Lâm Hạ dùng nụ cười che dấu cảm xúc chân thật của mình, thời điểm cậu cười trong ánh mắt như có muôn ngàn ánh sao trời loé sáng, đôi mắt lấp lánh cong lại như vầng trăng khuyết trông thập phần xinh đẹp.
Đường Ân Lãng đắm chìm trong đôi mắt biết cười của Lâm Hạ, cũng không phát hiện ra Lâm Hạ khác thường.
Hai người bọn họ giống như thường ngày phân công nhau chuẩn bị đồ ăn.
Hamster nhỏ cùng Trần Minh Tông đi Hải Nam, không biết khi nào trở về.
Tuy rằng Trần Minh Tông nói khoảng một tuần, nhưng nhìn dáng vẻ không chơi đến tận hứng bọn họ sẽ không dễ dàng trở về.
"Ngày mai khi nào anh đi?" Lâm Hạ đem trứng đánh tơi thả vào chảo dầu nóng phát ra tiếng "xèo xèo".
Một lát sau mùi trứng chiên toả ra thơm phức khắp gian bếp.
"Sáng mai giờ lên máy bay." Đường Ân Lãng đáp giờ lên máy bay, vì thế còn có thể cùng nhau ăn một bữa sáng.
"Vâng, ngày mai em đưa anh." Lâm Hạ thần sắc ảm đạm.
Xem ra những việc này phải đợi Đường Ân Lãng sau khi trở về lại nói, nếu ai cũng không nói cũng là cái vấn đề.
Khả năng Đường Ân Lãng cũng giống cậu, đều có việc không dám thẳng thắn thành khẩn với nhau.
Bất quá Lâm Hạ không dám hướng Đường Ân Lãng thẳng thắn sự kiện kia đã không phải việc quan trọng nữa, mà ngược lại là Đường Ân Lãng nên làm như thế nào.
Đường Ân Lãng hẳn là còn không biết mình đã đoán được thân phận của hắn đi? Cùng lúc đó, Lâm Hạ còn có điều lo lắng.
Vì cái gì Cục Bột Trắng đôi mắt là màu lam, mà Đường Ân Lãng đôi mắt là màu đen, chẳng lẽ là cách thế hệ di truyền? Hay là Đường Ân Lãng không phải cha ruột Cục Bột Trắng?
Ngừng! Ngừng! Lâm Hạ cảm thấy chính mình não bổ quá mức, đem sự tình làm cho càng phức tạp.
Cậu cưỡng chế chính mình phải thu hồi mấy suy nghĩ đang như ngựa thoát cương trong đầu, chuyên tâm mà chuẩn bị lật trứng trong chảo.
Đem trứng lật lại, lại rắc lên một ít hành thái, trứng chiên hành cách làm chính là đơn giản như thế thôi.
Cục Bột Trắng thích nhất ăn trứng chiên, rắc lên ít hành thái càng thơm ăn lại càng ngon, lại còn không dễ bị ngấy.
Đem trứng chiên hành bưng lên, sau đó Lâm Hạ lại đập hai quả trứng, lần này cậu phải làm chính là trứng bao cơm.
Đem cơm cùng đồ ăn bỏ vào đảo đều sau đó đem trứng cuộn lại, lại cắt thành một đoạn ngắn, thoạt nhìn rất giống kimbap chiên.
Hai người hợp tác ăn ý, thực mau đã làm tốt một bàn đồ ăn.
Bởi vì Đường Ân Lãng ngày mai rời đi, Lâm Hạ cố ý làm một bàn đồ ăn coi như bữa cơm tạm chia tay.
"Ngao ô!" Thơm quá! Cục Bột Trắng sốt ruột bước chân di chuyển quanh bàn ăn.
Nhóc muốn ăn nhưng bởi vì chưa có rửa móng vuốt không thể ngồi vào bàn, An An chính là một con hổ rất có nguyên tắc nhá!
"Mang bảo bảo đi rửa tay đi." Lâm Hạ quay người lại thiếu chút nữa dẫm phải Cục Bột Trắng.
Nhìn thấy nhóc vây quanh bàn ăn thiếu chút nữa chảy nước miếng, Lâm Hạ rất là bất đắc dĩ, cái đồ có thuộc tính tham ăn này, đến tột cùng di truyền từ ai?
Cậu cùng Đường Ân Lãng thoạt nhìn cũng không giống đồ tham ăn, như thế nào Cục Bột Trắng thích ăn như vậy, nhưng lại rất giống Trần Minh Kiệt.
Khẳng định là Trần Minh Kiệt dạy hư Cục Bột Trắng, gần đèn thì sáng gần mực thì đen, một tên đại tham ăn dạy ra một nhóc tiểu tham ăn tựa hồ không có gì không đúng.
"Được." Đường Ân Lãng bế Cục Bột Trắng lên, dẫn nhóc đi toilet rửa móng vuốt.
Rửa xong móng vuốt ra ngoài, Đường Ân Lãng giúp Cục Bột Trắng đeo yếm trẻ em lên cổ.
Lâm Hạ để cho nhóc tự mình ăn cơm cho nên Cục Bột Trắng trực tiếp ngồi trên bàn ăn.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng thỏa mãn mà một ngụm một miếng trứng cuộn, trong nháy mắt vài miếng trứng cuộn đã xuống bụng.
"Ăn chút thịt gà nữa." Lâm Hạ đem thịt gà lóc xương rồi đặt lên bàn cho Cục Bột Trắng, nhưng mà còn chưa tới bàn, đã bị Cục Bột Trắng ngậm đi rồi.
Cục Bột Trắng đầu lưỡi mềm mại đảo qua ngón tay Lâm Hạ, làm cậu thấy ẩm ướt ngưa ngứa.
"Ăn từ từ, có rất nhiều, sói cũng không gấp như con." Lâm Hạ sợ Cục Bột Trắng nghẹn, lên tiếng nhắc nhở.
Đường Ân Lãng nghe vậy nhịn không được khóe miệng giơ lên, trên tay cũng đẩy nhanh tốc độ lóc xương gà.
"Ngao ô......" Bị ba ba điểm danh Cục Bột Trắng ngượng ngùng mà dúi đầu vào bàn, kết quả lại đem bàn đồ ăn trở thành hư không.
"......" Lâm Hạ cười khổ không được, thừa dịp Cục Bột Trắng nhai đồ ăn giúp nhóc lau miệng.
Cục Bột Trắng ăn đến đầy miệng dầu, lau cũng rất lao lực.
Bữa tối qua đi, một nhà ba người đi ra ngoài tản bộ một chút để tiêu thực, tùy tiện nói mấy chuyện hàng ngày.
"Hành lý thu thập tốt chưa vậy?" Lâm Hạ nghiêng đầu hỏi Đường Ân Lãng.
"Còn chưa sắp xếp, bất quá không có gì muốn cần theo." Đường Ân Lãng nhàn nhạt nói.
Đường Ân Lãng khi tới một thân nhẹ nhàng, chỉ có một cái máy tính dùng để công, thời điểm đi cũng không có gì muốn mang về.
"Ngao ô?" Ba ba, đó là cái gì?
Khi nói chuyện, một tiểu hài tử đạp ván trượt đi qua.
Cục Bột Trắng cảm thấy mới lạ, hai mắt tỏa sáng.
"Đó là ván trượt, bảo bảo muốn chơi sao?" Lâm Hạ cười sờ sờ đầu của nhóc.
"Ngao ô!" Thoạt nhìn chơi rất vui, An An cũng muốn chơi! Cục Bột Trắng một đôi mắt to thủy linh linh tràn ngập khát vọng, cái này làm cho người yêu thương nhóc nhịn không được muốn thỏa mãn yêu cầu của nhóc.
"Được, chúng ta đi xem." Nơi này cách trung tâm mua sắm không xa, đi qua đó rất nhanh, vừa lúc mang Cục Bột Trắng đi dạo.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng vui sướng mà vẫy đuôi, giống như cái quạt nhỏ phe phẩy lắc lư.
Chỉ là một tiểu khu nên trung tâm mua sắm ở Lục La không tính là lớn.
Nó do một gia đình sống trong tiểu, quy củ không có nhiều như vậy.
Hơn nữa vì tiện cho cư dân tiểu khu, trung tâm cho phép sủng vật đi vào.
Trung tâm mua sắm ở Lục La tuy rằng không lớn, nhưng cái gì cần có đều có, giá cả vừa phải, rất được cư dân tiểu khu hoan nghênh.
Lâm Hạ cũng thường mang Cục Bột Trắng tới dạo, tạp dề hình mèo con cũng là ở chỗ này mua.
Lâm Hạ bọn họ thực mau đã tới trung tâm, cũng tìm được ván trượt rồi.
"Ngao ô!" An An muốn ván trượt màu lam! Cục Bột Trắng thực mau nhìn trúng một chiếc ván trượt, Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng giúp nhóc chọn ván trượt kích cỡ nhỏ nhất.
Cục Bột Trắng cảm thấy mỹ mãn mà ôm ván trượt ngồi ở trong xe mua sắm, được Đường Ân Lãng đẩy đi.
Lâm Hạ đi vào trung tâm mua sắm liền bước vào trạng thái cuồng mua sắm, liền lôi kéo Đường Ân Lãng cùng Cục Bột Trắng đến khu vực khác dạo.
Vừa lúc nhìn đến có thương phẩm giảm giá, Lâm Hạ không tự chủ được mua một đống lớn.
Chờ thanh toán xong ra ngoài, Lâm Hạ nhìn đến một đống lớn đồ vật phải xách liền một trận đau đầu.
Như thế nào nghiện mua sắm thế này, vốn dĩ chỉ nghĩ mua ván trượt.
Tuy rằng không phải cậu trả tiền, nhưng Lâm Hạ vẫn là thực buồn bực.
Mỗi lần đều khống chế không được bản thân, làm sao bây giờ!
Đường Ân Lãng không nói hai lời, xách lên vật phẩm, không cho Lâm Hạ cùng làm, Lâm Hạ chỉ đành ôm Cục Bột Trắng trở về.
Lâm Hạ nhìn Đường Ân Lãng rồi đột nhiên cười rộ lên, đây chẳng phải khung cảnh một nhà ba người dạo trung tâm mua đồ sao? Mẹ nghiện mua sắm nên mua một đống đồ vật, sau đều là ba ba xách đồ, hài tử vẻ mặt hưng phấn nằm ở trong lòng mẹ.
Ba ba vẻ mặt khổ bức đầy bất đắc dĩ nhìn hai mẹ con......!
Vậy đi, Đường Ân Lãng không có bất đắc dĩ.
Bởi vì Đường tổng tài có tiền, hơn nữa thể lực rất tốt, từng này đồ vật đối Đường tổng tài mà nói chỉ là chút lòng thành mà thôi, lại xách một tức phụ một con ấu tể cũng sẽ không cảm thấy mệt.
Về đến nhà, Đường Ân Lãng chỉ cho Cục Bột Trắng cách chơi ván trượt, chơi đến thời gian Lâm Hạ phải mang Cục Bột Trắng đi tắm rửa mới thôi, còn Đường Ân Lãng thì quay về biệt thự của hắn.
"Bảo bảo hôm nay vui vẻ sao?" Lâm Hạ một bên giúp Cục Bột Trắng tắm một bên hỏi.
"Ngao ô!" Vui vẻ! Cục Bột Trắng không chỉ có ngoài miệng nói, thân thể cũng đi theo biểu đạt.
Hai móng nhóc bùm bùm mà nghịch nước, cười đến thực sáng lạn.
"Ba ba cũng thực vui vẻ." Bởi vì con vui vẻ cho nên ba cũng vui vẻ.
Đột nhiên, Lâm Hạ không nghĩ để ý nhiều như vậy, chỉ cần mỗi ngày trôi qua thật vui vẻ, còn có cái gì không thể tiêu tan? Nói thật ra, người một nhà ở bên nhau thật sự thực ấm áp tốt đẹp.
"Ngày mai Đường thúc thúc phải đi về, khả năng nửa tháng sau mới trở về." Lâm Hạ nói cho Cục Bột Trắng một tin tức không làm cho hổ vui vẻ.
"Ngao ô......" Nghe được Đường thúc thúc phải rời khỏi rất lâu, Cục Bột Trắng cao hứng không đứng dậy.
Đường thúc thúc đối với An An thật tốt, hay bồi An An chơi phải đi, An An rất khổ sở.
"Không có việc gì, Đường thúc thúc sẽ thực mau trở lại." Lâm Hạ ôm lấy Cục Bột Trắng an ủi nhóc.
Bất tri bất giác, Đường Ân Lãng đối với cậu cùng Cục Bột Trắng sinh ra ảnh hưởng thật lớn, thiếu Đường Ân Lãng thật giống như thiếu cái gì, rất vắng vẻ khó chịu.
Không chỉ có cậu khó chịu, Cục Bột Trắng cũng sẽ khó chịu.
"Ngao ô......" An An đã biết......!Cục Bột Trắng vẫn như cũ hứng thú không cao.
"Bảo bảo, ngày mai chúng ta cùng đi sân bay tiễn Đường thúc thúc, cho nên muốn con cao hứng mà tiễn Đường thúc thúc lên máy bay, đừng khiến thúc lo lắng được không?" Không muốn Đường Ân Lãng nhìn thấy bộ dáng hai người bọn họ cảm xúc hạ xuống, vẫn là bảo trì tâm tình tốt đẹp đi đưa tiễn đi.
"Ngao ô!" An An đã biết! Lúc này đây, Cục Bột Trắng cảm xúc rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Lâm Hạ liền lái xe đưa Đường Ân Lãng ra sân bay.
Sủng vật không thể tiến vào đại sảnh sân bay, cho nên Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng đưa đi sủng vật cửa hàng để Vương Tử Ngọc trông giúp, cậu một mình tiễn Đường Ân Lãng.
Đại sảnh sân bay.
Bỏ qua ánh mắt khác thường của người chung quanh, Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng nhìn đối phương, có rất nhiều lời nói muốn nói lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Tự chiếu cố mình cho tốt." Đường Ân Lãng mở miệng, trong ánh mắt toàn là không nỡ.
"Vâng, anh cũng phải vậy nhé, tới rồi nhớ báo cho em một tiếng." Lâm Hạ gật đầu nói.
"Được." Đường Ân Lãng đem lời Lâm Hạ nói ghi tạc trong lòng.
"Hành khách đi chuyến bay đến thủ đô chú ý hiện tại bắt đầu đăng ký......" giọng nữ điềm đạm vang lên, đánh gãy lời định nói của hai người.
"Đi thôi." Lâm Hạ cười nhìn hắn.
"Ừ." Đường Ân Lãng rầu rĩ trả lời, một tay kéo Lâm Hạ ôm tiến trong lòng ngực, nghĩ nếu có thể không xa rời nhau thì tốt rồi.
Cúi đầu hôn lên trán Lâm Hạ, một cái hôn này thực nhẹ, Lâm Hạ lại cảm thấy thực nặng nề.
Nặng nề.
Lại một lần nữa thông báo nhắc nhở vang lên, Đường Ân Lãng rốt cuộc phải đi rồi.
Tại lúc Lâm Hạ chuẩn bị nhìn không thấy bóng hắn nữa, hắn quay đầu lại cười với Lâm Hạ.
Giống như gió mùa xuân vậy.
Rõ ràng cười rộ lên đẹp như vậy, lại vì gì luôn là một khuôn mặt liệt.
Lâm Hạ hoa si mà nghĩ.
Rốt cuộc nhìn không thấy Đường Ân Lãng nữa, Lâm Hạ trong lòng vắng vẻ.
Trong lòng khó chịu đến giống bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, khó chịu, cực kì khó chịu.
Đột nhiên, Lâm Hạ mí mắt phải giật giật, một trận dự cảm không tốt thay thế trong lòng khó chịu.
Sao lại thế này, Lâm Hạ ngăn mí mắt phải nhảy lên, bất an nhìn về phía Đường Ân Lãng rời đi.
Không có việc gì, Lâm Hạ an ủi chính mình, thở ra một hơi, cậu xoay người rời đi sân bay.
Rời khỏi sân bay, Lâm Hạ lái xe quay về sủng vật cửa hàng.
Sân bay ở vùng ngoại thành, rời thành khu có một khoảng cách khá xa, còn phải qua một hồ nước.
Nghe nói đã nhiều năm trước kia phiến hồ này thường xuyên xảy ra chuyện, sau lại đã bị chính phủ cấm đi vào.
Nhưng vẫn sẽ có người không màng bảng hướng dẫn vẫn tiến vào, nhiều lần cấm cũng không ngừng.
Lâm Hạ lái xe đi qua đây cũng không khỏi thả chậm tốc độ, đột nhiên cậu thấy được một hình bóng quen thuộc..