Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tân Hà chạy rất nhanh, dọc đường còn bị ngã một hai cái. Kẹp trân châu trên búi tóc cũng rơi xuống. Hai đại nha hoàn chạy theo sau cũng hoảng hồn nhìn nàng ở phía trước vừa chạy vừa khóc….các nàng sợ tới mức không dám ngăn lại.

Chủ tớ ba người vừa chạy tới sài phòng, nhóm tôi tớ của “Từ Niệm Uyển” đã vây xung quanh nơi này. Vân Linh và Vân Đoá kéo đám người ra, che chở để Tân Hà đi vào.

Không biết Tân lão thái thái tìm ở đâu ra một chiếc ghế bành, bà ngồi trên đấy, yên lặng uống trà. Tần thị đứng ở một bên, sắc mặt khó coi. Đám nha hoàn bà mụ cũng yên lặng đứng thành hàng ở phía sau.

Mấy tên nô tài khoẻ mạnh cưỡng chế áp Cố Vọng Thư lên một tấm ván gỗ, cánh tay khô cường tráng liên tiếp đánh côn gỗ vào người hắn. Máu tươi nhuộm đỏ khắp nơi.

Hổ Tử bị trói gô vào một bên, trong miệng nhét bọc giẻ. Nhìn thấy chủ tử hấp hối hắn nức nở không nói ra lời, nước mắt giàn giụa.

“Ta hỏi ngươi lần cuối, đôi chăn mới kia là ai tặng cho ngươi?” Giọng nói Tân lão thái thái lãnh đạm, nghe không ra chút cảm xúc nào.

Tần thị vo chặt khăn lụa trong tay, nàng căng thẳng đến nỗi tay cũng run lên.

Thiếu niên tóc tai tán loạn, nhìn không thấy sắc mặt: “Không có ai tặng hết….là ta tự trộm.” Âm thanh hắn yếu ớt, vừa nói xong lại phun ra một búng máu.

Tân lão thái thái thấy hắn không chịu khai thì tức giận, bà đập mạnh chén trà xuống mặt bàn, quát: “Ngươi tự thấy xương cốt mình cứng rắn phải không? Tiếp tục đánh cho ta, đánh đến khi chịu khai thì thôi.”

“Ài, ta nói này Cố Tứ gia, ngươi chỉ cần khai ra người giúp ngươi là ai, trận đòn roi này có thể dừng lại rồi. Nếu ngươi cứ ngang ngạnh như vậy….đòn roi nặng như vậy, ngươi chắc chắn sẽ chết đấy.” Lý thị dẫn mấy nha hoàn đi ra từ đám người, giọng điệu chỉ sợ thiên hạ không loạn.

“Nhị đệ muội, ngươi…..” Tần thị vừa mở miệng nói đã bị lão thái thái ngắt lời: “Đánh thật mạnh cho ta.”

“Đại tẩu, trông người căng thẳng như vậy, là đang sợ cái gì sao?” Lý thị liếc nàng một cái, đi đến bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Nói hươu nói vượn, ta có gì mà phải sợ, ta đang lo mẫu thân sẽ….”

Trong khi chị em dâu hai người cãi qua cãi lại thì Tân Hà đã chạy đến trước người Cố Vọng Thư, nàng vừa liếc mặt một cái đã bị dọa sợ. Thiếu niên cả người toàn máu nằm trên ván gỗ, không nhúc nhích. Mắt thấy đòn đánh của mấy tên sai vặt sắp sửa chạm vào người hắn…..

Nàng liều lĩnh duỗi tay ngăn cản bọn họ: “Không được đánh nữa.”

“Nhưng….” Gã sai vặt thấy người trước mắt là đại tiểu thư nhận muôn vàn sủng ái thì lưỡng lự, quay qua nhìn lão thái thái.

“Hà nhi, sao con lại đến đây? Mau qua đây với mẫu thân.” Tần thị thấy quần áo nhi nữ vấy bẩn thì lo lắng, vẫy tay gọi nàng.

Tân Hà không để ý đến Tần thị, nàng quỳ mạnh xuống nền đất: “Tổ mẫu, không thể đánh Tứ thúc nữa đâu, nếu cứ như vậy sẽ đánh hắn chết mất….”

Mặt Tân lão thái thái lạnh tanh, không nói một câu nào.

Tần thị liếc nhìn Thái Phong, Thái Nguyệt ý bảo hai nàng đưa Đại tiểu thư đi.

Hai đại nha hoàn khom người gật đầu sau đó đi về phía Tân Hà.

“Tránh ra, đừng chạm vào ta.” Nàng biết ý định của mẫu thân nên nhanh chóng tránh hai người họ: “Tứ thúc không làm gì sai hết, tất cả những thứ đó là do con ép hắn nhận…..”

“Con là đại tiểu thư Tân phủ nên hắn không dám làm trái.”

Sắc mặt Tân lão thái thái tái đi, đây chính là tôn nữ mà bà yêu thương nuông chiều nhất: “Hà nhi, ngươi đang nói cái gì vậy? Vì sao lại làm như vậy?”

“Ngươi không biết tổ mẫu người ghét hắn sao?”

Bà nói rất chậm, từng câu từng chữ như phát ra từ tận đáy lòng.

“Tổ mẫu, tổ mẫu, con đều biết cả…..”

“Nhưng mà Tứ thúc cũng không nên bị đối xử như vậy, hắn cũng không làm gì sai….”

“Từ trước tới này hắn cũng chưa từng làm gì có lỗi với Tân gia chúng ta.”

Tân Hà không nhịn được mà khóc, kiếp trước nàng chưa từng nghe qua Cố Vọng Thư bị tổ mẫu trọng phạt, đáng nhẽ nàng không nên tuỳ tiện giúp hắn như vậy….Nàng chỉ nghĩ giúp hắn có cuộc sống thoải mái hơn nhưng không ngờ rằng vì nàng mà cuộc sống của hắn càng gian nan.

Tân lão thái thái nhắm mắt: “Hà nhi, ngươi có biết ta kiêng kỵ nhất cái gì không?”

“Ta vẫn luôn yêu thương ngươi nhất, Hà nhi mau qua đây với tổ mẫu…..”

“Không, không…..” Tân Hà quỳ xuống, lết về phía trước mấy bước, cầu xin nói: “Tổ mẫu, người hãy tha cho Tứ thúc đi, không phải lỗi của hắn, tất cả đều do con làm….”

“Mẫu thân, Hà nhi từ trước đến nay vẫn luôn nhu thuận. Việc này, việc này….” Tần thị ấp úng.

“Như ta thấy tất cả những gì Hà nhi nói đều là sự thật.” Lý thị thấp giọng nói. Mặc dù nàng ta biết việc này có liên quan đến đại phòng nhưng lại không ngờ được là do Tân Hà làm, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương sáu tuổi….. Đại phòng không có trưởng tử, nếu bây giờ lão thái thái không thương yêu tôn nữ nữa thì đại phòng nhất định sẽ bị nàng ta đạp xuống.

“Ngươi câm miệng!” Tần thị rất ít khi phát hoả.

Lý thị nhướn mày: “Tại sao? Chẳng nhẽ ta ở Tân gia bao lâu nay cũng không có quyền được nói sao?”

“Câm hết miệng vào cho ta!” Tân lão thái thái hung hăng gõ gậy xuống đất, quay đầu nạt hai vị tức phụ: “Nhìn lại bộ dạng các ngươi đi! Xung quanh có bao nhiêu nha hoàn với bà mụ, thể thống vứt đi đâu rồi….”

Bà hiếm khi nổi cơn thịnh nộ như vậy, Trương ma ma đứng đằng sau thấy vậy thì vội vàng khuyên nhủ bà giữ gìn thân thể.

“Hà nhi, ta nói lần cuối cùng, nếu bây giờ ngươi qua đây với tổ mẫu, ta sẽ coi như chưa có việc gì xảy ra, sau này ngươi vẫn là Đại tiểu thư nhận muôn vàn sủng nịnh….”

Tân Hà quả quyết dập đầu: “Mọi việc đều do con làm, không có can hệ gì với Tứ thúc.”

Vân Linh, Vân Đoá cũng quỳ sụp xuống, nhìn thấy Đại tiểu thư khóc cạn nước mắt, trong lòng bọn họ vô cùng đau xót, hận không thể thay nàng tạ lỗi với lão thái thái, cho dù dập đầu bao lâu cũng được chỉ cần lão thái thái tha cho Đại tiểu thư là được.

“Được, được….đúng là tôn nữ ngoan của ta! Thái Phong, Thái Nguyệt, còn đúng đó làm gì? Mau kéo nó xuống.” Tân lão thái thái lại quay đầu phần phó: “Đánh tiếp đi.”

“Đừng mà….” Tân Hà lảo đảo đứng dậy, chạy về phía Cố Vọng Thư, cả thân hình nhỏ nhắn nằm sấp lên tấm lương của Cố Vọng Thư: “Không được đánh nữa,không thể đánh nữa.”

“Đại tiểu thư à….” Gã sai vặt khó xử, hắn không nghĩ tới vị tiểu tổ tông sẽ dùng đến cách này….bọn hắn không thể không kiêng kỵ mà đến cả Tân Hà cũng đánh, cho dù lão thái thái tức giận cũng sẽ không bao giờ trừng phạt vị tiểu tổ tông này. Vả lại, sau này lão thái thái đến trăm tuổi, quyền quản lý Tân phủ hẳn sẽ rơi vào tay đại phòng, đến lúc đó Tần thị sẽ tha cho bọn họ sao….

“Hà nhi….ngoan….Tứ thúc không sao….mau đứng lên đi….” Thiếu niên sắc mặt tái nhợt gắng sức dỗ dành nữ oa ở trên lưng: “Không đau chút nào, mau đứng lên đi, việc này không liên quan đến ngươi.”

Tân phủ nhiều người như vậy nhưng ai cũng thờ ơ lạnh nhạt, chỉ có đứa nhỏ này liều mạng, không màng vinh hoa phú quý chỉ dốc lòng bảo vệ hắn. Trong lòng hắn cực kì ấm áp, từ sau khi mẫu thân ra đi, chưa từng có ai quan tâm hắn như vậy.

“Tứ thúc, Tứ thúc…..” Tân Hà nghẹn ngào, sao có thể không đau được? Cả người đỏ máu, đến cả nói chuyện cũng không lưu lát, còn nói mình không đau?

Thái Phong, Thái Nguyệt không ngờ rằng Đại tiểu thư sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy nên trong chốc lát cũng không dám đi qua.

“Đây….còn ra thể thống gì nữa, mau kéo nó ra cho ta.” Tân lão thái thái cắn răng nói.

Hai người sửng sốt, sải bước về phía Đại tiểu thư. Trong lúc bị kéo đi, Tân Hà hét lớn: “Tổ Mẫu, không phải người tin Phật sao?”

“Không phải người có tấm lòng bao dung nhân hậu sao?”

“Nếu tổ phụ ở dưới suối vàng biết được người đối xử với Tứ thúc như vậy…..”

“Hà nhi, câm mồm, ai cho con nói những lời như vậy….” Tần thị quát lớn, nàng quỳ rạp xuống trước mặt lão thái thái: “Là con dâu không tốt, không dạy dỗ nhi nữ cẩn thận, xin mẫu thân đừng nóng giận.”

Lý thị nhìn sắc mặt lão thái thái tái mét không chút huyết sắc, hiếm có lắm mới mở miệng khuyên nhủ: “Mẫu thân độ lượng, Hà nhi vẫn là một tiểu hài tử….sao có thể nói được những lời như vậy, nhất định là có kẻ xúi giục.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio