"The Rap of China?" Vương Gia Minh cùng Vương Tử Ngọc trăm miệng một lời, sôi nổi thò đầu qua xem.
The Rap of China là chương trình tìm kiếm tài năng thể loại âm nhạc underground đầu tiên ở Hoa Quốc, trước đến giờ Hoa Quốc cũng chưa có cuộc thi đấu nào liên quan đến thể loại âm nhạc này.
"Thoạt nhìn rất lợi hại, chính là tôi cảm thấy mình không thích hợp cho lắm?" Vương Gia Minh nhụt chí mà nói, hắn đối chính mình cũng không có tin tưởng.
"Không! Anh rất lợi hại, đi thi thử một lần nói không chừng liền thành công đấy?" Vương Tử Ngọc đôi tay bám ở trên vai hắn, dùng ánh mắt sáng lấp lánh tha thiết nhìn hắn.
"Tôi cũng cho rằng Tử Ngọc nói không sai, tuy rằng tôi không phải rất am hiểu âm nhạc, nhưng tôi thật sự cảm thấy cậu hát rất tốt." Lâm Hạ cổ vũ Vương Gia Minh.
"Nếu hai người đều nói như vậy, tôi đây trở về hỏi La lão sư một chút......" Nhận được sự khẳng định Vương Gia Minh tức khắc có tin tưởng, nhưng hắn muốn đi về hỏi La lão sư trước, xem La lão sư nói như thế nào......!
Bên trong phòng nghỉ, Cục Bột To tỉnh lại.
Mở đôi mắt mông lung vừa tỉnh ngủ, nhìn thấy tiểu hổ con ngủ ở bên cạnh hắn.
Cục Bột To chui ra khỏi ổ chăn, hôn tiểu hổ con một cái, sau đó dùng miệng lôi kéo chăn đắp lại cho tiểu hổ con rồi mới nhảy xuống giường đẩy cửa ra, đi tìm Lâm Hạ thân ái của hắn.
"Ngao!" Cục Bột To nhìn thấy Lâm Hạ ngồi ở bên quầy hàng, nhịn không được đẩy nhanh tốc độ hướng anh chạy đến.
Cục Bột To trải qua một đoạn chạy thật dài lấy đà, thành công nhảy lên trên quầy.
"Anh chậm một chút." Lâm Hạ bế Cục Bột To lên, xem miệng vết thương của hắn có bị nứt ra hay không.
Cục Bột To trên đầu còn quấn băng vải, miệng vết thương cũng chưa khép lại hoàn toàn.
Đêm nay còn phải dẫn hắn đi bệnh viện kiểm tra một chút, đây cũng là điều Du Hải dặn dò.
"Ngao!" Thân ái, anh không có việc gì! Cục Bột To đối việc Lâm Hạ quan tâm thực hưởng thụ, hắn không nghĩ khiến cho Lâm Hạ vì hắn lo lắng.
Hắn dùng đầu cọ cọ Lâm Hạ, dùng hành động thực tế nói cho Lâm Hạ biết hắn không có việc gì.
"Dạ, biết anh không có việc gì rồi." Lâm Hạ đem Cục Bột To đặt lên trên quầy, giúp Cục Bột To chải lông.
Hưởng thụ Lâm Hạ âu yếm vuốt ve cùng chải lông, Cục Bột To thích ý mà nheo lại đôi mắt, cái đuôi vung vẩy, có vẻ đặc biệt thư thái.
"Nào, xoay người." Lâm Hạ giúp Cục Bột To chải xong mặt trái, lại bảo Cục Bột To xoay người, muốn giúp hắn chải chính diện.
"Ngao!" Cục Bột To tựa hồ nghĩ tới cái gì, không muốn xoay người, đôi mắt đang híp lại bỗng nhiên mở ra.
Lâm Hạ muốn cưỡng chế giúp Cục Bột To xoay người, ai ngờ Cục Bột To không chịu, mắt to màu lam thủy linh linh tựa hồ lên án anh.
"Làm sao vậy?" Lâm Hạ khó hiểu, đang êm đẹp thì Cục Bột To không cho anh chải lông nữa, rõ ràng vừa rồi còn được chải đến rất vui vẻ.
"Ngao......" Cục Bột To bốn chân gắt gao bám chặt cái bàn, không cho Lâm Hạ có cơ hội thừa nước đục thả câu.
"Được rồi." Thấy Cục Bột To thật sự là kháng cự, Lâm Hạ cũng liền tùy hắn làm.
"Ngao!" Cục Bột To được Lâm Hạ thoả hiệp, vui vẻ nhảy vào trong lòng ngực hắn, cọ a cọ.
Lâm Hạ bị Cục Bột To cọ đến ngứa, nghĩ thầm ngày thường một là một nam nhân nghiêm túc đạm mạc như vậy giờ biến thành tiểu lão hổ, tính cách quả thực biến đổi quá lớn, bất quá so với Đường Ân Lãng hình người thì bây giờ hắn đáng yêu hơn nhiều.
"Bảo bảo đâu anh, còn chưa có tỉnh sao?" Lâm Hạ hỏi Cục Bột To.
"Ngao!" Đúng vậy! Cục Bột To gật gật đầu.
"Có đói bụng không?" Lâm Hạ lại hỏi.
"Ngao!" Không đói bụng! Cục Bột To lắc đầu.
"Anh có muốn uống sữa hay không?" Lâm Hạ sẽ cho Cục Bột Trắng uống sữa bột, không biết Cục Bột To có cảm thấy hứng thú hay không.
"Ngao......" Anh không uống đồ của ấu tể.
Cục Bột To lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt.
"Thế nước trái cây thì sao?" Lâm Hạ cũng không tin, chẳng lẽ Cục Bột To liền không có muốn ăn hoặc là uống gì sao?
"Ngao!" Được! Cục Bột To gật đầu, từ trong ngực Lâm Hạ nhảy lên thượng, ngoan ngoãn ngồi chờ Lâm Hạ lấy nước trái cây.
Lâm Hạ đứng dậy giúp Cục Bột To lấy nước trái cây, lúc quay lại trong tay anh cầm một ly nước chanh, cái ly cắm ống hút.
Lâm Hạ đem nước trái cây đặt ở bên cạnh Cục Bột To, Cục Bột To cắn ống hút hút nước lên.
Lúc Cục Bột To uống nước trái cây, trong tiệm có khách tới, Lâm Hạ rời đi đi tiếp đãi khách hàng.
Cục Bột To không có việc gì để làm, lại không thể đi quấy rầy Lâm Hạ, đành phải ghé vào quầy khều di động của Lâm Hạ.
Đến nỗi vì cái gì là khều chơi mà không phải dùng, bởi vì Cục Bột To cũng không biết mật mã, mở không được khóa.
Dùng móng vuốt đem điện thoại xoay vài vòng, Cục Bột To cảm thấy hổ sinh không thú vị, dứt khoát rời quầy đi rình coi Lâm Hạ.
Không thể quấy rầy Lâm Hạ công tác, tránh ở một bên nhìn lén cũng được nhỉ!
Vì thế, Cục Bột To bò lên trên đỉnh kệ để hàng, trên cao nhìn xuống mà tuần tra sủng vật cửa hàng một phen, hắn nằm bò thưởng thức bộ dáng Lâm Hạ nghiêm túc làm việc.
"Xuất sứ của chỗ thức ăn mèo này từ......" Ông chủ cửa hàng thú cưng trẻ tuổi đang hướng khách hàng giới thiệu các loại thức ăn cho mèo, đôi môi hồng nhuận của anh lúc đóng lúc mở, miệng anh giống như trái anh đào làm người ta nhịn không được muốn nhấm nháp.
Cục Bột To nhìn chằm chằm kia đôi môi mỹ vị kia đã lâu, mới lưu luyến không rời mà đem ánh mắt dịch hướng chỗ khác.
Chuyển sang hướng khác còn không bằng không chuyển, lần này Cục Bột To nhìn thấy một thứ, thiếu chút nữa làm hắn chảy máu mũi!
Ngao! Hắn nhìn thấy gì kia! Cục Bột To từ trên cao nhìn xuyên qua cổ áo rộng mở của Lâm Hạ, nhìn đến hai điểm phấn hồng......!hai viên hồng anh trên ngực......!
Cục Bột To cảm thấy hình như có vật gì đó dưới thân muốn đứng lên, hắn muốn nhanh dời đi tầm mắt, nhưng đôi mắt hắn giống như dính chặt vào đó, muốn quay đi đều dời không ra nổi.
Hắn rõ ràng cảm giác được thân thể của mình càng ngày càng hưng phấn, vật đáng giận dưới thân kia chậm rãi dựng thẳng lên.
"Ngao......" Cục Bột To trong lòng điên cuồng rít gào, vậy phải làm sao bây giờ.
Vừa mới rồi hắn không muốn để Lâm Hạ giúp hắn chải lông phía trước, chính là không nghĩ để Lâm Hạ nhìn thấy vật nhỏ của hắn.
Hắn thu nhỏ thân thể, vật dưới thân kia cũng thu nhỏ theo, còn không cả lớn bằng Lâm Hạ, hắn không nghĩ để cho Lâm Hạ nhìn thấy, vạn nhất Lâm Hạ lấy hắn ra vui đùa làm sao bây giờ......!
Chính là, hiện tại vật nhỏ kia lại dựng lên.
Cục Bột To cảm thụ được tiểu huynh đệ của mình thức dậy, phát hiện thật đúng là rất nhỏ.
Cùng ấu tể giống nhau, cái này hắn lại càng không thể để Lâm Hạ phát hiện.
Cục Bột To trên đỉnh kệ đợi cho tiểu huynh đệ mềm đi xuống mới dám nhảy xuống dưới, xuống dưới hắn trực tiếp đi vào phòng nghỉ, không dám đi tìm Lâm Hạ, sợ Lâm Hạ sẽ phát hiện.
Đang sửa sang lại kệ hàng Lâm Hạ phát hiện từ đỉnh đầu thoảng qua một đạo thân ảnh màu trắng, nháy mắt liền chui vào phòng nghỉ.
"......" Đã xảy ra chuyện gì? Lâm Hạ quay đầu không thấy Cục Bột To trên quầy nữa, chỉ có di động thay đổi vị trí.
"Ngao ô!......" Cục Bột To làm ra động tĩnh đánh thức Cục Bột Trắng, Cục Bột Trắng tỉnh lại, liền thấy ba ba của nhóc lấy tư thế đứng thẳng, rũ đầu đối mặt góc tường trồng nấm.
"Ngao ô?" Đường thúc thúc, người đây là tự kiểm điểm bản thân sao? Cục Bột Trắng nhìn thấy động tác của Cục Bột To, liền nhớ tới lúc nhóc bị Lâm Hạ phạt tự kiểm điểm.
"Ngao......" Không phải, ba ba muốn bình tĩnh một chút......!Cục Bột To cái đuôi vẫy vẫy, đáp lại Cục Bột Trắng.
"Ngao ô ~" vậy Đường thúc thúc làm đi, An An đi tìm ba ba.
Cục Bột Trắng cong người lên run run chăn, sau đó nhảy xuống giường đi tìm Lâm Hạ.
"Ngao." Được.
Cục Bột To nhìn theo bóng Cục Bột Trắng đi ra ngoài, lại tiếp tục tự kiểm điểm để bình tĩnh.
"Ngao ô ~" ba ba! Cục Bột Trắng nở một nụ cười rươi rói, bốn chân tung tăng chạy tới chỗ Lâm Hạ.
Lâm Hạ lập tức buông đồ trong tay, mở ra đôi tay để cho Cục Bột Trắng nhảy vào trong lòng ngực anh.
"Ngao ô!" Ăn ý hết mức! Nhóc con thành công nhảy vào trong ngực mình, Lâm Hạ cũng kịp thời ôm lấy nhóc.
Đây là trò chơi nhỏ giữa hai cha con.
"Ngao ô ~" ba ba, An An muốn uống sữa! Cục Bột Trắng ngẩng mặt lên, dùng cái mũi màu hồng phấn cọ cổ Lâm Hạ.
"Được, ba ba đi pha sữa cho con." Lâm Hạ buông Cục Bột Trắng, xoay người đi pha sữa cho nhóc.
Cục Bột Trắng tự giác mà chạy đến trên sô pha, chờ đợi Lâm Hạ lấy sữa cho nhóc.
"Ngao ô......" Sữa thơm nóng hổi......!Lâm Hạ pha sữa xong, Cục Bột Trắng liền ôm bình sữa hút hút.
Nằm bò hút, ngồi hút, nằm hút, Cục Bột Trắng có rất nhiều tư thế uống sữa, chờ uống xong một bình sữa không biết thay đổi bao nhiêu tư thế.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng vui sướng mà uống, sau đó đem bình sữa đã hết giao cho Lâm Hạ, Lâm Hạ cầm lấy đi rửa rồi bỏ vào quầy tiêu độc.
Lâm Hạ đi, Cục Bột Trắng liền muốn chơi di động.
Vừa vặn Cục Bột To từ phòng nghỉ ra ngoài, nhìn thấy Cục Bột Trắng thuần thục mà dùng móng vuốt mở khóa di động.
"......" Cảm giác toàn thế giới đều cô phụ ta......!Cục Bột To cô đơn mà dừng lại bước chân, mất mát mà một lần nữa trở lại phòng nghỉ tiếp tục trồng nấm.
Ngay cả tiểu hổ con đều biết mật khẩu di động, vậy mà hắn không biết, Lâm Hạ khẳng định là không yêu hắn......!
Một buổi chiều qua đi, sủng vật cửa hàng tới lúc tan tầm.
Lâm Hạ cùng Vương Tử Ngọc làm vệ sinh cửa hàng, Cục Bột To cùng Cục Bột Trắng cũng tới hỗ trợ, bọn họ bốn chân dẫm giẻ lau, sau đó kéo kéo kéo.
Hai tiểu lão hổ động tác đầy vui mắt, Lâm Hạ nhịn không được dùng di động chụp lại.
Làm xong vệ sinh liền tan tầm đóng cửa, Lâm Hạ lái xe mang Cục Bột To đi bệnh viện làm kiểm tra, Du Hải đã nói cho anh địa chỉ ở nơi nào.
Lâm Hạ đến bệnh viện, đã thấy Du Hải ở nơi đó chờ bọn họ.
Nhìn thấy Cục Bột Trắng, Du Hải đặc biệt vui vẻ, rốt cuộc tận mắt nhìn thấy con trai của ông chủ rồi.
Du Hải từ trong túi lấy ra bao lì xì sớm chuẩn bị tốt cấp Cục Bột Trắng, Cục Bột Trắng thu được bao lì xì ngọt ngào mà đối hắn nói cảm ơn, thiếu chút nữa đem Du Hải manh hỏng.
Cục Bột To lại còn dùng ánh mắt "Cho ngươi thêm tiền lương" thưởng thức mà nhìn Du Hải, làm Du Hải thụ sủng nhược kinh.
Du Hải liên hệ bác sĩ rồi, cho nên bọn Lâm Hạ đi vào Cục Bột To có thể trực tiếp đi làm kiểm tra.
Bác sĩ chủ yếu giúp Cục Bột To kiểm tra não bộ, bước đầu kiểm tra không có vấn đề lớn, miệng vết thương cũng không có vỡ ra.
Bác sĩ giúp Cục Bột To đổi thuốc, Cục Bột To liền có thể đi rồi.
Mấy người Lâm Hạ cùng Du Hải ở bệnh viện tách ra, Lâm Hạ lái xe tới chợ để thức ăn.
Hai cục lớn nhỏ đều bị anh lưu lại trên xe, anh đi mua đồ ăn một mình.
Lâm Hạ tính mua ít hải sản, vì thế đi tới quầy hàng của Tùy đại tỷ.
"Lâm Hạ lại tới mua tôm à? Ồ? An An không có tới sao?" Tùy đại tỷ cười cùng anh hàn huyên.
"Hôm nay lái xe tới, để An An lưu lại trong xe." Lâm Hạ vừa trả lời vừa chọn lựa cá cùng tôm.
"Lâm Hạ, chị muốn hỏi cậu một việc." Tùy đại tỷ có chuyện cầu Lâm Hạ, cảm thấy có điểm ngượng ngùng.
"Chuyện gì ạ?" Lâm Hạ ngẩng đầu.
"Nhị Cẩu nhà chị càng ngày càng béo, làm chị thực lo lắng, chị sợ Nhị Cẩu béo đối với thân thể không tốt." Tùy đại tỷ thở dài.
"Nhị Cẩu à, lần trước thời điểm kiểm tra thể trọng liền có điểm hơi béo." Nhị Cẩu là một con chó Anh quốc, cùng tiểu chủ nhân của hắn cũng chính là con trai Tùy đại tỷ giống nhau thích ăn ngon không thích vận động, liền càng ngày càng béo.
"Cũng không biết làm sao! Lần trước kiểm tra cậu nói Nhị Cẩu thể trọng hơi quá, chị cùng ba nó liền bắt đầu khống chế chế độ ăn của nó, kết quả nó vẫn là càng ngày càng béo, thật là sầu chết người......" Tùy đại tỷ biểu tình cùng tâm tình của nàng giống nhau đều buồn bực.
"Nếu không ngày mai chị mang Nhị Cẩu tới sủng vật cửa hàng kiểm tra đi?" Lâm Hạ chọn xong cá cùng tôm, đem rổ đưa cho Tùy đại tỷ, Tùy đại tỷ vừa nói được vừa lưu loát mà đóng gói.
Lâm Hạ cùng Tùy đại tỷ hẹn ngày mai gặp, rời khỏi quầy hàng Tùy đại tỷ, Lâm Hạ lại đi mua đồ ăn khác, mua xong bước nhanh trở lại trên xe.
"Ngao!" "Ngao ô!" Hai quả cầu lông trắng ghé vào cửa sổ xe mắt trông mong mà hy vọng Lâm Hạ nhanh trở về.
Lâm Hạ mới vừa mở cửa xe, đồ vật còn chưa kịp buông, đã bị hai quả cầu lông hạ gục.
Xúc cảm mềm mại làm người thoải mái cực kỳ, hơn nữa thịt thịt rất có co dãn, Lâm Hạ quyết định về nhà hảo hảo một lần vuốt lông hai lão hổ.
—-
//.