Liễu Tiêu dè dặt đi đến bên giường của Vua Sói Tuyết, nhìn vẻ mặt của hắn rồi hỏi: “Đại vương khó chịu ở đâu ạ?”
Vua Sói Tuyết hỏi ngược lại bé: “Còn em thì sao?”
Liễu Tiêu ngẩn ra: “Em á? Sao em phải khó chịu?”
Vua Sói Tuyết: “Thái hậu bắt em phải thị tẩm chung với Tuy Tuy, em có khó chịu không?”
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ chốc lát, bèn đáp: “Lúc đầu thì có hơi…”
“Ừm?” Vua Sói Tuyết hỏi, “Ý em là về sau thì hết hửm?”
“Vầng.” Liễu Tiêu thành thật gật đầu, “Dù gì bọn em cũng có thị tẩm thật đâu, đều ngồi học mà.”
Vua Sói Tuyết cứng họng không đáp gì được.
Liễu Tiêu chợt nói tiếp: “Nhưng mà…”
“Nhưng gì?” Vua Sói Tuyết hỏi bé.
“Nhưng… nhưng mấy ngày không thấy Đại vương, em…” Liễu Tiêu thấy hơi ngượng, “Rất nhớ Đại vương…”
Vua Sói Tuyết nghe xong thì bật cười vui vẻ, nắm lấy tay Liễu Tiêu, hỏi bé: “Em nhớ bổn vương hửm? Thế sao không đến gặp bổn vương?”
Liễu Tiêu lắc đầu đáp: “Dạo này Đại vương bận việc mà. Em không dám quấy rầy Đại vương. Nếu không thì sẽ bị gọi là không có đức hạnh của người làm phi đấy ạ.”
Nghe Liễu Tiêu nghiêm túc nói “đức hạnh của người làm phi” khiến Vua Sói Tuyết không biết nên giận hay cười nữa, “Tuy nói là không gọi em nên em không được đến. Nhưng mà tối ta đều cho gọi em đến Lang Sơn Tuyết Điện, sao em lại không đến?”
Liễu Tiêu nghĩ ngợi chốc lát, muốn nói lại thôi.
“Cứ nói đi đừng ngại.” Vua Sói Tuyết nắm lấy tay Liễu Tiêu.
Liễu Tiêu liếc mắt nhìn Vua Sói Tuyết rồi mới lên tiếng: “Thì buổi tối em đều phải ở cùng Tuy Tuy mà. Nếu em gặp ngài, vậy thì Tuy Tuy cũng sẽ đi theo…”
“Ừm? Em không muốn Tuy Tuy đi theo ư?”
“Vâng.” Liễu Tiêu do dự lắc đầu, “Nhưng mà không ghen tị là đức tính của người làm phi…”
Thoạt đầu Liêu Tiêu nhắc đến “đức tính của phi tần”, Vua Sói Tuyết còn thấy hơi buồn cười. Song bây giờ nghe thế, Vua Sói Tuyết lại chỉ cảm thấy không được dễ chịu cho lắm.
Vua Sói Tuyết mân mê mái tóc của Liễu Tiêu, bảo bé: “Bổn vương đã nói em có thể mặc kệ mấy thứ này rồi kia mà.”
“Sao có thể kệ được chứ?” Liễu Tiêu mở to mắt, nói dõng dạc, “Đến Đại vương cũng phải làm nhiệm vụ chuyên cần cả nghe Từ ngự sử dạy dỗ. Em một Mỹ nhân bé tí tẹo sao có thể tùy tiện làm bậy được?”
Vua Sói Tuyết nghe xong thì sững sờ, sau đó thở dài một tiếng, bảo: “Không ngờ em lại hiểu chuyện như vậy.”bg-ssp-{height:px}
“Tất nhiên là em biết rồi.” Liễu Tiêu cảm thấy mình bị coi thường, bé không phục tí nào, lí nhí nói, “Em có đọc sách đó.”
Vua Sói Tuyết thở dài, “Ta vốn định đợi để xem một năm em có thể thích ứng được hay không. E rằng ta sai rồi.”
“Đại vương…” Liễu Tiêu sửng sốt, khó hiểu hỏi lại: “Đại vương nói thế là có ý gì?”
“Em nghĩ mình có thể thích nghi với cuộc sống trong cung không?” Vua Sói Tuyết hỏi bé.
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ giây lát, bé đáp: “Tuy đầu óc em không nhanh nhạy nhưng có thể từ từ thích ứng được mà. Dù em có ngu đến mấy, chỉ cần cố gắng là có thể làm được.”
“Nhưng ta phát hiện, mình không muốn em thích ứng tẹo nào.” Vua Sói Tuyết đưa mắt nhìn bé, ánh mắt ánh lên một lớp sương màu tuyết bên ngoài song cửa.
Ngoài trời gió lạnh đìu hiu thổi, khiến lớp tuyết còn sót lại trên những tán lá tuyết tùng giật mình rũ xuống.
Minh Hậu bước chân trần trên nền tuyết trắng, giẫm thành một chuỗi dấu chân đều tăm tắp.
Nội thị sải bước theo sau, đau lòng nói: “Thái hậu hà tất phải tự làm khổ mình thế ạ? Thái hậu là thân thể ngàn vàng…”
“Ta là sói tuyết.” Minh Hậu nói vẻ lạnh nhạt, “Chút lạnh này thấm vào đâu.”
Nội thị tức khắc ngậm miệng.
Một lúc sau, Cáo Đỏ chạy vào điện chính của Lang Sơn Tuyết Điện bẩm báo qua tấm mành châu: “Bẩm báo Đại vương, Minh Hậu đến ạ.”
Vua Sói Tuyết hỏi: “Đến tạ tội?”
“Vâng, đi chân trần mặc đồ mỏng đến, giờ đang quỳ ngoài sân ạ.”
Vua Sói Tuyết hỏi tiếp: “Hắn xử Tuy Tuy như nào?”
Cáo Đỏ trả lời: “Minh Hậu đã hạ lệnh bắt Tuy tài nhân và Tiêu mỹ nhân. Hiện Tuy tài nhân đã xuống Hình bộ rồi, còn Tiêu mỹ nhân thì đang ở với Đại vương nên không sao.”
Liễu Tiêu nghe thế thì xanh cả mặt, “Có chuyện gì thế ạ?”
Vua Sói Tuyết không trả lời bé mà hỏi ngược lại: “Em đã từng nghĩ đến việc ở trong cung bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện chưa?”
Liễu Tiêu chợt nhớ đến lời nhắc nhở của người trong tộc mình rằng “Gần vua như gần cọp”, cùng với một loạt các câu chuyện về cái chết thương tâm của phi tần trong cung mà mình đã được nghe. Nhưng lúc đấy Liễu Tiêu hẵng còn lơ mơ lắm, nghe thì thấy kinh ngạc thôi chứ cũng chẳng rút được ra bài học gì. Mãi đến giờ, khi mà đã ở trong cung được một thời gian rồi bé mới nhận ra mình thật ngu dốt, trong cung hễ một tí là lại phạm lỗi, mà còn chẳng biết sai ở đâu.
Mặt Liễu Tiêu tái nhợt như sáp, lắc đầu nhìn vị quân vương trẻ trên giường.
Vua Sói Tuyết thở dài, an ủi bé: “Đừng lo, em sắp được ra khỏi cung rồi.”