“Nhược Tuyết yên tâm, nếu đã đến đây, dù sao phải cho cậu chủ Tưởng của chúng ta thỏa thích chứ?"
Diệp Phàm mỉm cười an ủi Đường Nhược Tuyết bằng một câu.
Rồi liếc nhìn xung quanh.
Từ đỉnh núi Thu Danh, có thể nhìn toàn cảnh Giang Thành, ngoài bọn họ ra, còn có không ít người leo lên đây ngầm cảnh hít gió đêm.
Tất nhiên, có người còn muốn làm ăn.
Cách đó không xa, một người bán hàng rong đang ngồi bên chiếc xe bán tải gọi rao nước đóng chai lạnh.
Diệp Phàm bước tới.
"Anh ơi, tôi mua luôn cái xe này, mười ngàn!”
Người bán hàng sững sờ.
Chiếc xe Wuling Hongguang của anh ta, sơn bong tróc nham nhở, cửa còn lõm lớn một mảng, cũ kỹ không thể tả, ngay cả 3.000 tệ cũng không đáng.
Có phải người này bị bệnh nhân tâm thần không vậy?
Bỏ ra mười ngàn để mua chiếc xe cũ rích của. mình?
“Anh có bán không?” Diệp Phàm hỏi lại một lăn nữa.
“Bán! Bán! Tất nhiên là bán!”
Người bán hàng phản ứng lại, trực tiếp ném chìa. khóa xe cho Diệp Phàm.
Đường Nhược Tuyết sửng sốt.
Diệp Phàm đang làm trò gì vậy?
Chẳng lẽ anh còn định lấy chiếc xe tải cũ này để đua xe với Tưởng Bằng Phi?
Nếu như không thua thì mới lạ!
Tưởng Bằng Phi và mấy người khác đi tới, nhìn chiếc xe Diệp Phàm vừa mua, suýt nữa thì họ phải bật cười sằng sặc.
"Ha ha ha, tôi không nhìn nhầm chứ? Tên là Diệp này, anh định dùng chiếc xe cũ rích này để đua với tôi sao?"
Vài người khác mặc đồ đua xe cũng chế giễu theo.
“Chậc chậc, dùng chiếc Wuling Hongguang cũ tích này mà muốn đua với cậu chủ Tưởng à, phát điên rồi hả?"
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
"Xe của cậu chủ Tưởng là chiếc Bugatti Veyron Supersport, siêu xe nhanh nhất thế giới đấy, chiếc xe tải cũ kia còn không đụng tới bụi của nó được!”
Nghe vậy, Diệp Phàm cũng không tỏ vẻ tức giận, chỉ mỉm cười nhẹ.
Anh kéo tay Đường Nhược Tuyết lên xe.
Nổ máy, nhấn ga.
Rầm!
Cạch cạch...
Xe tải phát ra tiếng gầm rú như sắp quá tải, lao về phía trước một đoạn, suýt thì tắt máy.
Còn phát ra đủ loại âm thanh lạ, như thể sẽ rã rời ngay trong giây lát
"Ha ha ha, tên họ Diệp này, anh sẽ không thực sự định dùng xe này để đua với tôi đấy chứ?"
"Nếu có thì làm sao? Anh sợ rồi à?”
“Tôi chính là Tật Phong Xa Thần, là nhà vô địch giải đua đường núi quốc tế, sẽ sợ anh sao? Hay chúng ta thêm chút k1ch thích nữa, ai thua sẽ mất một cánh tay và thêm một chân, dám không?”
Diệp Phàm mim cười.
“Tùy thôi.”
Hai người lái xe đến điểm xuất phát trên đỉnh núi.
Theo thỏa thuận, ai đến tiệm tạp hóa ở chân núi trước, tức là điểm cuối được mọi người công nhận, người đó sẽ thẳng.
"Chuẩn bị... bắt đầu!”
Theo hiệu lệnh, chiếc Bugatti Veyron của Tưởng Bằng Phi gầm thét ít ga, phóng vụt đi.
Trong tích tắc chỉ có thể nhìn thấy đèn hậu của xe.
Trong khi đó, chiếc Wuling Hongguang của Diệp. Phàm thì khởi động một cách lờ đờ như con trâu già kéo xe hỏng.
Tốc độ 10, 20 km/giờ....
Gây ra một tràng cười nhạo.
Đoạn đường từ đỉnh núi Thu Danh xuống điểm cuối là hai mươi cây số, quanh co uốn lượn, lắt léo với chín khúc mười tám cua.
Hơn nữa, độ cong uốn của các khúc cua rất lớn, nếu kỹ năng lái không tốt, đạp ga mạnh một chút, không thận trọng là xe có thể lăn xuống vực dễ như chơi.
Uỳnh uỳnh!
Những thanh niên giàu có đến xem náo nhiệt cũng lên xe của riêng mình, gào thét phóng vụt qua bên cạnh xe của Diệp Phàm.
"Diệp Phàm, anh có uống nhăm thuốc không vậy? Dám đồng ý đua xe với Tưởng Bằng Phị, như thế này anh sẽ thua chắc, trừ khi anh biết bay!"
Đường Nhược Tuyết ngồi trong chiếc bán tải gào thét tuyệt vọng.
Ban đầu cô vẫn nghĩ Diệp Phàm sẽ có một hành động đột phá ngoạn mục nào đó, để chiếc Wuling Hongguang chạy được hàng trăm cây số mỗi giờ, vượt qua tất cả những chiếc xe đua kia.
Kiểu câu chuyện ngoạn mục phản công như vậy, cô đã đọc ở rất nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình.
Nhưng cô đã thất vọng rồi.
Diệp Phàm lái chiếc xe tải cũ kỹ có thể hỏng bất cứ lúc nào, với tốc độ không quá hai mươi cây số một giờ, xe từ từ tiến lên trên con đường núi quanh co.
Thậm chí cô còn không nhìn thấy được đèn hậu của đám xe đua nữa!
Diệp Phàm nghe xong lời nói của Đường Nhược Tuyết, nở nụ cười tà mị:
"Bay cái gì? Nhược Tuyết, em nghĩ cái quái gì vậy? Hãy tin vào khoa học đi.”
Nói xong, anh bất ngờ xoay tay lái mạnh.
Rầm!
Chiếc xe bán tải đâm vỡ lan can, lao ra khỏi con đường, rơi tự do xuống vực!
“Aaaa..."
Đường Nhược Tuyết khiếp đảm hét lên.
Mẹ kiếp!
Gã điên này, thực sự bay rồi!
Nhưng bên ngoài lan can chỉ là vực sâu, khoảng cách thẳng đứng xuống tầng đường đèo phía dưới ít nhất cũng gần trăm mét.
Rơi xuống như vậy, chắc chắn sẽ nát bấy!
Khi khoảng cách xuống mặt đất ngày càng gần, đầu xe cũng bắt đầu nghiêng xuống phía dưới.
Trong tầm nhìn, mặt đất giống như một con quái vật hung dữ, lao về phía họ.
Cảm giác mạnh mẽ không trọng lực khiến Đường Nhược Tuyết hoảng sợ đến cực điểm.
Rầmmmm!
Cuối cùng chiếc xe bán tải cũng đã đáp xuống đất.
Do quán tính, Đường Nhược Tuyết lắc lư trước sau, nhưng biên độ không lớn lầm.
Ơ?
Minh không chết à?!
Hơn nữa, chiếc xe bán tải cũng không có vấn đề gì, vẫn đang chậm rãi lăn bánh về phía trước.
"Diệp Phàm, cái này... là sao đây? Chẳng lẽ vừa rồi chúng ta thực sự đã bay xuống hay sao?" Đường Nhược Tuyết vẫn chưa bình tĩnh lại được, giọng nói cũng run run.
Diệp Phàm cười ha hả:
“Chỉ cắt ngang một tỉ thôi mà, bay gì chứ? Anh đã nói với em rồi, hãy tin vào khoa học”