Editor: Alex
Mặc Liên Thành sầm mặt lại, thâm trầm hỏi: "Ngươi không kịp chờ đợi muốn Bản Vương chết như vậy?"
"Vương Gia, ngài thật biết nói đùa, ngài không phải vẫn ngồi ở chỗ này sao? Sao lại có thể chết đây." Quả thực nàng cũng muốn hắn mau mau một chút chết thẳng cẳng, nhưng... Trong khi nàng còn chưa tìm được đường chạy thoát khỏi nơi này mà đã muốn nàng làm quả phụ, vậy thì nàng ngược lại tình nguyện hắn mạnh khỏe mà sống.
"Nói đùa sao?" Mắt Mặc Liên Thành nhíu lại, âm hiểm mà nhìn thẳng ánh mắt đang hướng về phía hắn.
"Vương Gia, ngài không phải nói muốn Đàn Nhi nhớ kỹ vài điều trong gia quy sao?" Khúc Đàn Nhi nuốt nước miếng, bất thình lình giật mình, nàng có phải chọc tới người không nên dây vào rồi hay không.
Nếu không, cái cảm giác lạnh lẽo từ dưới lòng bàn chân là từ đâu đến?
Nam nhân trước mặt này không phải là sẽ không tức giận, không phải bề ngoài vô hại như vậy, mà là... Thâm tàng bất lộ.
"Một, gả tiến vào Bát Vương Phủ, không thể lắm miệng, không thể nhiều chuyện, càng không thể nhạy cảm, chỗ nào không được đi tốt nhất không cần đi, bởi vì Bản Vương không thích động thủ kêu người ném nàng về nhà mẹ đẻ. Hai, nếu đã là người của Bản Vương thì nên bộ dáng của người vợ đã có chồng, không thể nói một đáp hai, không thể hồng hạnh xuất tường, bởi vì Bản Vương lười nhác động thủ viết thư bỏ vợ. Ba, lúc nói chuyện, phải nhìn vào mắt Bản Vương, Bản Vương không muốn nói chuyện mà chỉ nhìn thấy một cái đầu người. Bốn, lúc đáp ứng ta điều gì, không được ngoài gật đầu, vâng dạ ra còn mang một bộ dạng muốn chết không muốn sống, Bản Vương nhìn thấy sẽ phiền."
"Ách?"
Khúc Đàn Nhi nhất thời không có phản ứng, chăm chú nhìn hắn hắn, nửa ngày đều không có động tĩnh.
, , , , sau giây, nàng choáng, thổ huyết a.
Bầu không khí lập tức thay đổi, từ ngột ngạt ngưng trọng trở nên là lạ.
"Có ý kiến?" Mặc Liên Thành nhíu mày, tuấn mỹ trên mặt là gió êm sóng lặng.
"Có." Rất chủ quan thấy, hắn nói một tràng dài như vậy, chẳng lẽ còn không khiến người ta phản đối sao. Gia quy gì? Quy cái con khỉ, căn bản là mấy thứ hắn nghĩ ra chứ gì.bg-ssp-{height:px}
"Ồ?" Mặc Liên Thành liếc nhìn nàng một cái, chờ nàng trả lời.
"Một, Vương Gia nói, không thể đi những chỗ không được đi, vậy ta có thể xuất phủ không?" Trong Bát Vương Phủ mấy cái gì viện không viện gì đó, các không các gì đó, nàng cũng lười đi, nhưng việc xuất phủ này là tuyệt đối không thể không hỏi.
"Không thể."
Khúc Đàn Nhi khóe miệng cong lên, tự nhận xui xẻo, hỏi hắn đúng là uổng phí, nhưng...
"Hai, Vương Gia nói không thể tìm nam nhân, vậy nếu nam nhân khác tới tìm ta, có tính không?"
"Tính."
"A, như vậy nếu phạm vào Vương Gia liền cho ta thư bỏ vợ?" Dựa vào, sớm biết đơn giản như vậy... Bỗng nhiên, một đôi mắt to linh động lấp lánh tỏa sáng nhìn về phía hắn.
Mặc Liên Thành khẽ giật mình, để xuống sách trong tay, miễn cưỡng nói: "Bản Vương vừa mới nói rồi Bản Vương lười viết."
"Vậy ý Vương gia là nói đúng ra thì điều thứ hai không thể xảy ra." Khuôn mặt nhỏ của nàng sau đó lập tức cúi xuống, đầu cúi thấp bất lực trả lời câu kia của hắn.
"Nếu như ngươi không ngại thì có thể ở gian phòng Bản Vương đặc biệt an bài vì ngươi, chính là cái lãnh phòng mà mọi người hay nói tới kia.”
"Thần thiếp biết nên làm thế nào." Khúc Đàn Nhi cười như không cười nhìn về phía hắn, sau đấy bắt đầu nói về điều ba và bốn: "Thần thiếp hiện tại nói chuyện đều nhìn vào mắt Vương gia, nhưng thiếp sợ lời của bản thân sẽ khiến Vương gia không vui lắm.”
"Nếu như ngươi cảm thấy lời nói của mình sẽ chọc Bản Vương không vui vậy thì tốt nhất ngươi cứ im miệng lại đi."
"..." Khúc Đàn Nhi trầm mặc.