Tôi tên Trương Lập Hoa, năm nay tuổi, là công nhân đã nghỉ hưu.
Tôi sinh trong xã hội cũ, lớn lên trong chế độ mới.
Từ lúc bắt đầu đi học đến nay, tôi toàn hấp thụ nền giáo dục vô thần, nên suốt nửa thế kỷ nhồi huân… có thể khẳng định đầu óc tôi… rặt toàn thuyết vồ thần mà thôi.Thời thanh niên, ngoài giờ học tập công tác tôi đọc khá nhiều tiểu thuyết nội dung phù phiếm, có một số sách nhắc đến nhân quả, nhưng các điều trong sách nói toàn là những chuyện xa xưa, cũ rích… từ mấy trăm năm, thậm chí cả ngàn năm trước, tuy có đạo lý nhưng không chỗ khảo chứng, nên chẳng khơi gợi được sự chú trọng của tôi về nhân quả.Năm nay, tôi và người bạn già may mắn bước vào cõi “thuần khiết chân thật”, số là nhóm lão niên chúng tôi thường vào hoa viên dạo mát nghỉ ngơi.
Có một bà họ Trương, (chúng tôi gọi là Trương cư sĩ) thường kể cho mọi người nghe các câu chuyện liên quan tới nhân quả, tôi cũng có nghe bạn đời của tôi nhắc đến vụ này, nhưng trước đó chẳng thèm lưu tâm.Tháng ba năm nay, tôi vào hoa viên chơi, tình cờ gặp Trương cư sĩ kể chuyện cho mọi người nghe, ngẫu nhiên tôi biến thành thính chúng (vì cũng có mặt ở đó).
Nghe một hồi, mới biết những chuyện thiện ác nhân quả báo ứng (rất thú vị) này đều là chuyện thực người thực ngay trong hiện đời.Sau khi Trương cư sĩ nghe tôi kể lể bệnh khổ của mình rồi, bà liền tặng cho tôi cuốn “Báo ứng Hiện Đời’’.
Cuốn sách này đã phá tan cơn mê dài suốt mấy mươi năm của tôi, giúp tôi tỉnh ngộ.Những gì Hòa thượng Diệu Pháp giảng giải, khai thị trong sách, thực là bất khả tư nghị Các chứng bệnh của các nhân vật trong sách được Hòa thượng phá giải, nêu lên rất thực: không gì mà không do sát sinh, không gì mà không do báo ứng nhân quả, vì ham ăn ngon sướng miệng mà tạo thành nghiệp ác.Trong sách kể rằng: “Hầm thịt nấu vật thỏa cơn thèm, nào biết chúng chết không cam tâm, nhà bếp biến thành nơi thảm sát, mổ bụng, phanh thây lên núi đao” và chuyện nấu, xào, nướng, quay hầm, rim… chính là đang hành tội loài vật bất hạnh, sớm muộn gì cũng bị báo ứng.Tôi bị bệnh tiểu đường đã năm, dẫn đến tay chân bị đơ cứng, võng mạc thị lực biến chứng, đi khám các bệnh viện lớn, bác sĩ chẩn đoán: “Mắt phải hết thấy, thị lực mắt trái chỉ còn một phần mười.
Tầm nhìn cực kỳ suy”.
Tôi rất sợ, bàng hoàng, khổ tâm khôn xiết.Bởi vì một khi mắt trái không thấy nữa thì chẳng phải tôi thành kẻ mù hay sao? Hồi xưa tôi luôn cho rằng ăn thịt sẽ giúp thân khỏe mạnh, thực là quá lầm, quá sai!Nhờ cuốn “Báo ứng Hiện Đời” mà tôi được khai thị, tôi quyết tâm: ngay đây thực hành thể nghiệm, đổi mới cuộc sống.
Tôi phát thệ từ nay vĩnh viễn không sát sinh, không ăn mặn, không ăn bất cứ thịt loài vật nào và trong lòng thường hướng về những chúng sinh đã bị mình ăn, thành tâm sám hối, niệm Phật hồi hướng phúc cho chúng…Từ tháng ba đến tháng sáu năm nay, tính ra hơn ba tháng, kỳ tích đã xuất hiện.
Tôi không tốn một xu nào đi bệnh viện nhãn khoa nhưng hiện tại (trừ mắt phải bị đục thủy tinh thể ra), thị lực mắt trái đã khôi phục bình thường như xưa (đoạn văn này chính tôi đang tự viết), nếu như tháng năm ngoái đến tháng năm nay, chiếu theo bệnh tình phát triển suy như thế đó, thì mắt trái tôi chắc chắn phải mù.
Nhưng do tôi biết khởi tâm sám hối ăn chay, tu tập… kỳ tích đã xuất hiện, ôi! Là Phật và Hòa thượng Diệu Pháp đã ban cho tôi ánh sáng, tôi thực tri ân, cảm phục vô cùng.Tháng năm nay, qua giới thiệu, tôi may mắn được gặp tác giả Quả Khanh, và còn tận mắt gặp một số nhân vật được kể trong sách, những vai chính trong các câu chuyện như: “Thai nhi ưa nghe Kinh Địa Tạng”, “Trì giới niệm Phật được lợi ích”, “Tỉnh cảm thiên địa”… Các vị này ngồi sát cạnh tôi, cùng nghe cư sĩ Quả Khanh giảng pháp, sao không khiến tôi tâm phục, khẩu phục kia chứ?Bây giờ tôi đã thọ trì ngũ giới và ăn chay, Tôi và bạn đời đều đã qui y Phật môn, những năm tháng sống còn này của chúng tôi là: học Phật, niệm Phật, trở thành một đệ tử Phật thiện lành đúng nghĩa, làm những cư sĩ tại gia tu tập chân chính, đây mới thực là phúc báo của chúng tôi!Quả Khanh phụ chú:(Vào tháng , lúc gặp lại tôi cư sĩ Trương Lập Hoa đã thay đổi tốt, hoàn toàn khác hẳn, chứng bệnh tiểu đường đã lành và không còn dùng bất kỳ thuốc nào).