Editor: Alex
Bên trong chiếc xe tinh xảo lộng lẫy.
Bên trong còn dự trữ sẵn các loại hoa quả khô cùng vài món điểm tâm tinh xảo, còn bày biện vài quyển sách dành cho những lúc nhàn nhã. Lúc này, Mặc Liên Thành là vẻ lười biếng ngồi nghiêng trên miếng đệm trong xe, khác xa hoàn toàn với vẻ đạo mạo lúc trước vừa mới lên xe.
Khóe miệng Khúc Đàn Nhi co quắp.
Dường như biết diễn kịch ở đây không chỉ có nàng phải không?
Không nói ra, có một số việc vạch trần sẽ làm mất bầu không khí.
Nàng yên lặng chọn vị trí ngồi cách Mặc Liên Thành xa nhất, tư thế tiêu chuẩn, ôn nhã vừa vặn, tìm không ra một chút sai sót. Nhưng mà bộ dạng này ngồi lâu khẳng định sẽ mệt mỏi...
Lúc này.
"Hồi phủ." Mặc Liên Thành bình tĩnh lên tiếng.
Hắn vừa dứt lời, người bên ngoài đáp một tiếng vâng, xe ngựa liền theo đó mà xuất phát.
Bầu không khí có chút trầm, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Thời gian từng chút trôi qua.
Mặc Liên Thành cầm một quyển sách, nhàn nhã nhìn xem, thỉnh thoảng chọn một hai khỏa hoa quả khô đưa đến bên miệng, thong dong tự tại vô cùng.
Khúc Đàn Nhi ngược lại là đang âm thầm tính toán xem cái tư thế này bản thân hiện tại có thể duy trì được bao lâu.
Tuy nhiên trong xe có dùng đệm mềm, nhưng là cái đệm hơi thấp quá, mà nàng cũng không thể ngồi xếp bằng giống nam tử được, chỉ có thể chéo hai chân về một bên, che dấu giày dưới gấu váy, đặt tay nhỏ nhắn lẳng lặng lên trên đùi, eo duỗi thẳng, đầu hơi thấp, nửa điểm cũng không sai.
Tư thế ngồi đã đủ mệt mỏi, mà vấn đề là phía sau lưng nàng đang bị thương, đau đớn còn chưa tiêu, lông mi nhỏ một mực nhíu chặt, nhất thời nửa khắc cũng không thể giãn ra.
"Sao rồi?" Bỗng nhiên, Mặc Liên Thành ngẩng đầu hỏi thăm.
"Không có gì."bg-ssp-{height:px}
"Không thoải mái?"
"Rất tốt."
Hai người đối thoại đơn giản, cũng không tiếp tục.
Thật lâu sau.
"Khúc, Đàn, Nhi?" Mặc Liên Thành nhàn nhạt từng chữ từng chữ đọc danh tự của nàng, đôi mắt vốn đã nhắm lại giờ lại chăm chú nhìn nàng.
"Vâng." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, trong lòng giật mình một cái, chờ hắn nói tiếp. Hỏng bét, vốn cho rằng sẽ bình an vô sự mà trở lại Bát Vương Phủ, nhưng, tựa hồ là nàng nghĩ quá đơn giản, cũng đánh giá Mặc Liên Thành quá thấp.
"Danh tự không sai?"
"Đúng."
"Là ngươi?" Mặc Liên Thành hỏi, trên mặt là ý cười nồng đậm. Nhưng nụ cười này mang theo một loại đạm mạc cùng hàn ý.
"Vâng." Khúc Đàn Nhi trực tiếp trả lời, không có nửa điểm hoảng hốt, định lực mười phần. Suy nghĩ một chút, dáng dấp nàng bây giờ đã mười sáu tuổi (lúc xuyên đến là mười bốn tuổi), nhưng thực tế là hai mươi tuổi, Mặc Liên Thành nên cảm thấy hân hạnh mà gặp được một đại kỳ nhân như vậy trên đời... Không, phải nói là yêu tinh ngàn năm, nếu không cơ hội thế này không phải ai cũng có thể gặp được.
Thấy Mặc Liên Thành sau đó rơi vào trầm mặc.
Khúc Đàn Nhi cười cười, hỏi lại: "Vương Gia đang hoài nghi ta đúng không?"
Khúc Đàn Nhi lúc nói ra lời này đã trải qua một phen cân nhắc kĩ càng mới dám hỏi hắn.
Nàng cảm giác như có loại ý tứ như muốn thăm dò, hắn đang hoài nghi thân phận của nàng?
"Ngươi nói xem?" Mặc Liên Thành hỏi lại.
Khúc Đàn Nhi cười, cười đến lạnh nhạt, chỉ là, không mang theo độ ấm, cười đến tâm không chân thật. Hắn biết giả dối cười lạnh, chẳng lẽ nàng liền không biết? Tựa như thản nhiên nói ra: "Vương Gia thật biết nói đùa, Đàn Nhi vẫn là Đàn Nhi, là Tứ tiểu thư của Khúc phủ, hiện tại là Bát Vương Phi của Vương Gia." Vốn vừa rồi nàng muốn nói cho hắn biết, nàng không phải Tứ Tiểu Thư của Khúc Phủ, bảo hắn trực tiếp thả nàng đi, thế nhưng nghĩ lại, thế thì quá ngây thơ. Nếu nàng dám nói mình không phải Tứ Tiểu Thư, khả năng lớn nhất là chết nhưng còn một cái khả năng nữa: Sống không bằng chết.