Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest, đeo kính gọng vàng, vội vàng chạy vào.
Chính là chuyên gia trực tiếp thực thi trận chiến tài chính lớn này của nhà họ Tống.
"Gia chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!" Người đàn ông kia thở hổn hển kêu lên.
Nụ cười trên mặt Tống Cảnh Đức đông cứng lại, sắc mặt không vui lắm.
"Hừ! Đồ vô dụng, tôi thường ngày dạy bảo cậu như thế nào? Dù tình huống nào cũng phải luôn giữ được sự bình tĩnh! Uổng công cậu là một chuyên gia tài chính đã từng trải sự đời, đúng là đõ phế vật! Nói đi, chuyện gì vậy?"
Người đàn ông đeo kính gọng vàng hít một hơi thật sâu.
"Gia chủ, tại Giang Thành đột nhiên lại xuất hiện chín mươi tỷ tài chính. Chỉ trong vòng ba phút, chúng đã nuốt chửng luôn mười tỷ vốn lưu động của chúng ta!"
Rầm!
Tách trà trong tay Tống Cảnh Đức rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Sắc mặt ông ta không còn vẻ bình tính như trước nữa.
"Cậu nói cái gì? Chín mươi tỷ? Đang nói đùa à? Bọn họ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Tống Cảnh Đức luống cuống.
Hoàn toàn quên mất mình vừa mới dạy bảo người khác thế nào.
"Gia chủ, là sự thật Không những thế, hai mươi tỷ của chúng ta đang bị khóa chặt, hoàn toàn không thể phản công, nếu không có gì bất ngờ thì e rằng đến sáng mai, cũng sẽ bị nuốt chửng toàn b/
Phịch!
Tống Cảnh Đức kinh hãi ngồi phịch xuống đất.
Hết cả rồi!
Toàn bộ xong đời rồi!
Tổng cộng ba mươi tỷ sắp hoàn toàn mất sạch!
Đấy là cả gia tài nhà họ Tống phải móc hết vốn liếng để gom góp lại.
Vốn tưởng lần này sẽ trót lọt, nhất định sẽ khiến nền kinh tế Giang Thành sụp đổ hoàn toàn, để cả Giang Thành phải chôn theo vợ con mình.
Nhưng bây giờ thì..
Quả thật không có gì bất thường thì sẽ xảy ra bất thường!
Những người nhà họ Tống vừa nãy còn vui mừng phấn khởi, giờ đây ai nấy đều tái mét mặt mày, sắc mặt còn khó coi hơn cả khi cha chết.
Một lúc sau, Tống Cảnh Đức đứng bật dậy.
Ông ta chen lên túm lấy cổ áo gã đàn ông đeo kính.
"Lũ khốn nạn, không phải mày là chuyên gia sao?
Tao bỏ ra nhiều tiền thuê mày như vậy để mày ăn không ngồi rồi à? Phải cầm cự! Nhất định phải cầm cự cho tao! Tao không quan tâm mày dùng cách phải cầm cự cho tao!"
Ông ta tức giận run cả người, đôi mắt đỏ ngầu, trông như muốn ăn tươi nuốt sống gã đàn ông đeo kính.
Gia chủ, thật sự không thể cầm cự được nữa rồi, trừ phi ngài có thể lấy thêm 100 tỷ ngay bây giờ, cùng đối phương chiến đấu liều mạng một phen thì vẫn còn chút cơ hội thẳng." Gã đàn ông đeo kính nói với vẻ mặt khổ sở.
100 tỷ?
Bảo tôi đi đâu kiếm ra 100 tỷ?
Tưởng đó là tiền giấy cúng người chết à!
Tống Cảnh Đức khóc mà không ra nước mắt.
Tại tỉnh thành có bốn gia tộc lớn, nếu ba gia tộc kia móc hết vốn liếng thì có lẽ cũng có thể gom góp được 100 tỷ.
Vấn đề là, trừ phi ba gia tộc đó bị úng não.
Nếu không thì ai bị điên mà lấy hết vốn liếng để giúp nhà họ Tống chiến một trận không chắc thắng chứ.
Đại cục đã định rồi!
....
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Sáng ngày hôm sau, 30 tỷ mà nhà họ Tổng đổ vào Giang Thành đã bị nuốt trọn.
Trong cuộc đại chiến tài chính này, một phe của Diệp Phàm đã giành thẳng lợi hoàn toàn, kiếm được rất nhiều tiền.
Trong khi đó, nhà họ Tống chỉ trong một đêm đã trực tiếp phá sản!
“Ha ha, Diệp tiên sinh thật tài giỏi, chỉ trong một ngày đã khiến nhà họ Tống phá sản, còn giúp nhà họ Đường của chúng tôi kiếm được gần một tỷ, từ nay về sau, nhà họ Đường chúng tôi sẽ như thiên lôi mặc cho tiên sinh sai đâu đánh đó, tôn kính tiên sinh là chủ!"
Gia chủ nhà họ Đường, Đường Vĩ Hùng mặt mày. hớn hở.
Vừa tỉnh dậy, ông ta đã nghe được tin tốt lớn này, nên lập tức vội vàng tới Sơn Trang Vân Đoan để thể hiện thái d
Đương nhiên, vẫn còn một câu ông ta chưa nói.
Nếu có thể gả cháu gái cho Diệp Phàm thì càng tốt hơn.
An Đức Liệt Tư Cơ trong ngục giam Minh Sơn cũng gọi điện thoại tới.
"Quân chủ, thật không ngờ chỉ trong một ngày, chúng ta đầu tư 100 tỷ đã kiếm được vài chục tỷ, nếu có cơ hội tốt như thế nữa, nhất định đừng quên tôi nhé."
"Đúng rồi, tôi đã mở một tài khoản cho ngài ở Thụy Sĩ, gửi vào đó 5 tỷ, coi như hiếu kính ngài."
Diệp Phàm đáp lại một cách xã giao với từng người, mất một tiếng đồng hồ mới xong.
Bây giờ, cuộc đại chiến tài chính đã kết thúc.
Nhưng tối nay, nhà họ Tống sẽ tập trung nhân mã tới, lúc đó lại là một trận quyết chiến khác!
Diệp Phàm ngồi trên ghế sofa, xoa cằm, chìm trong suy tư.
Theo tin tức của Thiên Tàn Cước, lần này nhà họ Tống triển khai hơn mười ngàn nhân mã.
Dù chỉ là những người bình thường, chỉ dựa vào ba người là anh và Hắc Bạch Vô Thường thì cũng phải giết đến mỏi tay.
Diệp Phàm cảm thấy, nếu giết như vậy thì hơi thiếu uy phong.
Nhà họ Tống nhờ vào bối cảnh hùng hậu, có thể xem thường người khác.
Chẳng lẽ tao lại không có bối cảnh sao?
Bố mày chính là bối cảnh lớn nhất!
Xem thường người khác, ai lại không biết chứ?
Nghĩ tới đây, Diệp Phàm gọi Bạch Vô Thường tới, dặn dò một phen.
Sau khi Bạch Vô Thường rời đi, Diệp Phàm lại cầm điện thoại lên, gọi một cuộc điện thoại.
"Alo, lão Điển à, giúp tôi truyền đạt một lời nhẳn..."