tình hay quá trình, ngươi nếu có thể có ba lần ý đồ lặn ra khỏi hoàng cung thì tại sao lại không thể thực hiện bốn lần năm lần?! Làm việc không thành chính là vô năng, còn dám nói thêm một chữ ta liền khiến cho một nhà già trẻ của ngươi chôn cùng!”
Tham tướng Ngụy Nghiêu thoáng chốc lâm vào câm lặng, mặt xám như tro tàn bị người lôi ra ngoài, Thanh Hạ đứng ở bên trong đội ngũ hắc y vệ nhìn người nam nhân vô tội kia nhưng lại không có dũng khí tiến đến cứu người.
Làm một người ngay cả sinh tồn của bản thân còn không thể cam đoan thì lương tâm quả nhiên là vật dư thừa, tay chân nàng trong lúc nhất thời trở nên cứng ngắc, cả người lạnh lẽo.
Thanh Hạ vạn lần không ngờ cũng chưa từng suy nghĩ rằng chính bản thân mình đào tẩu sẽ hại chết bao nhiêu người, thế giới này bất kể sự tình gì cũng đều hoàn hoàn khác biệt, mạng người thế nhưng có thể đánh đồng cùng cỏ rác.
Những binh vệ phụ trách canh giữ lãnh cung Kiền Thanh Tứ đều bị sung quân Nam Cương khai thác đá, Sở Ly âm trầm hạ lệnh cho ngũ thành binh mã: “Lùng bắt Lan Phi trong cả nước, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Tiếng nói lạnh lẽo tực như băng sương đột nhiên vang lên trong không gian, toàn thể hắc y vệ đồng loạt quỳ xuống trên mặt đất.
Thanh Hạ ở trong đám người khẽ đưa mắt nhìn về phía trước thì chỉ thấy Sở Ly một thân tiêu điều, một mình một người đứng ở trong sân viện, có một chút hàn quang chợt loé lên trong đôi mắt của hắn.
”Điện hạ! Hiện tại đi nơi nào?!” Thốnh lĩnh hắc y vệ Từ Quyền cẩn trọng cắt giọng hỏi.
Sở Ly khóe miệng cong lên một cách thị huyết, mắt phượng dày đặc hàn khí khẽ nheo lại, tung người nhảy lên lưng chiến mã, lạnh lùng nhả ra ba chữ: “Vân Tường viện!”