Vua Sói Tuyết giơ tay túm lấy cái đuôi nọ rồi kéo một phát.
“Áuuuu…” Tiếng hú độc nhất vô nhị của báo tuyết tức khắc vang lên.
Liễu Tiêu ngã vào vòng tay của Vua Sói Tuyết.
Vua Sói Tuyết vững vàng đón lấy bé rồi đi vào trong, tiện tay gạt “nhiệm vụ chuyên cần” sang một bên. Cáo Đỏ thức thời thu máy tính bảng được cài sẵn “nhiệm vụ chuyên cần” rồi xoay người rời đi. Cáo Đỏ bê máy tính bảng của Đại vương bước vào hành lang. Mèo mắt xanh thấy thế thì tò mò hỏi: “Sao thế? Sao Đại vương lại không ‘cần chính’ rồi?”
Cáo Đỏ tủm tỉm nói: “Có mỹ nhân trong lòng, hỏi ai còn muốn làm việc nữa?”
Mèo mắt xanh ngẩn ra: “Thế hử? Mỹ nhân nào thế?”
“Trong cung chúng ta không phải chỉ có mỗi một ‘Mỹ nhân’ thôi à?” Cáo Đỏ cố ý nhấn mạnh hai chữ “Mỹ nhân”.
Mèo mắt xanh bỗng giật mình tỉnh ngộ.
Liễu Tiêu, vị “Mỹ nhân” độc nhất và có tước vị cao nhất trong cung lúc này đang kêu lên au áu, nhìn mình rơi gọn vào lòng Vua Sói Tuyết, rồi lại ngước lên nhìn độ cao của mái hiên, thảng thốt nói: “Em không làm đau ngài chứ?”
Vua Sói Tuyết cười, đáp: “Như này không sao, còn nếu là nguyên hình thì khó nói lắm.”
Liễu Tiêu ngẫm về trọng lượng nguyên hình của mình, rồi cả cục như vậy rơi bộp từ trên cao như thế xuống…
Hẳn sẽ bị buộc tội “hành thích vua” chứ?
Liễu Tiêu bất giác cắn đuôi.
Vua Sói Tuyết duỗi ngón tay nhẹ nhàng vuốt lông trên đuôi báo tuyết, cười nói: “Sao lại tới đây mà không báo trước thế?”
Liễu Tiêu nhanh nhảu đáp: “Em đến ‘quét mặt’ ạ.”
Vua Sói Tuyết không hiểu: “Gì cơ?”
Liễu Tiêu đành khai thật: “Bọn họ nói trong cung có rất nhiều yêu quái xinh xẻo mới đến, khả năng ngài sẽ quên em, nên em phải đến ‘quét mặt’.”
Vua Sói Tuyết bật cười, vuốt ve gò má mềm mịn của bé, bảo: “Khuôn mặt này, sao ta có thể quên được chứ?”
Liễu Tiêu ngửa mặt nhìn Vua Sói Tuyết, nói tiếp: “Khuôn mặt Đại vương mới được gọi là ‘vừa gặp đã không thể quên’.”
Vua Sói Tuyết cực kỳ hưởng thụ lời khen này. Hắn ve vuốt bên má Liễu Tiêu, rồi khẽ trượt xuống cằm, dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm bé lên, để Liễu Tiêu ngẩng khuôn mặt trắng mịn và đôi bờ môi đỏ mọng ướt át.
Vua Sói Tuyết ngả người, đến gần gương mặt và đôi môi ấy.
“Vèo” —— một tiếng, Liễu Tiêu cong sống lưng, đuôi dựng đứng, giật bắn người nhảy xa ba mét.bg-ssp-{height:px}
Nhìn bé báo tuyết vọt một phát ra xa ba mét, Vua Sói Tuyết ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Liễu Tiêu cũng nhận ra mình thất thố, cực kỳ vô tội nói: “Em xin lỗi Đại vương, phản ứng kinh hãi của báo tuyết là như thế ạ…”
Vua Sói Tuyết nghe thấy hai từ “kinh hãi” liền hỏi: “Bổn vương dọa em ư?”
Thực tình Vua Sói Tuyết không ngờ Liễu Tiêu lại có thể dễ dàng sợ hãi như thế.
Nhưng trên thực tế, báo tuyết đúng là một loài động vật rất dễ bị kinh động, chưa kể đến việc hễ bị kinh động là sẽ lập tức cong lưng nhảy vụt đi.
Liễu Tiêu lúng túng sờ mũi mình, giải thích: “Hơi thở của động vật săn mồi trên người Đại vương nồng quá, đột nhiên tới gần như thế làm em, em… phản ứng sinh lý…”
“Nếu là phản ứng sinh lý thì bổn vương có thể hiểu được.” Mặc dù Vua Sói Tuyết hy vọng Liễu Tiêu có phản ứng khác, chứ không phải là “phản ứng sinh lý”.
Liễu Tiêu lại hỏi: “Vừa rồi Đại vương định làm gì ạ?”
Vua Sói Tuyết nghiêm nghị đáp: “Bổn vương muốn hôn Mỹ nhân.”
Trái tim Liễu Tiêu tức khắc đập bình bịch.
“Lại đây.” Vua Sói Tuyết có vẻ không muốn thả bé đi, vươn tay ra hiệu: “Lần này không được trốn nữa.”
Liễu Tiêu có chút bối rối, bé nuốt nước miếng đến ực một cái, đáp: “Tuân lệnh Đại vương.”
Vừa nói, Liễu Tiêu vừa căng thẳng và cung kính lê đầu gối nhích tới gần Vua Sói Tuyết rồi giữ nguyên tư thế quỳ gối cứng nhắc như vậy. Rõ ràng báo tuyết cũng là một kẻ săn mồi hàng đầu, thế nhưng giờ phút này bé lại run lẩy bẩy như một bé cừu non đang đứng trước mặt những kẻ ăn thịt hung mãnh.
Hơn nữa, bé cừu non còn có thể chạy được hai bước, còn bé báo tuyết thì đừng hòng được chạy.
Vua Sói Tuyết cũng ngồi quỳ, nhưng bởi cao hơn Liễu Tiêu rất nhiều, thành ra rất tự nhiên là tư thế cúi đầu nhìn “con mồi” trước mặt. Liễu Tiêu lúc này vẫn đang mặc lễ phục Mỹ nhân để đi gặp Minh Hậu. Bộ y phục nhiều lớp được thêu tay ôm lấy thân hình thiếu niên mảnh khảnh của bé, bởi động tác hơi mạnh hồi nãy mà quần áo đã có phần xộc xệch. Đường viền cổ áo bị nới lỏng, lộ ra cần cổ trắng nõn, nổi bần bật trong viền áo xanh, tựa cánh hoa trắng trong lớp lá xanh mởn.
“Ngẩng đầu lên.” Vua Sói Tuyết cất giọng, thanh âm mạnh mẽ đầy áp lực, như thể hô mọi người “quỳ xuống”.
Sự áp chế bẩm sinh của Vua Sói Tuyết khiến Liễu Tiêu bất giác nghe lệnh. Bé chậm rãi ngẩng đầu, chớp đôi mắt tròn xoe sực vẻ căng thẳng nhìn Vua Sói Tuyết, cắn chặt môi.
Trông dáng vẻ đáng thương của Liễu Tiêu, Vua Sói Tuyết lại trở nên dịu dàng, vươn tay vuốt ve làn môi bé: “Đừng cắn mình.”
“Dạ…” Bấy giờ Liễu Tiêu mới hay mình đang cắn môi, tức thì thấy miệng nhoi nhói, lập tức buông ra, đôi môi hơi hé. Chính lúc này, nụ hôn của Vua Sói Tuyết đáp xuống.
Khi hơi thở tràn ngập hương thơm lạnh lẽo tựa làn khói bồng bềnh của Vua Sói Tuyết ập tới. Thân thể Liễu Tiêu không ngừng run lẩy bẩy, vẫn không nhịn được muốn trốn. Song bé phát hiện ra rằng vai của mình đã bị giữ chặt và bị áp chế hoàn toàn, cơ bản là không thoát được. Bé bị buộc ngước cổ, tiếp nhận nụ hôn đầy tính xâm lược này.