Trên con đường nhỏ rợp bóng cây.
Đường Ân Lãng không có mục đích đi dạo trên đường.
Bình thường hắn sẽ không có thời gian rảnh rỗi mà đi dạo như vậy, thân là tổng tài tập đoàn Đường thị hắn luôn rất bận rộn.
Nhưng gần đây, ông bà ngoại đã lâu không gặp được hắn nên muốn hắn tới Giang Thành ăn tết.
Đường Ân Lãng nguyên bản là không muốn tới, nhưng thấy đã lâu không gặp ông bà ngoại, hắn đành qua gặp hai cụ.
Thay đổi địa phương điều chỉnh tâm trạng cũng tốt, coi như một kì nghỉ phép vậy.
Tuy rằng đem thăm việc thăm người thân thành kì nghỉ phép, nhưng Đường Ân Lãng vẫn là vô pháp rời đi việc công việc bận rộn của mình.
Trước đây, hắn có thói quen dùng công việc bận rộn gây tê chính mình.
Cho nên, dù là nghỉ phép, Đường Ân Lãng vẫn nhịn không được tìm việc gì đó cho mình làm.
Ý định của ông bà ngoại Đường Ân Lãng là để cái tên làm việc giống như người máy được lập trình tới Giang Thanh có phong cảnh xinh đẹp, không khí trong lành để nghỉ ngơi vài ngày cho thật tốt.
Hắn cứ công tác cuồng như vậy khiến mọi người thực lo lắng, cho nên khiến hắn tới Giang Thành nghỉ ngơi mấy ngày.
Nhưng không nghĩ tới, Đường Ân Lãng tới Giang Thành rồi vẫn giống như trước không rời khỏi công việc.
Nhìn không được ông bà ngoại trực tiếp đem hắn đuổi ra cửa, không đến trời tối không được trở về.
Bị ông bà ngoại đuổi ra khỏi nhà Đường Ân Lãng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đi dạo xung quanh một chút, hắn biết ông bà ngoại có ý tốt, cho nên đành dựa theo nguyện vọng của hai cụ đi ra ngoài đi một chút, coi như thay đổi thói quan dùng công việc tới gây tê bản thân mình.
"Gâu ~" một tiếng kêu mỏng manh từ dưới xe truyền đến, thính lực Đường Ân Lãng so người bình thường tốt hơn nhiều nên nghe được tiếng kêu mỏng manh này.
Hắn theo thanh âm tìm đến, thực nhanh phát hiện dưới gầm một chiếc xe có một con chó nhỏ bị thương.
Bởi vì Đường Ân Lãng là dị tộc Bạch Hổ, cho nên trên người sẽ mang theo uy áp của người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn.
Con chó nhỏ bị thương một bên run run rẩy rẩy mà trốn tránh, một bên lại mang theo mong đợi, hy vọng người kì quái trước mắt này có thể cứu nó.
Đường Ân Lãng biết hơi thở trên người chính mình dọa tới chó con rồi, vì thế hắn thu liễm uy áp trên người, thật cẩn thận mà đem chó con từ gầm xe lấy ra.
" Gâuu ~" con chó nhỏ phát hiện mình được cứu trợ, phát ra thanh âm cảm kích.
.
ngôn tình hay
"Ta mang ngươi đi bệnh viện." Đường Ân Lãng đại khái xem xét thương thế của chó con, phát hiện tình huống không tốt lắm.
Đường Ân Lãng đối bên này cũng không quen thuộc, cho nên hắn đành phải dùng di động mở ra bản đồ, tìm tòi quanh phụ cận bệnh viện cho thú cưng.
Kết quả tìm kiếm thực mau có, cách nơi này gần nhất chính là cửa hàng sủng vật Vật Ngữ, không đến mười phút lộ trình, Đường Ân Lãng quyết định đến cửa hàng sủng vật này.
Vì thế, Đường Ân Lãng ôm theo một con chó nhỏ bị thương, đi theo hướng dẫn đi tới cửa hàng sủng vật Vật Ngữ.
"Hoan nghênh ngài tới!" Lúc này trong tiệm không có ai khác, Vương Tử Ngọc nhàn nhã mà ngồi ở trước quầy lễ tân, nhìn thấy có người tiến vào mới đứng lên.
"Xin hỏi ở đây có bác sĩ thú y không?" Đường Ân Lãng tiến vào liền phát hiện nơi này là của hàng bán sủng vật và đồ dùng liên quan.
"Có, ngài chờ một lát." Vương Tử Ngọc thấy được con chó nhỏ bị thương trong tay Đường Ân Lãng, hắn chạy nhanh đi gọi Lâm Hạ.
"Lâm ca, nơi này có một con chó nhỏ bị thương, anh mau tới đây!"
"Tới ngay!" Lâm Hạ nghe được Vương Tử Ngọc gọi, chạy nhanh từ phòng nghỉ ra.
Vừa ra đến nơi, liền thấy một nam nhân cao lớn tuấn lãng trên tay ôm một con chó nhỏ bị thương, thói quen nghề nghiệp làm hắn đem chú ý đều đặt ở trên người chú chó.
Nó thoạt nhìn bị thương thực nghiêm trọng, Lâm Hạ đau lòng không thôi.
"Vị tiên sinh này, thỉnh ngài đem con chó nhỏ này giao cho tôi." Không biết vì sao, Lâm Hạ nghĩ từ trong tay nam nhân tiếp nhận chú chó, nhưng nam nhân lại thất thần, Lâm Hạ đành phải lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Hạ lên tiếng nhắc nhở xong, nam nhân lấy lại tinh thần, đem chó nhỏ đưa cho Lâm Hạ.
Hắn vẫn mang bộ mặt than không có chút biểu tình nào trên mặt như cũ, nhìn không ra bất luận cái gì cảm xúc.
Nhưng trong nội tâm đang dâng trào, sớm đã gió nổi mây phun.
......!
Đường gia là thế gia hàng đầu tại kinh đô, Đường Ân Lãng ở Đường gia là người thập phần ưu tú trong thế hệ trẻ, là gia chủ đời tiếp theo, tương lai tiền đồ vô lượng.
Đường Ân Lãng rất có thiên phú thương nghiệp, bởi vậy Đường gia rất nhiều sinh ý đều giao cho hắn xử lý.
Đường gia nhất có tiền đồ nhất chính là Đường Ân Lãng, tự nhiên trở thành đối tượng mà rất nhiều người muốn nịnh bợ cùng chinh phục.
Mỗi lần Đường Ân Lãng đi bàn chuyện kinh doanh, đều phải chuẩn bị hai gian phòng, bởi vì mỗi lần luôn có nam nhân hoặc nữ nhân nằm ở trên giường hắn.
Đường Ân Lãng thực chán ghét loại sự tình này, gặp được loại tình huống này, Đường Ân Lãng trực tiếp để bảo tiêu đem người ném văng ra.
Trừ bỏ một lần kia.
Hai năm trước, có một hoạt động đấu thầu đất tại thủ đô, rất nhiều thế gia ở thủ đô đều tới, vì thế một cuộc đấu thầu đất lại biến thành hoạt động kết nối thương nghiệp hữu nghị.
Đường Ân Lãng cũng đại biểu gia tộc tham gia.
Sau khi kết thúc sự kiện, Đường Ân Lãng trở lại phòng.
Quả nhiên, lại có người tặng cho hắn tình nhân.
Nhìn thấy trên giường có người, Đường Ân Lãng vốn là muốn trực tiếp quay đi, nhưng lại bị thanh âm của người trên giường hấp dẫn.
Tựa như thuỷ thủ đoàn đi trên biển rộng bị tiếng ca của hải yêu hấp dẫn vậy, Đường Ân Lãng khó có thể khắc chế dụ hoặc mà đi về phía hải yêu đã dụ dỗ hắn.
Nằm ở trên giường chính là một người nam hài tuổi trẻ, lớn lên thập phần tinh xảo xinh đẹp.
Hắn tựa hồ bị hạ dược, cả người khô nóng khó nhịn, đầy mặt đỏ bừng.
Hắn mặt mày nhiễm tình dục, yêu dã phong tình đến cực điểm.
Môi đỏ khẽ nhếch, phát ra một tiếng lại một tiếng rên rỉ điềm mỹ mà mê người.
Thực nhanh, Đường Ân Lãng phát hiện chính mình có biến hoá.
Hắn tại phương diện dục vọng rất ít có ham muốn, ngay cả thẩm du cũng rất ít, càng đừng nói muốn cùng người khác làm.
Nhưng lần này, hắn thế nhưng đối với một chàng trai phát ra dục vọng!
Đường Ân Lãng chưa từng xảy ra việc như vậy, hắn thực kinh ngạc với phản ứng chính mình.
Nhưng Đường Ân Lãng không tính toán khắc chế dục vọng bản thân, bởi vì hắn phát hiện chính mình cũng không bài xích cậu nhóc, thậm chí còn có một ít ẩn ẩn thích.
Tuy rằng còn không có chút hiểu biết gì về chàng trai này, nhưng Đường Ân Lãng có thể xác định, hắn đã có ý tưởng muốn cùng cậu nhóc này bên nhau cả đời.
Không sai, Đường Ân Lãng chính là một người trung thành và đầy trách nhiệm.
Sau khi hắn biết được tính hướng của mình, hắn liền quyết định giữ mình trong sạch, chờ đợi người hắn thích xuất hiện, hắn là muốn cả đời chứ không phải một phút huy hoàng rồi chợt tắt.
Hôm nay, người này xuất hiện ở trên giường hắn.
Tuy rằng Đường Ân Lãng cảm thấy yêu đương tuần tự theo từng bước thì tương đối tốt, nhưng giờ điều kiện đều có, trực tiếp đến bước cuối không tồi.
Vì thế Đường Ân Lãng ôm chàng trai chuyển đến một gian phòng khác, đóng cửa lại.
Chàng trai bởi vì bị hạ dược, quả thực so với hắn còn nhiệt tình hơn mười phần.
Nam hài thân mình mềm mại mềm như bông mà dựa vào trên người hắn, không ngừng quấn quanh hắn, hai người môi răng thân thể lẫn nhau dây dưa, căn phòng không ngừng nóng lên.
......!
Mới nếm thử tình / sự lần đầu đã khiến Đường Ân Lãng cảm nhận được tư vị mất hồn, một đêm này, hắn muốn cậu trai này rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là cậu trai quá mệt mỏi hôn mê đi, Đường Ân Lãng mới buông tha nam hài.
Đường Ân Lãng giúp nam hài rửa sạch thân mình, ôm nam hài ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Ân Lãng rời giường để đi mau thuốc hạ sốt cho nam hài, mặt sau của cậu sưng lên, hắn lo lắng cậu phát sốt.
Tiệm thuốc cách khách sạn có điểm xa, Đường Ân Lãng mất một ít thời gian tới đó.
Nhưng khi chờ hắn trở về, nam hài đã không còn ở trong phòng, quần áo ném trên sàn nhà cũng không thấy.
Đường Ân Lãng chạy nhanh phái người tìm kiếm, nhưng trừ bỏ diện mạo của cậu nhóc, cái khác tin tức cũng không biết.
Đường Ân Lãng vốn tưởng rằng, chỉ cần người còn ở thủ đô hắn liền nhất định tìm được.
Nhưng hắn tìm hơn hai năm, lại không hề thu hoạch.
Không nghĩ tới, vận dụng tất cả mối quan hệ, lo lắng cố sức tìm người hồi lâu thế nhưng khi chính mình không ngờ tới lại dưới tình huống này xuất hiện.
Đường Ân Lãng nhất thời cảm khái vạn phần.
Thật vất vả gặp được người mà chính mình ngày đêm tơ tưởng, Đường Ân Lãng lại có chút không quá cao hứng như trong tưởng tượng.
Bởi vì, hắn phát hiện nam hài đã không nhớ rõ hắn.
Phảng phất nhiều năm trước kia diễm ngộ, tựa hồ chỉ có hắn một người nhớ rõ.
......!
//
Hoàng thượng, người còn nhớ Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh không:))
Nghe anh công nói mà như oán phụ vậy.