Edit: Tử Liên Hoa
Đợi tới lúc tên thái giám bột mì mặt hồng răng trắng kia đọc hết thánh chỉ, U Hi Nhiên đã sớm chẳng biết đi đâu.
Thái giám này lúc gần đi chẳng những để lại kha khá đồ Hoàng đế ban thưởng, thậm chí còn có bốn người cung nữ hầu hạ cô. Bùi Sắt không có thói quen đuợc người khác hầu hạ, dứt khoát đuổi họ đi chỗ khác, bản thân thì lười biếng nằm trong phòng nghiên cứu cái thánh chỉ nhàm chán kia, cũng tính toán xem phải làm gì mới rời khỏi chỗ này được.
Khỏi cần phải nói, mấy chữ nghiêng nghiêng ngả ngả trên thánh chỉ này đương nhiên cô nhìn không hiểu, nhưng trước mắt lại không tìm được biện pháp trở về, chẳng lẽ, cô thật sự phải tuân theo chỉ ý gả cho Tấn vương?
Mặc dù không biết Tấn vương là hạng người gì, nhưng mà nam nhân cổ đại, nhất là hoàng thân quốc thích, bên trong phủ tất nhiên là thê thiếp thành đoàn, chưa nói tới đấu đá lục đục giữa cơ thiếp cô có thể chấp nhận hay không, chỉ riêng việc chia sẻ một nam nhân với nhiều nữ nhân, cô đã không thể nhịn được rồi.
"Làm thế nào đây!"
Cô ôm đầu than thở, tới nơi này đã một tháng, nếu vẫn không tìm được biện pháp trở về, cô thật sự là chỉ còn nước gả cho Tấn vương.
"A Sắt? Sao muội lại ngồi ở cửa thế này?"
Ngoài sân truyền đến một giọng nói, Bùi Sắt vừa ngẩng đầu liền thấy Bùi Nhiên mừng rỡ chạy tới.
Chợt nhìn thấy vết thương trên tay cô, nụ cười trên mặt Bùi Nhiên lập tức biến thành đau lòng: "Tay của muội sao vậy?"
"Không có việc gì, chỉ là khi nãy bị ngã ngựa thôi, nhưng mà U Hi Nhiên đã nối xương cho muội rồi, tầm mười ngày nửa tháng là sẽ ổn lại!" Bùi Sắt nhìn cánh tay của mình, nói qua loa, sợ Bùi Nhiên lo lắng.
Quả nhiên, Bùi Nhiên nghe cô nói như vậy, thấp thỏm trong lòng mới vơi bớt, ánh mắt vô tình liếc tới thánh chỉ trong tay cô, vẻ mặt nhất thời lại nặng nề: "Hoàng thượng hạ chiếu có nói ngày nào thành hôn không?"
Bùi Sắt đưa thánh chỉ trong tay cho nàng ấy, lời ít ý nhiều nói: "Ngày thành hôn tạm thời chưa định, xem chừng ngày mai sẽ có thánh chỉ về chuyện đó."
Tên thái giám tuyên chỉ kia có truyền khẩu dụ nói rõ trong cung sẽ bày tiệc khoản đãi cô, nhưng mà bởi vì bị thương, Bùi Sắt liền uyển chuyển từ chối. Cứ nghĩ hoàng thượng sẽ định ngày thành hôn trong bữa tiệc đó, nhưng vì cô không tới nên hôm sau nhất định là hạ thánh chỉ về việc đó.
Nhưng điều khiến Bùi Sắt cảm thấy ngoài ý muốn là, thánh chỉ được hạ xuống ngày hôm sau không phải là thánh chỉ định ngày thành hôn, mà là thánh chỉ ban thưởng cùng với một vị ngự y giúp cô chẩn mạch. Sau khi xác định cánh tay của cô thật sự là chỉ bị thương bên ngoài, tên thái giám tuyên chỉ lại nói: "Nhiếp chính vương nói rồi, nếu trên người công chúa có thương tích, vậy thì cứ chờ vết thương của công chúa tốt lên rồi lại mở tiệc, mấy ngày tới, công chúa cứ an tâm dưỡng thương là được."
"Xem ra, Kỳ quốc này không hổ là một nước lớn, lễ nghi cũng coi như chu đáo." Tiễn thái giám tuyên chỉ đi, Bùi Nhiên nhìn những thứ đồ ban thưởng kia, trừ đồ trang sức ra, thuốc bổ đều là thứ vô cùng trân quý.
"Có phải thật sự chu đáo như vậy hay không, bây giờ bàn luận vẫn còn quá sớm, không phải bên ngoài thường hay đồn đãi về thủ đoạn mà Nhiếp chính vương dùng để nhục nhã Tấn vương ư? Nếu chỉ coi muội là con cờ, có thể thấy Nhiếp chính vương kia chắc chắn là sẽ không tốt bụng như vậy đâu." Hiển nhiên, đối với việc lễ nghi chu đáo này, Bùi Sắt chẳng thèm ngó tới.
"A Sắt...... Muội nghe mấy thứ đó từ đâu, sau này tuyệt đối không được nói lung tung, nếu để người khác nghe được sẽ lớn chuyện đấy!" Bùi Nhiên cẩn thận liếc mắt nhìn bên ngoài, sau khi xác nhận không có ai thì đóng cửa vội vàng vào phòng, vẻ mặt lo lắng. Từ trước tới giờ tỷ muội các nàng vẫn sống rất cẩn thận, thật vất vả thấy muội muội được phi hoàng đằng đạt trở thành vương phi của Tấn vương, trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. (chữ "phi hoàng" là tên của ngựa thần, hai chữ "đằng đạt" có nghĩa lên cao, thành ngữ này có nghĩa tuấn mã phi nước đại, ví như đắc chí trên đường làm quan.)
"Muội hiểu mà, muội cũng chỉ thuận miệng nói với tỷ một chút thôi." Bùi Sắt hiểu rõ im miệng, lúc này Bùi Nhiên mới yên lòng.
Những ngày dưỡng thương trôi qua thật nhanh, bởi vì không quen thuộc đường xá trong kinh thành, hai tỷ muội cũng rất ít đi ra ngoài. Có một lần hai người đi được một quãng xa, lại phát phát hiện vẫn luôn có thị vệ theo dõi họ, vì vậy một chút xíu hi vọng cũng bị tan biến, bởi vì hai thị vệ này Bùi Sắt nhận ra được, chính là người đã bắt cô về vô số lần trên đường hòa thân.
Thì ra những người này thật sự chính là như hình với bóng, Bùi Sắt bắt đầu hoài nghi, ngăn cản cô trốn chạy, đến tột cùng là người của Bùi tướng, hay là người của Kỳ quốc?
Chỉ là câu hỏi này này, rất nhanh sẽ có đáp án.
Mùng tám tháng tám, trong cung bày yến tiệc, được mời đến dự chẳng những có Bùi Sắt, còn có cả gia quyến của các vương gia, nghĩ tới cuộc sống hôn nhân sắp bị định ra, lúc này Bùi Sắt cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.