Sau khi Lật Hạ liên lạc với bác sĩ xong liền mang Kiều Kiều ra ngoài.
Khi đi qua bãi cỏ, Kiều Kiều chỉ vào trong sân hỏi: "Hôm nay nhà mình có khách ạ?"
"Ừ, có tiệc, nhưng sẽ không có bánh ngọt đâu." Lật Hạ nói dối.
Kiều Kiều quay đầu đi không nhìn nữa, nhìn ra bên ngoài: "Con không thích trong nhà có nhiều người, thật ồn ào." Giọng nói bé nhỏ dần: "Ồn lên ồn xuống, thật khó chịu."
Trong lòng Lật Hạ rơi lộp bộp.
Nhưng giây tiếp theo bé đã hoàn toàn quên đi chuyện đó, ngửa đầu nhìn Lật Hạ, giật nhẹ quần áo cô.
Lật Hạ cúi đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, như một khối noãn ngọc, đôi mắt đen lúng liếng: "Mẹ nhỏ, lát nữa con theo bác sĩ đi tập luyện, mẹ nhỏ cùng ba nhỏ ở bên ngoài phải biết tranh thủ cơ hội nha..."
Lật Hạ cười: "Tiểu yêu tinh này thật là......."
Nói đến đây, Lật Hạ cúi người xoa đầu bé: "Kiều Kiều, con thích ba nhỏ và mẹ ở cùng một chỗ sao?"
Kiều Kiều tỏ vẻ kì quái không hiểu, nhăn mày nói: "Đương nhiên bởi vì mẹ nhỏ cũng thích ba mà."
Lật Hạ sửng sốt: "Mẹ nói với con bao giờ?"
"Con đương nhiên là tự mình nhìn thấy." Kiều Kiều cười hắc hắc: "Mẹ nhỏ đối với mọi người trong nhà rất khác, không hề cười.
Nhưng khi ở cùng với Kiều Kiều thì sẽ cười.
Mà lúc ở cùng với ba nhỏ cũng sẽ cười.
Lúc trước mẹ nhỏ luôn nhìn con, bây giờ lại luôn nhìn ba nhỏ."
Rõ ràng đến vậy sao?
Lật Hạ bị bé nói hoảng đến toát mồ hôi hột, vội chuyển đề tài: "Còn con, sao con lại thích ba nhỏ như vậy?"
Kiều Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó cũng không hẳn nghĩ ra mà chỉ lầm bẩm: "Bởi vì ba nhỏ cũng thích con nha."
Lật Hạ chỉ chỉ vào trán bé: "Thật đúng là không biết xấu hổ! Sao mẹ không thấy ba nhỏ thích con nhỉ? Chẳng phải mỗi lần con ôm chân ba ba đều muốn đá ra sao?"
Kiều Kiều vội vàng lắc đầu: "Không có đâu, ba nhỏ rất là tốt.
Lúc dì Ức Lam nói thích Kiều Kiều, thực ra là dì không hề thích.
Mà ba nhỏ nói không thích con, thực ra con biết là ba thực thích con nha."
Lật Hạ sửng sốt, chẳng lẽ tâm tình đứa nhỏ thuần khiết nên sẽ có khả năng đặc biệt là nhìn thấu lòng người sao?
Con mắt đảo mọt vòng, cô nhỏ giọng hỏi: "Vậy...!con có nhìn ra ba nhỏ có thích mẹ hay không?"
Kiều Kiều 囧: "Sao mẹ không đi hỏi? Lần trước con chính là trực tiếp hỏi mà."
Lật Hạ phùng má: "Nếu mẹ tự đi hỏi được còn cần nhờ con chắc?"
Kiều Kiều chớp chớp mắt, ý mẹ nhỏ là muốn nhờ bé giúp đỡ sao? Được, vậy thì bé sẽ giúp đỡ.
Kiều Kiều nghĩ xong liền gật gật đầu.
Thấy Nghê Lạc từ xa đang đi tới, Kiều Kiều liền cúi đầu, đưa tay lên dụi mắt, chà tới chà lui.
Lật Hạ nghĩ bé bị bụi bay vào mắt, liền kéo tay bé: "Tay bẩn, không được dụi."
Kiều Kiều liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt thập phần đáng thương, ánh mắt đỏ hồng như thỏ.
Lật Hạ:....................!
Nghê Lạc thấy vậy liền nghĩ bé mới vừa lau nước mắt, nhịn không được liền bước tới, cúi đầu nhìn bé.
Tiểu tử kia liền chép miệng, bày ra dáng vẻ vô cùng khổ sợ ủy khuất.
Nghê Lạc nhìn Lật Hạ: "Nó làm sao vậy?"
Lật Hạ:..................!Tôi cũng đang muốn biết nó bị làm sao đây=.=
"Ba nhỏ..." Giọng nói non nớt vang lên, oa một tiếng, liền bổ nhào đến chân Nghê Lạc, bả vai gầy ôm vừa dụi vừa cọ vào chân Nghê Lạc.
Lần này Nghê Lạc không có hất ra như mọi lần nữa mà là xoay người xoa đầu bé, mà đôi tay bé vẫn như cũ ôm chặt lấy chân anh không buông, khuôn mặt nhỏ nhắn dính vào chân, mái tóc tơ mềm mại rũ xuống che khuất cả khuôn mặt.
Giọng nói Nghê Lạc dịu dàng hiếm thấy: "Kiều Kiều làm sao vậy, nói cho ba nhỏ nghe nào."
"Oa oa...." Kiều Kiều thút thít nói: "Ba nhỏ, con sợ các bạn ở bệnh viện sẽ cười con không có ba.
Oa oa...."
Tại sao bệnh viện lại có bạn nhỏ được chứ? Nhưng đây không phải là trọng điểm.
Nghê Lạc nhớ tới một câu "Con hoang" của Lang Hiểu hôm đó ở Lật gia, tuy rằng đứa nhỏ không hiểu nhưng nếu giải thích rõ cái này ra cũng thật khiến bé phải thương tâm.
Sắc mặt Nghê Lạc tối lại, nhưng liền nhanh chóng thay bằng nụ cười tươi tắn, ngồi xổm xuống, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: "Không có ba ư? Vậy ba đây là ai?"
Kiều Kiều kinh hỉ há hốc mồm ra thành hình chữ O, đôi mắt trong suốt như thủy tinh ngước lên nhìn anh: "Ồ ồ, đúng vậy nha! Ba nhỏ, ba thích Kiều Kiều đúng không?(^o^)/~"
"Ừ, thích." O(n_n)O
"Vậy ba cũng thích xe lăn của Kiều Kiều đúng không?"(^__^)
"Ừ, thích." o(╯□╰)o
"Vậy ba cũng thích mẹ nhỏ của Kiều Kiều đúng không?" (^o^)/~
"Ừ, th..." (⊙o⊙)
Nghê Lạc đang trả lời theo phản xạ đột nhiên ngừng lại, đứng bật dậy, trợn mắt nhìn thằng nhóc trước mặt.
Lật Hạ ở một bên thật chỉ hận không thể đào một cái hố mà chui xuống.
Đây chính là giúp đỡ của Kiều Kiều?
Kiều ngửa đầu, khó hiểu nhìn Nghê Lạc.
Bé nhìn, nhìn, nhìn, lông mày tụm lại một chỗ, đôi mắt đen ngập nước, ưu sầu hỏi: "Ba không thích ư?"
Nghê Lạc sửng sốt, nhìn ánh mắt ngây thơ của bé, cũng không biết trả lời ra sao, cuối cùng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đáp: "Cũng không phải...."
"Vậy thì là thích rồi." Tiểu tử kia như mở cờ trong bụng, ánh mắt sáng long lanh: "Ba mẹ của người khác đều ở cùng một chỗ, vậy sao hai người lại không ở cùng nhau?"
Nghê Lạc nghiến răng gằn hai tiếng, thầm nghĩ đã lâu lắm rồi mình mới không có loại xúc động muốn đánh người thế này.
Nhưng nhãn lực của Kiều Kiều lại vô cùng tốt, nhìn thấy hàng mi dày của Nghê Lạc bắt đầu giật giật, lập tức thu tay lại, tự cho là đúng, còn ra chiều thở dài: "Bạn nhỏ Đô Đô ở nhà trẻ cũng có ba mẹ ly hôn.
Xem ra là con cũng phải đối mặt với vấn đề ba mẹ ly hôn rồi.
Vậy con nên chọn ở với ai đây? Người lớn thật là vô trách nhiệm, tại sao lại ly hôn cơ chứ?!"
"Kiều Kiều!" Nghê Lạc nhẹ nhàng túm lấy gáy bé bóp bóp, cắn răng cảnh cáo: "Phải kết hôn rồi mới có thể ly hôn được."
"Ồ" Kiều Kiều vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu, mắt chớp chớp: "Vậy nghĩa là ba nhỏ mẹ nhỏ phải kết hôn trước đúng không?"
Nghê Lạc cười ngất.
Thằng nhóc này nhất định là cố ý.
Lật Hạ tỏ vẻ không sao, ngược lại rất vui vẻ ở một bên xem kịch vui.
Nghê Lạc thản nhiên liếc cô một cái, lại nhìn về phía sân, thần sắc như bình thường chuyển đề tài: "Hôm nay nhà cô có việc à?"
"Tiệc sinh nhật."
"Sinh nhật cô?" Anh vừa nói vừa dùng một tay để đẩy xe lăn của Kiều Kiều.
"Là sinh nhật Phó Ức Lam."
"Ồ." Anh bế Kiều Kiều từ trong xe lăn lên, "Vậy sinh nhật cô là bao giờ?"
Lật Hạ thoáng sửng sốt, cười: "Là hôm qua."
Nghê Lạc cũng không tỏ ra kinh ngạc, chuyên tâm đẩy xe lăn.
Giây phút này, tiểu tử kia đang ngồi trên cánh tay anh, đôi tay ngắn ngủn ôm chặt lấy cổ anh, đầu dựa vào vai ba nhỏ của bé, đôi má hây đỏ, vẻ mặt sung sướng hạnh phúc.
Lật Hạ nhìn Nghê Lạc đến thất thần.
Lúc này anh trông vô cùng hấp dẫn, một tay bế Kiều Kiều, một tay đẩy xe lăn.
Kiều Kiều nhỏ nhắn dựa vào trong ngực anh, không có vẻ nghịch ngợm, cũng không có dáng vẻ của ông cụ non, chỉ đơn giản là một đứa nhỏ bốn tuổi đang dựa vào lòng ba mình.
Muốn học được cuộc sống, không thể thiếu người mẹ, mà để học cách trưởng thành, lại chẳng thể vắng bóng người cha.
Đối với một đứa nhỏ mà nói, điều này rất quan trọng.
Nghê Lạc thong dong đóng cốp xe lại, bế Kiều Kiều lên xe.
Lật Hạ lại thoải mái cười tươi, cũng đi theo.
Vừa tới nơi thì bên cạnh có xe đi đến.
Là Phó Ức Lam, mà người ngồi ghế lái là Lang Hiểu.
Hôm nay là sinh nhật cô ta nên cô ta ăn diện vô cùng xinh đẹp.
Có vẻ như tâm trạng cô ta rất tốt, nhìn thấy Lật Hạ nhưng vẫn cười, chẳng qua lời nói ra lại có chút ý tứ: "Lật Hạ, cô định đi đâu vậy? Sẽ không phải vì không có bạn nhảy nên xấu hổ không dám tới dự tiệc của tôi đấy chứ?" Cô ta thực rất hy vọng hôm nay Lật Hạ sẽ có mặt để nhìn xem cô ta nổi bật như thế nào, chúng tinh phủng nguyệt như thế nào, cao cao tại thượng như thế nào.
sao vây quanh trăng
Lật Hạ nở nụ cười sâu xa: "Buổi biểu diễn lớn như vậy, tôi sao có thể bỏ lỡ chứ?"
Phó Ức Lam bất động thanh sắc nhìn lướt qua xe của Lật Ha, là một chiếc Bently đời mới, một cái bằng cả mười cái cô ta đang đi.
Cô ta thấy rất không thoải mái, không nhịn được mà châm biếm: quả nhiên là nhà giàu mới nổi, hôm trước vừa lấy lại được cổ phần công ty hôm nay đã lại bắt đầu hoang phí rồi.
Cô ta nở nụ cười vui vẻ: "Đúng rồi, hôm nay anh Lang Hiểu sẽ làm bạn nhảy điệu mở màn của tôi, còn về anh Lang Húc, chị tôi cũng đã mời anh ấy rồi.
Còn bạn nhảy của cô là ai?"
Lật Hạ liếc nhìn Lang Hiểu một cái, cảm giác được ánh mắt hắn ta vẫn luôn chăm chú dính trên người mình, rất kỳ quái.
Cô thản nhiên nói: "Tôi xem biểu diễn là được rồi, không cần nhảy cũng được."
Phó Ức Lam hừ một tiếng, vừa định lên tiếng thì nghe được một giọng nam trầm thấp: "Nói mấy lời vô nghĩa đó làm cái gì, còn không mau lên xe."
Như là nói với Lật Hạ, lại như đang ám chỉ Phó Ức Lam.
Cô ta sửng sốt, lúc này Lật Hạ đã quay người lại, cô ta mời dời tầm mắt đi, phát hiện người ngồi trong xe là Nghê Lạc.
Như vậy liền rõ rồi, Lật Hạ đúng là làm sao có thể mua loại xe đắt tiền như vậy chứ?
Phó Ức Lam vô cùng chấn động, chẳng lẽ bọn họ thực sự đang qua lại với nhau? Đợi Lật Hạ ngồi lên xe rồi, cô ta mới kịp phản ứng lại, giọng nói lập tức chuyển thành ôn nhu cùng uyển chuyển: "Nghê Lạc, hôm nay là sinh nhật tôi, có thể mời anh đến dự không?"
Lời còn chưa kịp nói xong xe đã chạy vù đi.
Lật Hạ rất không phúc hậu, thấy vậy liền vô cùng vui vẻ, dọc đường đi đều cười khúc khích, hưng phấn kể cho anh là cô đã thành công lấy lại được cổ phần và quyền kinh doanh của công ty như thế nào.
Có lẽ do nụ cười rạng rỡ đến sáng chói của cô nên lần này anh không hề châm chọc hay khiêu khích, liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, thấy được nụ cười chân thành từ tận đáy lòng một cách hiếm hoi của cô, mang theo sự nỗ lực và hạnh phúc khi thành công, anh chỉ liếc mắt một cái là hiểu.
Luôn phải đánh đổi bằng tổn thương để có thể nhận được, cho nên nụ cười này thường phá lệ làm cho người ta rung động.
Anh bất giác nhớ tới ngày hôm đó ở Lật gia, vẫn là một người, nhưng đối mặt với người nhà tâm ngoan thủ lạt và người ngoài bụng dạ khó lường vẫn vô cùng cố chấp muốn tiến lên nhận lấy cái tát bất công kia của cha mẹ, muốn triệt để tự tổn thương bản thân.
Bóng dáng khi đó của cô vừa bướng bỉnh lại quật cường khiến người ta nhìn mà cảm thấy thương xót.
Cảnh tượng quen thuộc biết bao nhiêu?
Trước kia anh cũng là một tên hỗn đản, nhưng giờ đã khác rồi.
Anh phục hồi lại tinh thần, mỉm cười: "Chúc mừng cô."
Lật Hạ không ngờ hôm nay Nghê Lạc lại không đấu võ mồm với mình, ngạc nhiên quá đi, cô lập tức nở nụ cười hì hì: "Cảm ơn.
Chờ khi chính thức quản lý Lật thị rồi, tôi sẽ trở thành nữ tổng (tài), đến lúc đó tôi lại càng có thể quang minh chính đại mà theo đuổi anh rồi."
Nghê Lạc run tay, trán đổ hắc tuyến: "Kiều Kiều một câu cũng không rời ba nhỏ, cô thì một câu cũng không rời...."
"Ba nhỏ, ba gọi gì con vậy?" Kiều Kiều ngồi sau vừa nghe thấy tên mình liền lập tức với đầu lên.
Nghê Lạc: =.=
".........Không có chuyện của con."
Kiều Kiều lại lui đầu về, hiện tại bé không được trở thành bóng đèn, tự giác an phận làm người qua đường là được rồi!
"Lật Hạ," Nghê Lạc ổn định lại cảm xúc, giọng nói thản nhiên: "Chúng ta không hợp.
Tôi cũng không tốt như cô nghĩ.
Mà cô........."
Mà cô thực ra lại rất tốt.
Nhưng Lật Hạ đương nhiên không hiểu ẩn ý này, sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng nghĩ đến điều gì đó, hạ mắt, nhẹ nhàng nói: "Lấy điều kiện gia đình của anh, quả thực không......"
"Không phải ý đó." Anh đột nhiên cắt ngang lời cô, bỗng có chút đau đầu, không hiểu rốt cục tại sao mình lại nóng nảy.
Anh vốn không muốn trêu cô, tùy cô nghĩ thế nào cũng được, nhưng nghe cô nói như vậy lòng tự nhiên lại nổi lên một cục tức.
Lật Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Nghê Lạc, anh thực là ngốc."
Nghê Lạc nhíu mày, tâm tư đặt toàn bộ lên người cô.
"Hay nói đúng hơn là si tình đi?" Lật Hạ khẽ thở dài: "Anh nhất định cũng biết cô gái kia có rất nhiều người đàn ông xung quanh đúng không? Cô ấy không thích anh, nhưng anh lại vẫn thích cô ấy.
A, tình cảm thực sự kì lạ.
Người này thích người nọ, người nọ lại thích người kia, như một chuỗi thức ăn vậy."
"Cô ấy nói với tôi, nếu thích một người thì nên nói ra, cho nên tôi liền nói.
Còn nếu không được đáp lại thì xem như không có duyên đi.
Nếu là cô ấy, chỉ cần cô ấy nói một câu thích chắc sẽ có rất nhiều người quỳ xuống dưới váy của cô ấy nhỉ?"
Nghê Lạc +.+....!Cô đang nói cái quái gì vậy?
Lật Hạ quay đầu lại nhìn anh: "Tôi đã gặp cô gái mà anh nói anh vô cùng chán ghét kia, chính là hôm kỉ niệm mười năm đó." Nghê Lạc kinh ngạc nhìn cô, cô nhìn anh như vậy dường như lại không đành lòng: "Cô ấy vừa ở cùng anh, quay đi liền lập tức ở cùng người đàn ông khác.
Nhưng, anh vẫn rất thích cô ấy đúng không?"
"Tôi đúng là rất thích chị ấy, nhưng mà........." Nghê Lạc nhịn, nhịn, nhịn cả nửa ngày, rốt cục không nhịn được nữa, dừng xe lại ven đường, nằm bò lên tay lái mà cười phá lên, cười đến bả vai run rẩy.
"Có gì đáng cười chứ!" Lật Hạ vung tay đánh một quyền tới.
Kiều Kiều cũng xáp lại, vẻ mặt hoan hỉ: "Đúng đó, đúng đó, có cái gì buồn cười vậy, Kiều Kiều cũng muốn cười."
Nghê Lạc cười ngặt nghẽo cả buổi mới ngẩng đầu lên, tiếp tục lái xe, giọng nói vẫn đượm ý cười: "Chị ấy tên là Nghê Gia."
"Nghê Gia là....?" Lời còn chưa nói xong Lật Hạ đột nhiên hét lên, "Nghê Gia? Gia trong lạc gia sơn gia? Chị gái song sinh Nghê Gia của anh? Biên kịch nổi tiếng Nghê Gia? Cháu dâu cả của Việt gia Nghê Gia?"
Nghê Lạc ngoáy ngoáy lỗ tai, hừ một tiếng: "Sao tôi lại không biết trước tên của chị ấy lại có thể thêm nhiều định ngữ như vậy nhỉ?"
"Đây không phải là trọng điểm được không?" Lật Hạ giận tới mức giơ chân, lại nhớ tới chuyện hôm đó, thật sự là không làm nên cơm cháo gì được mà, chỉ hận không thể đem mặt chỉnh sửa toàn bộ một lần để chị ấy không nhận ra.
Hóa ra là như vậy, bảo sao hôm đó nhìn Nghê Gia trông thật quen mắt, hóa ra là do giống Nghê Lạc a.
Nghĩ như vậy, Lật Hạ liền tức giận bất bình nhìn về phía người gây họa, mà người nào đó lúc nãy lại còn đem chuyện này ra mà cười đến là vui vẻ nữa chứ.
Giận quá, Lật Hạ liền giơ chân đạp Nghê Lạc một cái: "Vì sao hai người rõ ràng là sinh đôi mà sao chị ấy thì xinh đẹp như vậy còn anh lại xấu thế chứ?"
"Ánh mắt cô bị làm sao vậy? Rõ ràng là tôi đẹp trai còn chị ấy xấu chứ!" Nghê Lạc nói xong còn làm bộ kinh ngạc: "Ồ, cô đã gặp chị ấy rồi sao?"
"Không có!" Lật Hạ lập tức phủ nhận, người hôm đó cô nói là Tôn Triết, không phải Nghê Lạc, cho nên, hẳn là chưa lộ hết đâu nhỉ.
Đem chị em sinh đôi của người ta nhận nhầm thành tình nhân, loại chuyện này, tuyệt đối không thể để cho Nghê Lạc biết được.
Nghê Lạc tiếp tục lái xe, nhìn khuôn mặt Lật Hạ trong gương đang dần đỏ bừng lên, cong cong khóe môi.
Thực ra Nghê Gia lúc đó đã sớm đoán được, Tôn Triết chỉ là cái cớ của Lật Hạ.
Người mà Lật Hạ thực sự nói đến là Nghê Lạc.
Sao anh có thể ngờ được là cây dẻ nhỏ luôn tự do tự tại, kiên cường lại độc lập kia lại vì lo lắng cho anh mà làm ra chuyện ngốc nghếch thế này chứ?
Lúc đó Nghê Gia có nói một câu: "Xem ra là thật lòng thích đó.
Đừng có làm người ta tổn thương, biết chưa?"
Chuyện Nghê Lạc không mong muốn nhất chính là làm cô tổn thương.
Không hề nghi ngờ, anh quả thực có thích cô một chút.
Thích Kiều Kiều như vậy, một nửa là bởi vì bản thân đứa nhỏ, mà một nửa là vì cô.
Nhưng rốt cuộc đã thích đến mức độ nào rồi thì Nghê Lạc lại không thể nói rõ được.
Trước kia anh chưa từng thật lòng thích ai cả, cũng chưa từng trải qua một đoạn tình cảm nào cả.
Lần này nếu thực sự bắt đầu, có lẽ sẽ rất tốt, nhưng nếu tan vỡ sẽ khiến cô gái nhỏ đơn thuần này chịu đả kích lớn.
Hiển nhiên Lật Hạ không biết bên dưới sườn mặt bình tĩnh kia đang suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, cô còn đang lo lắng chuyện kia, bèn cẩn thận hỏi: "À, cái kia.....!vị anh rể kia của anh.....!nhìn qua có vẻ là một người ôn hòa." Trong lòng lại đang oán thầm, lần đó giọng điệu thật vô cùng lạnh lùng.
"Ôn hòa ư?" Nghê Lạc rất ít khi nghe người lạ hoặc đối tác làm ăn dùng từ đó để hình dung Việt Trạch, hỏi: "Cô đã nhìn thấy tay phải của Liễu Phi Dương chưa?"
"Rồi, đó là tay giả.
Sao vậy?"
"Là anh ấy phế đấy."
"......!⊙﹏⊙b"
Trong chốc lát Lật Hạ bỗng cảm thấy thật 囧, lại nhỏ giọng hỏi: "Nhưng Nghê Gia nhìn có vẻ cũng tốt tính."
"Tốt? Thiếu chút nữa là chị ấy đã ném bạn của Liễu Phi Phi từ tầng xuống rồi."
"......"
Lật Hạ: ┭┮﹏┭┮ vì sao con đường chinh phục hai người này lại gian nan như thế chứ!
Giây phút này, Nghê Gia không hiểu sao hắt xì một cái: Gì chứ, ai đang nói xấu mình sao?Kệ đi, về nhà đánh Lạc Lạc.
Sau khi đưa Kiều Kiều trở về từ bệnh viện, Lật Hạ liền giao Kiều Kiều cho Nghê Lạc, nói hôm nay trong nhà sẽ rất ầm ĩ, muốn anh cho bé ở nhờ một đêm.
Nghê Lạc sảng khoái đồng ý, nói vừa vặn hôm nay Nghê Gia cũng về nhà, có thể sẽ mang theo hai đứa nhỏ nữa.
Có bọn chúng chắc chắn Kiều Kiều sẽ rất thích.
Lật Hạ nghe đến hai chữ Nghê Gia liền rùng mình, hắc hắc cười: "Vậy tôi sẽ không qua đón bé nữa.
Ngày mai có thể phiền anh đưa Kiều Kiều về không?"
Nghê Lạc tựa tiếu phi tiêu nhìn cô một cái: "Chuyện đó nói sau đi."
Lúc Lật Hạ về đến nhà đã tầm chạng vạng, trong sân nhỏ một đám người rộn ràng nhốn nháo, mà mấy người Phó gia đã sớm đổi thành dạng nhân khuông cẩu dạng (mặt người dạ chó), người một nhà hòa thuận vui vẻ nâng ly chúc mừng đi xuyên qua đám khách khứa, chỉ thiếu mỗi Lam Hân.
Người nào người đấy đều vô cùng cao hứng, phấn chấn, trên mặt là nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, khiến cho người ta quên đi một màn kịch kia của Phó gia trước đó không lâu, nghĩ mấy người bọn họ thực sự là vô cùng hòa hợp hạnh phúc.
Lúc Lật Hạ vòng qua để bước vào nhà thì bị Phó Ức Lam nhìn thấy.
Cô ta vốn lo lắng Lật Hạ sẽ tìm được một bạn nhảy, thật không ngờ cô vẫn một thân một mình trở về, bộ dáng vô cùng cô đơn khiến trong lòng cô ta vô cùng vui vẻ.
Lúc Lật Hạ vào nhà chú Thiên đã sớm chờ từ lâu.
"Bảo vệ trong nhà đều thay người cả rồi chứ?"
"Rồi ạ."
"Chờ khi buổi tiệc chính thức bắt đầu, bảo mấy người làm dọn dẹp sạch sẽ đồ của bọn họ, không cần cho vào va li gì cả, nhét hết vào túi ni lông ấy."
"Vâng."
"Đã gửi cho Lam Hân thiệp mời chưa?"
"Đã gửi rồi ạ."
"Màn hình LED thì sao?"
"Cái đó thì có chút khó khăn, bọn họ hẳn cũng đã nghĩ đến điểm đó nên đã để người của mình kiểm soát chuyện đó."
Lật Hạ đứng trước cửa sổ, nhìn ánh sáng rực rỡ dưới sân, cau mày, vấn đề này nên giải quyết như thế nào đây?.