Nàng cởi xuống y phục Hắc Y Vệ đang mặc trên người khoác lên thân thể của Sở Ly, nhẹ nhàng di chuyển đầu hắn gối xuống đùi mình rồi mới đưa tay cầm lấy cổ tay hắn, chậm rãi cúi đầu tới gần.
Lúc trước vì sợ bị hắn phát giác ra thân phận thật sự nên nàng không có vì hắn hút độc ra ngoài, lúc này hắn đã hôn mê bất tỉnh, nàng không còn gì phải nghi kị nữa.
Từ thời điểm hắn bị trúng độc cho đến bây giờ vẫn chưa quá nữa canh giờ nên vẫn còn trong thời gian tốt nhất dùng để giải độc.
Bờ môi chậm rãi để sát vào miệng vết thượng hút ra một ngụm lớn máu độc màu đen, sau khi thực hiện vài lần hành động hút vào nhổ ra thì mới cẩn thận dùng mảnh vải sạch băng bó lại.
Thanh Hạ buông ra cổ tay Sở Ly, vừa định xuống dưới tìm nước súc miệng thì cổ tay bất ngờ bị bàn tay to lớn của hắn giữ chặt, lực đạo cực lớn cơ hồ như muốn đem xương cốt Thanh Hạ bóp nát.
Thanh Hạ ngạc nhiên quay đầu quan sát thấy Sở Ly đang nhíu chặt đôi hàng chân mày nghiêm nghị, hai mắt tuy vẫn nhắm nghiền hôn mê chưa tỉnh nhưng trên khuôn mặt lại hiển lộ ra một tia biểu tình thống khổ.
”Miệng vết thương nhất định rất đau!”
Thanh Hạ vừa thầm nghĩ trong lòng vừa nhẹ nhàng dùng lực đem bàn tay Sở ly giật xuống, tuy nhiên thử mấy lần vẫn không gở ra được mà ngược lại còn bị Sở Ly nắm chặt hơn.
”Đừng bắt ta đi...”
Thanh âm thống khổ chậm rãi vang lên trong không gian, âm lượng tuy rất nhỏ nhưng trong đêm tĩnh mịch hiện tại lại có vẻ phá lệ vang dội.
Thanh Hạ khó hiểu nhướng mày, Sở Ly hắn...Là đang mơ thấy ác mộng sao?!
Nàng đưa tay thử dò xét vầng trán của Sở Ly thì chỉ cảm thấy từ đầu ngón tay truyền đến một mảnh lạnh buốt không hề có dấu hiệu sốt.
Thanh Hạ quả thật chưa từng nhìn thấy qua Sở Ly có thần sắc như vậy bao giờ nên hơi lạ lẫm, người nam nhân này từ trước đến nay vẫn luôn là cường thế bá đạo, hắn có thể âm tàn mưu mô cũng có thể lãnh khốc lạnh bạc, có thể tà mị kinh thiên cũng có thể khí phách động địa, nhưng cái loại biểu tình yếu ớt như hiện tại đáng lẽ không nên thuộc về hắn mới phải.
Hắn cau chặt chân mày khiến mi tâm khắc một hình chữ xuyên (川) thật sâu, nơi yết hầu không ngừng phát ra thanh âm thống khổ không cam lòng, có cừu, có oán, có hận xong tựa hồ cũng có khẩn cầu.
”Điện hạ...Tỉnh...Tỉnh...Ngươi đang nằm mơ!”
Thanh Hạ vừa nhẹ nhàng vỗ bả vai Sở Ly vừa nhỏ giọng gọi.
”Đừng bắt ta đi... Mẫu hậu...” Bàn tay Thanh Hạ lập tức cứng đờ, sững sờ không biết nên làm như thế nào để tiếp tục hành động mà mình đang thực hiện gian dở khi nhìn thấy sắc mặt của Sở Ly ở trong bóng đêm càng ngày càng trở nên trắng bệch.
”Sẽ không bắt ngươi đi!” Thanh Hạ đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay Sở Ly, chậm rãi tiến đến bên tai của hắn thì thào nói: “Ngươi cứ ở đây không cần đi đâu cả!”
Ánh mặt trăng lành lạnh từ trên bầu trời chiếu xuống.
Từ phương xa có ánh đuốc bừng sáng lập loè trên khối thổ địa tĩch mịch.