Bao Tử Sủng Vật Điếm

chương 76: chương 76

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Hạ vừa xoay người, liền nghe được tiếng chuông di động vang lên.

"Ngao ô!" Ba ba mau nhận điện thoại, Minh Tông thúc thúc gọi điện thoại tới!

"Ngao ô!" Ba ba, Minh Tông thúc thúc gọi điện thoại! Cục Bột Trắng ngao ô một tiếng, đem điện thoại đẩy cho Lâm Hạ.

"A lô." Lâm Hạ cầm lấy di động áp lên tai nghe.

"Lâm Hạ?" Trần Minh Tông thanh âm rầu rĩ, nghe vẻ không cao hứng cho lắm.

"Làm sao vậy?" Lâm Hạ không muốn đụng vào bình thuốc nổ Trần Minh Tông, chỉ có thể thật cẩn thận hỏi.

"Tôi mới vừa cùng Hamster nhỏ nói cho em ấy biết em có một người anh trai, em ấy thế nhưng......!Gấp không chờ nổi muốn gặp người......" Trần Minh Tông ngữ khí ai oán.

Trên thực tế, hắn lúc này chính là đang ngồi xổm trong góc "trồng nấm", toàn thân tản mát ra hơi thờ u oán khủng bố.

"Thế ạ......" Lâm Hạ cười pha trò, anh còn có thể nói cái gì? Khẳng định là cái gì cũng đều không thể nói.

"Bất quá tôi không lập tức đáp ứng, cậu vẫn là trước hỗ trợ quan sát thái độ của Trần Trung, đừng để đến lúc đó khiến Hamster nhỏ khổ sở......" Tuy rằng thực khó chịu việc Hamster nhỏ muốn cùng người khác "chạy", nhưng hắn vẫn muốn thay Hamster nhỏ vượt mọi chông gai, không cho cậu ấy chịu một tia thương tổn.

"Được ạ." Lâm Hạ không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng yêu cầu của Trần Minh Tông, rốt cuộc, Trần Minh Tông chính là rất ít khi cần người hỗ trợ đấy.

Nói chuyện xong, Lâm Hạ đem điện thoại để lại cho Cục Bột Trắng, còn mình thì xuống lầu làm việc.

Xuống lầu, anh liền nhìn thấy Trần Trung cùng một người nam nhân cùng nhau tiến vào.

Trần Trung tuần này có hai nghỉ liền đến đây làm tình nguyện.

Hắn một khi rảnh liền tới, tranh thủ sớm ngày mang A Hoàng về nhà.

"Buổi sáng tốt lành!" Lâm Hạ cười chào hỏi.

"Buổi sáng tốt lành!" Trần Trung cười đáp lại, hắn cười rộ lên trên mặt sẽ xuất hiện má lúm đồng tiền.

Hamster nhỏ cùng Trần Diệu Quang cũng có lúm đồng tiền, điểm này Trần gia ba huynh đệ rất giống nhau.

"Đây là bạn sống cùng phòng của tôi, hắn tên Lục Mưu.

Vị này chính là ông chủ sủng vật cửa hàng, Lâm Hạ." Trần Trung giới thiệu hai người với nhau.

"Chào ông chủ Lâm!" Lục Mưu vươn tay, tiếng cười thực nồng nhiệt.

Hắn biết Lâm Hạ, bởi vì Trần Trung khi về nhà có nói với hắn rồi.

Lục Mưu rất cao lớn, so với Trần Trung còn cao hơn một cái đầu.

Trần Trung cùng hắn đứng chung một chỗ, như là dinh dưỡng không đủ vậy.

Nghe khẩu âm của hắn, có cảm giác như là người phương bắc.

"Chào ngài!" Lâm Hạ cùng hắn bắt tay.

Hàn huyên một hồi, Lâm Hạ mang hai người đi làm việc.

Bọn họ làm công việc cũng không phức tạp, đều liên quan đến nuôi dưỡng sủng vật.

Ví dụ như, làm thế nào giúp sủng vật làm tắm rửa, cho ăn như thế nào......!

Trần Trung cùng Lục Mưu thái độ thực nghiêm túc, còn mang theo giấy bút đến đây ghi chép lại.

Hai người không có cố tình che dấu quan hệ giữa bọn họ, trong lúc vô tình thể hiện hành động thân mật, làm Lâm Hạ ăn một phen cẩu lương đến nghẹn.

"Các anh là người ở nơi nào?" Lâm Hạ nhìn như thực tùy ý mà cùng hai người bọn họ nói chuyện phiếm, trên thực tế anh nhớ kỹ Trần Minh Tông bảo mình phải thử Trần Trung.

Chỉ có thể nói, Trần Minh Tông đại gia có suy tính hết rồi.

"Tôi là người Cáp Nhĩ Tân, cậu ấy là người Giang Thành này." Lục Mưu có những đặc điểm của một người đàn ông phương bắc, hắn thực hay nói.

Trần Trung không thích nói chuyện, hắn liền phụ trách nói chuyện.

"Nguyên lai ngài thật sự là người phương bắc, nghe khẩu âm liền đoán đúng rồi." Lâm Hạ cười nói, dăm ba câu làm người tươi cười như tắm mình trong gió xuân, khiến khoảng cách giữa mấy người kéo gần lại.

"Đúng vậy, khẩu âm của người phương bắc chúng tôi thực dễ dàng nghe ra!" Lục Mưu nói tiếp.

"Đúng vậy thật." Lâm Hạ tán đồng gật đầu, tiếp theo chuyện vừa chuyển.

"Trần tiên sinh nguyên lai là người Giang Thành, không biết quê ở nơi nào, nói không chừng tôi biết."

Trần Trung nghe vậy, trong lòng một trận chua xót, rầu rĩ mà mở miệng, "Tôi......!Tôi ở Giang Thành......!người huyện Ôn Sa."

"Huyện Ôn Sa? Thật trùng hợp, tôi cũng quen một số người quê ở huyện Ôn Sa." Lâm Hạ làm bộ không có nhận thấy cảm xúc của hắn biến hóa, tiếp tục nói chuyện phiếm.

"Vậy à......" Trần Trung không biết nghĩ tới cái gì, đồng tử tán loạn, mắt giống như mất đi tiêu cự.

"Cậu ấy cũng họ Trần, tên là Trần Diệu Quang, hiện tại ở trong thành phố học trung học." Lâm Hạ tựa hồ tùy ý nói ra, người khác chỉ cho là đang tán gẫu bình thường.

Nhưng Trần Trung nghe được tên em mình, thần sắc đại biến, hắn đột nhiên xoay người cùng Lâm Hạ mặt đối mặt, do dự mà nói, "Trần......!Trần Diệu Quang là em trai thứ ba của tôi."

"Vậy hả, này cũng quá trùng hợp đi?" Lâm Hạ làm bộ một bộ dáng giật mình, ngầm cấp cho kỹ thuật của mình diễn điểm cộng.

"Nó ở học ở chỗ nào? Tôi......!Chúng tôi thật lâu không liên hệ, tôi muốn đi gặp nó." Trần Trung cúi đầu, nhìn chằm chằm sàn nhà, đáy lòng nhất thời ủ dột.

Lục Mưu nhẹ nhàng vỗ nhẹ phía sau lưng hắn, tựa hồ là đang trấn an hắn.

Nếu hắn lựa chọn trở lại Giang Thành, liền sẽ không thể tránh né mà gặp được những người hắn không nghĩ đối mặt, tuy rằng hắn làm tốt khả năng có thể tương ngộ bất ngờ, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy liền đụng phải.

"Diệu Quang đang học ở trung học Nhất Trung Giang Thành." Lâm Hạ đáp, tiếp theo "Miệng tiện" hỏi: "Diệu Quang nói nó có hai người anh, ngài là anh cả hay là anh hai vậy?"

"Mẹ kiếp!" Lâm Hạ tình cờ dẫm trúng vảy ngược của Trần Trung, nhị đệ Trần Nghĩa chính là vảy ngược của Trần Trung.

Hắn đột nhiên đứng lên, gắt gao nắm chặt nắm tay, cảm xúc có chút mất khống chế.

Khi ngẩng đầu, vành mắt hắn hồng, môi cắn chặt.

"Cậu cố ý đi?" Lục Mưu đau lòng cực kỳ, hắn đem Trần Trung ôm vào trong lòng trấn an.

Hắn cuối cùng đã nhìn ra, Lâm Hạ nhìn như vô tình kỳ thật cố ý mà dẫn đường mở đề tài, đem đề tài dẫn hướng một bên, bằng không như thế nào trùng hợp vậy được!

Lục Mưu ở trong xã hội lăn lộn lâu như vậy, nhãn lực đã sớm luyện ra.

Không nghĩ tới Lâm Hạ thoạt nhìn là một người rất hòa thuận, thế nhưng có dự mưu! Tuy rằng hắn không rõ Lâm Hạ vì sao làm như vậy.

"Thực xin lỗi, tôi không nghĩ tới sẽ như vậy......" Lâm Hạ nhanh miệng xin lỗi, anh không nghĩ tới Hamster nhỏ ở trong lòng Trần Trung địa vị so với anh tưởng tượng còn muốn cao hơn.

Nếu như Hamster nhỏ ở trong lòng Trần Trung phân lượng không lớn, Trần Trung sẽ không có phản ứng như vậy.

Đó là đầy mặt đau lòng cùng tự trách, mặt ngoài đã là như thế này, trong lòng sẽ càng thống khổ đi?

Nhưng ít nhất, Lâm Hạ có thể biết được thái độ của Trần Trung đối với Hamster nhỏ, có thể yên tâm để hai anh em họ gặp mặt.

"Không sao......" Trần Trung tính cách ôn hòa cởi mở, trong lòng thật không có quá nhiều quanh co khúc khuỷu.

Hắn có thói quen cười mà cho qua, bất luận là sự tình liên quan hay thương tổn đến hắn, bởi vì những cái đó sẽ không làm hắn khổ sở.

Trừ phi là thật sự thương tới trong lòng hắn, làm hắn thương tâm đến tuyệt vọng, hắn mới có thể cảm thấy thương tâm khổ sở.

"Kỳ thật tôi biết chuyện nhà các anh......việc của Trần Nghĩa tôi cũng biết." Lâm Hạ nhấp nhấp miệng, nói.

Anh quyết định đem sự tình nói ra, bởi vì Hamster nhỏ muốn gặp anh cả hắn, Trần Trung đối với Hamster nhỏ tốt như vậy, vậy không cần thiết lại giấu đi.

"Ừ......" Trần Trung cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì Lâm Hạ cùng Trần Diệu Quang quen biết, biết chuyện nhà hắn chẳng có gì lạ.

"Tôi nghĩ ngài hẳn là rất đau Trần Nghĩa đi?" Lâm Hạ nhìn người nam nhân trẻ tuổi gầy yếu bị nam nhân cao lớn ôm vào trong ngực, có chút đau lòng hắn.

"Nói cho ngài một tin tức tốt, Trần Nghĩa tìm được rồi......"

"A Nghĩa tìm được rồi?!" Trần Trung bỗng nhiên xoay người, không cẩn thận va phải cằm Lục Mưu.

Nhưng hắn một chút đều không thèm để ý, bởi vì lúc này tâm tư của hắn đều đặt trên lời nói của Lâm Hạ.

"Đúng vậy." Lâm Hạ ở dưới tâm tình chờ mong cực độ nhưng lại sợ chỉ là giả của Trần Trung gật đầu xác nhận.

"A Nghĩa ở nơi nào?......" Trần Trung đột nhiên xụi lơ ngồi xuống mặt đất, nước mắt rơi ra.

Tay phải chống trán, khóe miệng lại tươi cười, vừa khóc vừa cười.

Lục Mưu cũng ngồi xuống, làm chỗ dựa cho Trần Trung, một tay vỗ nhẹ phía sau lưng hắn.

Trần Trung dúi đầu vào trong ngực Lục Mưu, giống một kẻ lang thang thật lâu chưa về nhà bỗng dưng tìm được bến đỗ ấm áp.

"Trần Nghĩa hiện tại đang ở cùng tôi, bất quá hắn hiện tại đang tiến hành trị liệu, buổi tối hắn sẽ trở về." Lâm Hạ nói, bất quá anh cảm thấy Trần Trung hẳn là chờ không được lâu như vậy.

"Vậy tôi buổi tối có thể đi tìm nó không......" Ngoài dự đoán, Trần Trung nhịn xuống, bởi vì hắn không nghĩ quấy rầy Trần Nghĩa làm trị liệu.

Tuy rằng hắn rất muốn rất muốn lập tức nhìn thấy Trần Nghĩa, nhưng so với chính mình chờ đợi cùng dày vò, Trần Nghĩa khỏe mạnh càng quan trọng.

"Đương nhiên có thể." Lâm Hạ gật gật đầu.

"Cậu có thể nói cho tôi biết tình huống của A Nghĩa không?" Trần Trung ổn định cảm xúc, lý trí hỏi thăm tình trạng của Trần Nghĩa.

Lâm Hạ đem mọi sự tình về Hamster nhỏ nói cho hắn, trừ bỏ mấy chủ ý của Trần Minh Tông.

Trần Trung biết được sinh hoạt trong mấy năm lưu lạc của em trai, đau lòng đến mức tay bấm vào thịt, áp ra từng đạo ấn ký sưng đỏ.

"Ngày hôm qua hắn ôm một cuốn 《 năm thi đại học năm làm bài thi 》 đến đây cho chúng tôi xem, hắn đặc biệt coi như bảo bối......" Lâm Hạ thấy không khí áp lực, tìm đề tài nhẹ nhàng một chút để thay đổi không khí.

Quả nhiên, nói đến chuyện này, Trần Trung trên mặt dần dần lộ ra ý cười.

Nhớ tới em trai nhà mình bộ dáng yêu học tập, ánh mắt đều nhu hòa lên.

"Trước kia, A Nghĩa có 《 năm thi đại học năm làm bài thi 》 là tôi mua cho nó, tôi còn nhớ rõ bộ dáng nó khi nhận được cuốn sách đó......"

Trần Nghĩa lên cấp ba, cha mẹ không cho nó tiền học tập, đều là Trần Trung làm việc ở bên ngoài cho hắn tiền.

Trần Trung mỗi tháng tiền lương một nửa cho cha mẹ, dư lại một nửa trừ bỏ dùng cho sinh hoạt, đều cho Trần Nghĩa.

Tuy rằng tiền lương của hắn không tính cao, nhưng hắn vẫn luôn nhớ thương người trong nhà.

Một lần về nhà ăn tết, Trần Trung mua cho Trần Nghĩa cuốn 《 năm thi đại học năm làm bài thi 》, Trần Nghĩa nhận được sách đặc biệt cao hứng.

Bởi vì lớp nó có rất nhiều đồng học đang dùng, nhưng hắn không có tiền mua, đành phải mượn người khác tới xem.

......

Hai người trò chuyện, liền nói tới trên người Trần Trung.

Lâm Hạ khá tò mò công việc cùng sinh hoạt của hắn.

Rất nhiều người trẻ tuổi ở nông thôn, đều sẽ lựa chọn ra ngoài làm việc, cái quần thể này rất lớn.

Lâm Hạ không có tiếp xúc qua nhà xưởng, không khỏi đối chuyện này tò mò.

Trần Trung cùng Lục Mưu đều là người làm công, sớm đi ra ngoài mưu sinh và có kinh nghiệm làm việc sâu dày......!

Trần Trung tốt nghiệp cấp hai xong, liền cùng mấy người trẻ tuổi trong thôn đi Quảng Đông.

Bọn họ đại đa số là người thành tích không tốt hoặc là không thích đi học, hâm mộ người ra ngoài làm công, bởi vì bọn họ có thể kiếm tiền nuôi sống chính mình.

Bởi vì chưa đầy mười tám tuổi, mấy người Trần Trung không xin vào được nhà xưởng lớn, chỉ có thể làm công việc của người phục vụ hoặc là vào một nhà xưởng đen dưới sự giới thiệu của đồng hương.

Bọn họ cũng có thể kiếm tiền, nhưng mỗi ngày đều là mệt đến chết đi sống lại.

Lúc này, bọn họ mới phát hiện, xã hội căn bản không phải giống như trong tưởng tượng.

Bọn họ bán sức lao động để kiếm tiền, không có "Tự do", chịu các quy tắc trói buộc.

Đừng tưởng rằng kiếm được tiền là có thể tùy ý mà đi chơi, bởi vì bọn họ làm việc xong chỉ biết rằng mệt đến không nghĩ động, càng đừng nói đi ra ngoài chơi.

Những thanh niên trai tráng trong thôn cùng hắn ra ngoài làm việc không có nhiều người có thể kiên trì trụ vững, không bao lâu liền nghỉ việc.

Nghỉ xong sau lại đi một xưởng khác, không bao lâu cũng nghỉ.

Trần Trung yêu cầu không cao nên không có đi theo nghỉ việc cùng bọn họ.

Hắn ở lại nhà xưởng đầu tiên đợi cho thành niên, mới thay đổi một nhà xưởng chính quy, làm liền duy trì đến hiện tại.

Giống bọn họ loại bằng cấp này đi vào, chỉ có thể làm công tác dưới tầng chót nhất, tục xưng gọi công nhân, ở nhà xưởng địa vị là thấp nhất.

Bọn họ phía trên có tiểu tổ trưởng, đại tổ trưởng, quản đốc......!Bọn họ một ngày làm việc tiếng đồng hồ, có hai ca, thời gian đi làm trừ bỏ lúc nghỉ ngơi, thời gian khác đều không ngừng làm việc.

Công tác cùng sinh hoạt tiết tấu thực nhanh, tổng cảm thấy thời gian làm việc thực dài lâu, mà thời gian nghỉ ngơi thì vừa nhắm mắt mở ra đã trôi qua, đảo mắt lại đến thời gian đi làm.

Kỳ thật như vậy cũng không dễ chịu, nhưng đây là cuộc sống.

Người trẻ tuổi chưa kết hôn còn tốt, bọn họ chưa cần nuôi gia đình mình chỉ cần phụ chút chi phí cho nhà, có thể tùy tính mà làm, không nghĩ làm liền từ chức, cùng lắm thì đổi một nhà xưởng khác.

Nhưng người có gia đình không giống nhau, bọn họ trên có người già dưới có trẻ nhỏ, đều trông cậy vào tiền lương của họ sinh hoạt, bọn họ không thể tùy hứng tư bản.

Trần Trung cảm thấy chính mình hẳn là cùng đại đa số người giống nhau, ở nhà xưởng công tác kiếm tiền, tìm một cô gái trong nhà xưởng thấy hợp duyên để kết hôn......!Không có gì bất ngờ xảy ra, này hẳn là quỹ đạo nhân sinh của những người như bọn họ.

Kết quả ngoài ý muốn xuất hiện, Lục Mưu chính là cái ngoài ý muốn này.

Trần Trung vào làm ở nhà xưởng thứ hai, Lục Mưu là trưởng nhóm sản xuất của bọn họ.

Trưởng nhóm sản xuất kỳ thật chính là kỹ thuật viên, máy móc hỏng liền tìm bọn họ.

Lục Mưu tốt nghiệp ngành kỹ thuật, bằng cấp là trung cấp chuyên nghiệp, bởi vậy hắn vào xưởng làm liền thành kỹ thuật viên.

Tuy rằng cũng là làm công, nhưng ít nhất là một tiểu "Lãnh đạo", so công nhân muốn tốt hơn nhiều.

Lục Mưu bởi vì cùng trong nhà xuất quỹ, bị đuổi ra khỏi nhà.

Hắn liền một mình đến phía nam làm việc, tính toán câu một chàng trai về làm bạn đời.

Trần Trung lọt vào mắt Lục Mưu, Trần Trung tuổi còn nhỏ lớn lên lại nhỏ gầy thường xuyên bị mấy lão bánh quẩy đùa giỡn, Lục Mưu liền đúng lúc xuất hiện "Anh hùng cứu mỹ nhân", còn lợi dụng chức vụ thường xuyên tìm Trần Trung nói chuyện phiếm, giả vờ dạy hắn phương pháp sản xuất, kỳ thật là muốn thông đồng Trần Trung.

Trải qua một phen nỗ lực của Lục Mưu, Trần Trung cùng hắn trở thành bạn bè tốt, hai người không có gì giấu nhau.

Lục Mưu cảm thấy lửa đã bén không sai biệt lắm, liền cùng Trần Trung ngả bài.

Trần Trung cự tuyệt hắn, bởi vì Trần Trung tính hướng bình thường, cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua đồng tính, căn bản không có nhận thức về cái này.

Hai người không làm được tình nhân, làm bằng hữu cũng xấu hổ.

Trần Trung vốn dĩ tính toán chờ thêm năm nữa liền từ chức về nhà, để cho mọi người đều không cảm thấy xấu hổ.

Nhưng thời điểm trở về ăn tết, Trần Nghĩa không thấy đâu nữa.

Trần Trung đối với cái nhà này hoàn toàn thất vọng, liền rời khỏi Giang Thành đi Quảng Đông không ở nhà ăn tết.

Hắn tính toán không bao giờ quay lại nhà nữa, từ nay về sau hắn chính là một mình cô độc......!

Trần Trung tới nhà xưởng, nhưng nhà xưởng nghỉ tết hắn cũng vào không được.

Khi hắn ngồi xổm đầu đường khóc rống nhớ tới Trần Nghĩa, Lục Mưu xuất hiện ở trước mặt hắn.

Lục Mưu đau lòng mà đem hắn ôm vào trong ngực, khuôn ngực rộng lớn mang đến cho hắn ấm áp.

Trần Trung cảm thấy, hắn đều như vậy, không bằng liền theo Lục Mưu đi.

Hắn tâm tình mệt đau quá, cần người an ủi......!

Tựa như người rơi xuống nước bắt được cọng rơm cứu mạng, Trần Trung cùng Lục Mưu ở bên nhau chỉ là tìm kiếm an ủi, khi đó hắn có chút tự sa ngã.

Nhưng chậm rãi, hắn yêu Lục Mưu, thiệt tình muốn cùng hắn cùng nhau sinh hoạt.

Lục Mưu cũng không cam tâm làm một cái trưởng nhóm sản xuất, hắn trong quá trình công tác không ngừng học tập tham gia huấn luyện, Trần Trung được khích lệ, đi theo Lục Mưu học tập.

Bọn họ từ làm công nhân chậm rãi biến thành quản lý, tuy rằng vẫn là ở nhà xưởng công tác, nhưng so trước kia nhẹ nhàng rất nhiều, tiền lương cũng cao hơn.

Năm nay, nhà xưởng nơi bọn họ làm việc muốn ở Giang Thành mở thêm phân xương, Trần Trung cùng Lục Mưu thương lượng, liền đi theo lại đây.

Quảng Đông giá hàng cao, giá nhà cũng cao, nếu ở nơi đó bọn họ mua không nổi phòng ở.

Trở lại Giang Thành, có lẽ còn có khả năng.

Bọn họ không có hài tử, dưỡng lão chỉ có thể dựa vào chính mình, bọn họ phải vì tương lai chính mình làm tính toán.

Hai người ở Giang Thành ổn định mọi thứ rồi, Trần Trung muốn nuôi một con chó.

Một khi làm việc về nhà liền có chó tới đón tiếp bọn họ, sinh hoạt như vậy đúng là Trần Trung khát vọng.

Lục Mưu hỏi hàng xóm nơi nào có bán chó, hàng xóm đề cử bọn họ đi cửa hàng sủng vật Vật Ngữ nhận nuôi chó.

Cửa hàng sủng vật Vật Ngữ danh tiếng rất tốt, sủng vật được nhận thực khỏe mạnh, còn sẽ dạy họ làm như thế nào nuôi sủng vật......!

Trần Trung nghe xong tâm động, liền cùng Lục Mưu thương lượng đi cửa hàng sủng vật Vật Ngữ nhận nuôi chó.

Không nghĩ tới, đây là quyết định chính xác nhất của hắn......!

—-

//.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio