“Sao hả? Tại Viễn Cư Quốc hô phong hoán vũ, giờ thảm hại thế này, hai vị đại nhân có suy nghĩ gì không?”. Thiều Dật lạnh lùng cười.
Mộc, Sở hai người không lên tiếng.
“Lưu Quyền, cạnh Trẫm có hộ vệ là đủ rồi, ngươi nhanh trở về quân doanh tiếp tục làm việc đi.”. Thiều Dật phất tay, hướng chủ vị ngồi xuống.
“Dạ.”. Lưu Quyền lĩnh mệnh rời đi.
Một giây lại một giây trôi qua, rất lâu sau Thiều Dật mới có hành động. “Vì hai vị đã uống rượu của ta, cho nên độc phát sẽ không quá nhanh, mà ta lợi dụng đoạn thời gian ngắn ngủi này trò chuyện với các ngươi, hoàn hảo vượt qua ngờ vực cuối cùng.”
“Chúng ta…còn cái gì…chưa biết sao?”. Mộc Dĩnh Nhiên ói ra một búng máu, suy yếu nói.
“Dĩ nhiên là có. Tỉ như Lưu Quyền trở về làm gì? Quân đội của các ngươi liệu có gặp chuyện không may? Hay như, nữ nhân bên cạnh ta rốt cuộc là ai?”. Thiều Dật vừa nói vừa kéo nữ tử ngả vào g ngực mình, cũng buông tóc của nữ tử xuống, lau đi lớp trang điểm trên mặt “nàng”.
“Các ngươi nghĩ là ai?”. Thiều Dật đem đồ trang sức bỏ xuống bàn.
Là ai?
Hắn đã hỏi như vậy, chứng tỏ bọn họ cũng biết người này.
Phút chốc, trong đầu hai người hiện lên một câu: “Hắn đang ở ngay gần đây.”
Có lẽ nào…?
Thiều Dật quay mặt người kia đối diện bọn họ.
“Thụy Hiên!”. Hai người đồng thời kinh hô ra tiếng.
Tại sao? Tại sao Thụy Hiên lại ở cùng Thiều Dật?
“Đúng vậy. Hoàng tỉ đích thực gọi y là Thụy Hiên. Nhưng hiện tại y là Linh, bởi ta đã nhặt được y trong rừng.”
“Nhặt được?” / “Linh?”
“Phải. Y lúc đó cả người đều là máu ngã trong rừng, ta lại vừa vặn đi ngang qua, do đó đã đem y về. Hơn nữa, ta còn thực may mắn, bởi vì tổn thương đến não bộ, y hoàn toàn không nhớ gì cả. Lừa gạt của ta lại càng dễ dàng.”. Thiều Dật kéo Thụy Hiên ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y.
“Ta nói với y, y là người yêu của ta – Linh, còn giả tạo rất nhiều thứ khác. Mất trí nhớ, y chỉ có thể lựa chọn tin tưởng người duy nhất ở bên cạnh mình, rồi…ngây ngốc đáp lại thỉnh cầu của ta, ngây ngốc mà giao cả thể xác và tinh thần cho ta.”. Thiều Dật giải khai y phục của Thụy Hiên, bàn tay chầm chậm di chuyển trên da thịt trắng noãn.
Đồng tử của Sở, Mộc hai người nháy mắt co rút, ngay cả động cũng không.
Đem thể xác và tinh thần đều giao cho hắn? Toàn bộ giao cho hắn?
“Ta biết y sau khi bị các ngươi bức thoái vị, lại bị biến thành nam sủng yêu cầu vô độ. Đương nhiên ta có thể hiểu các ngươi trong đoạn thời gian đó sẽ bất tri bất giác mà yêu thượng y, dù sao y cũng rất tốt… Nhưng, thực xin lỗi, y là của ta! Chờ mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ thành thân, rất hoan nghênh các ngươi tới dự… A, không đúng! Các ngươi lúc đó cũng đã muốn qua cầu Nại Hà, sao có thể tới được…”. Thiều Dật ra vẻ đáng tiếc nói, “Thật uổng công ta còn muốn đòi đại lễ.”
Hắn là cố ý!
Hai người ném cho Thiều Dật ánh nhìn ác liệt, tức giận đến một câu cũng không thể nói.