Đứng dưới một gốc cây lớn, Thụy Du ngẩng đầu nhìn hàng rào cao ngất ngưỡng ở phía trên, cảm thấy hình như não của mình có phần trì trệ. Chẳng lẽ cô phải trèo lên để ra ngoài hay sao. Nhìn sang Khải Ân đang hứng thú nghiên cứu dãy tường đối diện, cô lo lắng hỏi.
_ Chúng ta sẽ trèo tường để ra ngoài?
_ Ừ. Chứ cậu nghĩ sao?
Khải Ân gật đầu khẳng định. Thụy Du đau khổ nhìn xuống bộ đồng phục của mình rồi lại nhìn lên cách cành cây và tường rào vây xung quanh mình. Trong lòng bắt đầu than vãn về cuộc đời lắm gian truân của mình.
_ Tôi mặc váy đó.
_ Ừ. Ở đây đâu có ai, lo gì chứ. À. Cậu sợ tôi nhìn đúng không? Không sao. Tôi lên trước rồi kéo cậu lên, không bị lộ hàng được.
Nếu ai đó xuất hiện ở đây lúc này chỉ thấy Thụy Du mặt đen lại, trừng mắt nhìn Khải Ân. Chỉ hận không thể chém cậu ra làm trăm mảnh rồi ném cho cá ăn.
_ Yên tâm là không có bị té đâu. Bây giờ tôi leo lên cây rồi kéo cậu lên. Sau đó thì tôi men theo cành cây chỗ đó để băng qua hàng rào rồi nhảy xuống. Rồi cậu cứ làm hệt như thế là được. Khi cậu nhảy xuống tôi sẽ mở rộng vòng tay cho cậu ngã vào. Thế nên cứ yên tâm.
Khải Ân vừa nói vừa múa tay để minh họa cho kế hoạch của mình. Thụy Du lại một lần nữa muốn giết người.
_ Có thể không trèo tường không?
Dù cho tức giận bao nhiêu nhưng cô vẫn rất yêu hòa bình. Thay vì động thủ thì tìm cách hòa hoãn.
_ Không được không được. Trốn học thì phải trèo tường ra ngoài. Hay là cậu muốn đi cổng chính?
_ Nghĩ sao vậy.
_ Vậy bắt đầu thôi.
Như kế hoạch ban đầu, Khải Ân sẽ là người trèo lên cây trước. Cậu đẩy túi đeo chéo màu đỏ của mình ra phía sau rồi cẩn thận trèo lên. Khi đã yên vị trên cành cây lớn cậu liền đưa tay xuống để cô nắm lấy. Nhưng Thụy Du là ai chứ? Cô có thể tự mình trèo lên mà không cần bất kì sự giúp đỡ nào. Thậm chí xét về tốc độ còn nhanh hơn Khải Ân một phần.
_ Quả nhiên cậu rất đặc biệt.
Khải Ân lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Thụy Du tựa như phát hiện ra một điều gì đó thú vị.
_ Chẳng qua lúc trước hay trèo cây này nọ thôi mà.
Thụy Du xem như không nhìn thấy nghi ngờ của Khải Ân, vẫn hết sức thản nhiên trả lời lại. Sau đó cả hai thuận lời nhảy xuống được bức tường cao. Tất nhiên là cô có thể an toàn tiếp đất mà không lần lấy cậu làm đệm ngã.
Sau đó cả hai đi bộ dọc đường phố vắng vẻ, cũng không biết điểm đến là nơi nào. Cứ thế mà đi thẳng về phía trước. Một khoảng khắc nào đó Thụy Du có cảm giác mình bị Khải Ân chơi một vố khá đau. Như thế nào gọi là đi chơi? Có khi ngay chính cậu ta cũng không biết đi đến nơi nào.
_ Này. Thật ra chúng ta không cần trèo tường mà có thể từ cổng chính ra ngoài.
Khải Ân tốt bụng chia sẻ sự thật cùng Thụy Du rồi vô cùng chờ đợi xem phản ứng của cô như thế nào. Nhưng cuối cùng cô chỉ hít một hơi thật sâu, không hề nổi trận lôi đình mà chỉ cười cười hỏi lại.
_ Thế... tại sao phải trèo tường ra hả? Cậu có bị bệnh thần kinh không? Hay là thích thử cảm giác lạ?
Khải Ân búng tay cái tách, vô cùng tán thành. Rồi khoác vai Thụy Du, trưng lên bộ mặt xúc động khó nói nên lời như tìm được tri kỉ.
_ Cậu thật hiểu tôi. Phải trèo tường mới mang đến cảm giác trốn học chứ. Bây giờ đi xem phim đi. Nhưng đi bằng gì nhỉ? Taxi hay xe buýt?
_ Taxi.
Thụy Du quyết định rồi. Nếu như Khải Ân muốn bao trọn cuộc đi chơi này thì cô sẽ làm cho cậu tốn kém hết mức có thể. Coi như xả giận cho nhiều lần bị hù sợ lúc trước.
_ Cậu nghĩ ở đây bắt taxi là dễ lắm hả?
Khải Ân buông ra một câu rồi nắm tay Thụy Du kéo lên một chiếc xe buýt vừa dừng lại tại bến. Thụy Du chán nản nhìn lên trần xe. Kế hoạch thất bại.
Đối với một người vừa đến Việt Nam như Thụy Du thì việc đi xe buýt cũng khá thú vị. Bởi vì không phải giờ cao điểm nên xe tương đối vắng vẻ, chọn một chỗ ngồi thoải mái rồi nhìn ngắm đường phố xung quanh cũng không tồi.
_ Cậu biết chúng ta sẽ xuống trạm nào không đấy?
Thụy Du không giữ được tâm tình thư giãn để ngắm cảnh được bao lâu thì nhớ ra sự thật đau lòng. Cô vẫn không thể tin tưởng vào Khải Ân được.
_ Không. Đang dò.
Khải Ân không mấy lo lắng, vẫn tiếp tục nghiên cứu địa điểm trên điện thoại. Quả nhiên... Thụy Du đoán không sai, người này thật không đáng để tin tưởng. Còn không bằng Đình Dương.
_ Tại sao lại so sánh với Đình Dương nhỉ?
Thụy Du lẩm bẩm một mình rồi tiếp tục ngắm cảnh. Mọi chuyện còn lại cứ để Khải Ân giải quyết, ai bảo cậu ta cứ thích bày trò.
Đúng lúc đó thì Khải Ân có điện thoại. Thụy Du cũng tò mò mà liếc mắt nhìn sang. Khi đó cô vô tình bắt gặp được sự thay đổi cảm xúc của cậu vô cùng rõ ràng. Có lẽ cuộc điện thoại này tác động đến cậu rất lớn. Rõ ràng ban nãy còn cợt nhả trêu chọc cô nhưng vì sao bây giờ ánh mắt lại chuyển sang lạnh lẽo và đầy sát khí. Tay cậu siết chặt điện thoại trong tay như muốn bóp nát. Hình ảnh này của Khải Ân, Thụy Du chưa bao giờ nhìn thấy. Không còn kiêu căng, ngạo mạn hay giả vờ uy hiếp cô nữa. Chỉ còn sự hận thù tràn ngập đáy mắt.
Khi xe buýt vừa đến trạm tiếp theo thì Khải Ân không nói không rằng kéo tay Thụy Du rời khỏi. Sau đó cậu liền bắt được một chiếc Taxi rồi cùng cô bước vào trong.
Thụy Du thật muốn gào thét. Chẳng phải có ai đó từng bảo khó bắt taxi hay sao. Vì sao hiện tại chỉ cần vẫy tay là bắt được vậy?
_ Cậu sao vậy?
_ Không có gì.
Giọng nói Khải Ân trầm thấp bất thường. Như cố đè nén tất cả những cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
_ Hôm nay tôi có việc đột xuất cần giải quyết. Không thể đi chơi nhưng cũng không kịp đưa cậu về trường. Vì thế đi cùng tôi đến một nơi.
Khải Ân giải thích xong thì lấy điện thoại ra đọc tin nhắn mới. Sau đó cậu nói chuyện cùng tài xế Taxi.
_ Chú à, từ đây đến Billiard (Bi-Da) Thiên Đường còn lâu không?
_ phút.
_ Cảm ơn.
...
Khi vừa đến Billard Thiên Đường, Khải Ân bảo Thụy Du đứng ở ngoài chờ cậu nhưng rồi lại đổi ý bảo cô vào cùng. Trước khi đẩy cánh cửa kính vào đen bước vào một thế giới hoàn toàn mới, bỗng nhiên Khải Ân nắm lấy hai bả vai Thụy Du. Ánh mắt cậu so với lúc nãy liền trở nên hòa hoãn hơn một chút và nghiêm túc hơn bình thường.
_ Sau khi bước vào cánh cửa này, tôi sẽ không còn là tôi nữa. Tôi thật sự không muốn để cậu nhìn thấy mình như thế nhưng nếu để cậu ở ngoài một mình sẽ rất nguy hiểm. Vì thế đi theo tôi và đừng nhìn gì cả. Nếu thấy gì thì hãy quên đi.
Cho tận đến khi vào sâu trong Billiard Thiên Đường Thụy Du mới hiểu rõ từng chữ trong lời Khải Ân nói. Cậu không còn là chính mình nữa. Như biến thành một kẻ khác, một hung thần khác máu. Mỗi nơi Khải Ân đi qua đều để lại những thân hình nằm la liệt với vết thương giữa trán đang chảy máu. Trên tay cậu là vỏ của một chai rượu được đập vỡ với những mạnh thủy tinh sắc nhọn ghê người.
Sự xuất hiện của Khải Ân như biến Billiard Thiên Đường thành chốn địa ngục trần gian. Từ đầu đến cuối cậu chỉ bói đúng một câu duy nhất.
_ Phòng Vip ở đâu?
Người nào tấn công liền đánh, cản đường cũng đánh, chống đối không tha. Điều đáng sợ là Khải Ân chỉ có một mình, tay không vũ khí nhưng một lúc có thể đánh hạ hơn mười người. Về sau có người lấy vũ khí ra cậu mới dùng tạm một chai rượu để cho cân xứng.
Thụy Du đi theo phía sau bị hù cho một trận kinh sợ. Khả năng của Khải Ân hoàn toàn vượt xa những gì cậu thể hiện bên ngoài. Tay không đánh lại hơn mười người, đối với cô là một thử thách lớn.
Thế nhưng Thụy Du không hề biết rằng. Thật ra Khải Ân không quá mạnh như những gì cô vừa thấy. Chỉ là bị hận thù làm cho kích động làm cho liều mạng đánh người mà thôi.
Cánh cửa phòng Vip bị Khải Ân đạp đổ một cách thô bạo. Trong phòng là năm người đàn ông đang uống rượu cùng nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh. Thấy có người hùng hổ xông vào, những người khác trong phòng đều lo sợ bỏ chạy ra ngoài. Bên trong chỉ còn lại năm người nọ cùng Khải Ân và Thụy Du.
_ Thằng nhóc này cũng không tồi. Xông lên đến tận đây. Nói đi mày là ai? Muốn gì?
Một người đàn ông ngồi giữa phòng, dường như là kẻ cầm đầu hất mặt hỏi. Đối diện với gã, Thụy Du có chút căng thẳng và sợ sệt không rõ nguyên nhân. Cô không giải thích được vì sao cả người mình bỗng nhiên run rẩy, vô cùng bất an dù rằng mới gặp gã lần đầu. Dù sao vẻ bề ngoài của gã cũng không mấy đáng sợ.
_ Tôi sao? Muốn giết ông được không? Giết hết tất cả các người.
_ Đồ mất dạy.
Bốn người còn lại không kìm được tức giận mà lao lên đánh Khải Ân. Cậu vẫn như cũ không hề sợ hãi má đánh trả. Mỗi đòn tung ra đều vào điểm quan trọng, như muốn đoạt mạng đối phương.
Thụy Du đứng ở cửa phòng, mắt không rời người đàn ông đang ngồi trên ghế Sofa xem cuộc chiến. Đối với cô, ông ta vô cùng quen thuộc nhưng lại không thể nào nhớ rõ. Thế nhưng sự quen thuộc này lại không phải là thân thiết mà là sợ hãi. Hoảng sợ đến mức ám ảnh.
Người đàn ông từ ung dung chuyển sang lo lắng. Cuối cùng gương mặt gã hoàn toàn biến sắc mà ngồi bật dậy. Cùng lúc đó liền có một chai bia bay đến đập vào bức tường phía sau gã vỡ tan như một lời cảnh cáo khiến gã vô thức ngồi lại chỗ cũ. Khải Ân từ xa bước đến như ác quỷ từ địa ngục. Cả người cậu dính đầy máu, quần áo xộc xệch. Mái tóc màu cam đã không còn theo nếp, đôi mắt màu hổ phách không ngừng chuyển động. Là hưng phấn, phẫn nộ hay căm thù... tất cả đều không rõ ràng nữa.
_ Mày muốn gì tao cũng đều cho. Đừng đến gần đây.
Xoảng!
Lại một chai bia khác bay đến đập thẳng vào giữa trán gã, máu bắt đầu chảy ra. Hoà vào hốc mắt, biến tầm nhìn thành một màu đỏ tươi quỷ dị.
_ Trả lại em gái cho tôi. Ông làm được sao?
Khải Ân siết chặt chai rượu đã vỡ một nửa trong tay, chỉ hận không thể dùng nó đâm chết kẻ đối diện.
_ Hiểu nhầm rồi. Em gái mày là ai? Tao không biết.
Kẻ kia chắp hai tay lại, liên tục lắc đầu cầu xin tha thứ. Khải Ân cười nhạt. Cậu hất đổ hết những gì bày biện trên bàn xuống đất rồi bước lên trên bàn. Đứng ở trên cao nhìn xuống kẻ thảm hại bên dưới.
_ Ông không nhớ sao. Vào một đêm mưa hơn năm về trước. Trong một ngõ hẻm vắng ở khu tập thể cũ. Chính tay ông đã đánh chết một đứa bé. Chính là ông.
Khải Ân đạp vào bụng người đàn ông khiến gã tức ngực mà ho sặc sụa. Cơn đau khiến gã mơ hồ nhớ lại chuyện cũ. Quả là hơn năm trước hắn từng đánh một đứa trẻ nhưng có chết hay không thì hắn không rõ. Vì nó đã ăn cắp một chiếc bánh giò rồi bỏ chạy. Vào thời điểm đó có một băng nhóm thiếu niên luôn đi trộm vặt nhưng không ai bắt được. Lần đó may mà tóm được một người. Thế nên gã đem bao nhiêu oán hận của người dân khu đó mà dồn lên đứa trẻ kia.
_ Tôi biết sai rồi. Cầu xin cậu tha cho.
Gã không biết làm gì khác ngoài việc cầu xin. Chuyện đã xảy ra rồi cũng không còn cách nào cứu vãn được nữa. Gã ôm lấy chân Khải Ân mà nói liên tục.
Khải Ân nhìn cảnh này cảm thấy vô cùng quen thuộc. Cảnh tượng năm xưa hiện về trong tâm trí cậu, so với ngày đó vị trí của hai người dường như đã có sự thay đổi. Cậu nhấc chân thật mạnh làm gã ngã nhào xuống đất.
_ Năm đó tôi cũng cầu xin. Cầu xin ông biết bao nhiêu mà sao ông không rõ. Bây giờ ông muốn tôi vì cái gì mà buông tha đây.
Người đàn ông quỳ xuống đất, liên tục dập đầu khóc lóc. Cuối cùng gã đã nhớ ra rằng trong con hẻm đêm đó còn sự tồn tại của một đứa bé khác. Thằng nhóc liên tục ôm chân gã mà cầu xin tha mạng cho em gái mình, thậm chí nó còn quỳ xuống mà xin.
Khải Ân nhìn một màn kịch được tái hiện lại càng thêm điên cuồng. Mắt cậu nhòe đi. Hình ảnh đau đớn ùa về trong tâm trí. Giây phút em gái cậu bị kẻ này đánh chết, giây phút bọn họ bị tách ra... Tất cả hiện rõ mồn một ra trước mắt.
Khải Ân đầy oán hận hét lên một tiếng rồi nhảy xuống khỏi bàn đạp liên tục vào bụng người đàn ông làm gã đau đến tắt thở. Suýt nữa thì nôn tất cả mọi thứ ra. Cậu xốc ngược cổ áo gã lên rồi nện từng nắm đấm xuống mặt gã. Cậu sẽ dùng chính cách của gã để kết thúc mọi chuyện.
Thụy Du thu mình vào góc tường. Đầu cô lại đau nhức dữ dội. Cô vừa đau lại vừa sợ. Trong đầu cô vang lên tiếng khóc, tiếng rên rỉ và gào thét thê lương quanh quẩn không dứt.
Khải Ân điên rồi, Thụy Du cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa...
Phụt.
Gã đàn ông phun ra một ngụm máu tươi. Gã sắp chết rồi. Khải Ân vẫn không hề muốn dừng tay.
_ Bây giờ ông đã hiểu chưa? Ông đau sao? Em gái tôi cũng đau vậy. Lúc con bé sắp chết có lẽ nó cũng đau đớn như thế này.
_ Khải Ân à, dừng lại đi. Đủ rồi.
Có điều gì đó vô tình thúc đẩy Thụy Du bước đến ngăn cản Khải Ân khiến cô chỉ biết hành động theo một sự chỉ đạo vô hình.
Khải Ân giảm bớt lực ở tay, sự điên cuồng trong mắt giảm đi được một chút. Cậu mơ hồ nhìn Thụy Du.
_ Tôi không biết em gái cậu là ai nhưng có lẽ em ấy cũng không mong cậu giết người đâu. Đừng đánh nữa, Khải Ân.
Thấy Khải Ân đã dừng tay người đàn ông liền chớp lấy thời cơ mà biện minh cho bản thân.
_ Tôi không có đánh chết con bé, thật đó. Tôi thề là tôi không đánh chết. Rõ ràng khi cậu quay lại nó vẫn còn sống mà, phải không?
Khải Ân nghiến răng, mỗi lần nhớ lại là mỗi lần tim cậu đau đớn.
_ Đúng thế. Con bé còn sống. Thế nhưng sau khi tôi đi tìm người giúp đỡ khi quay lại thì không thấy nữa. Không phải là các người quay lại mang đi sao?
_ Không có, không có. Tôi thề, không có.
Thụy Du bây giờ đã quay lại trạng thái bình thường. Cô cũng tạm thời hiểu sơ sơ được vấn đề. Cô cố gắng tiếp tục khuyên nhủ Khải Ân. Tuy rằng Thụy Du cũng không phải tốt bụng gì cho cam nhưng cô cũng không muốn nhìn cậu giết người.
_ Có lẽ cậu hiểu lầm thôi mà. Nếu như không phải là người hại chết em cậu thì trả thù như thế là đủ rồi. Có thể em cậu còn sống thì sao.
Khải Ân thở ra một tiếng nặng nề rồi buông người đàn ông ra để hắn chạy trối chết ra ngoài. Cậu ngồi bần thần dưới sàn lạnh, không biết đang nghĩ gì.
_ Ừ. Có lẽ là tôi điên thật rồi. Hiểu lầm?
Thụy Du ngẩn người. Khải Ân đang khóc, một người kiêu ngạo như cậu lại khóc. Cô cảm thấy trong lòng không thoải mái, sốnh mũi cay cay. Cũng muốn khóc theo.
_ Cậu có bị thương không?
Nhìn lại toàn thân đầy máu của mình, Khải Ân khẽ lắc đầu. Cậu không cảm thấy đau nên có lẽ là không bị thương.
_ Là máu của bọn họ thôi. Cậu... không hỏi tôi chuyện gì xảy ra sao?
Thụy Du đỡ Khải Ân đứng lên rồi giải thích cho cậu.
_ Không cần. Chuyện đó có lẽ cũng không vui vẻ gì. Vì sao tôi phải hỏi. Hơn nữa tôi nghĩ mình cũng hiểu một ít.
Khải Ân bước song song với Thụy Du trên đường trở về trường. Cậu dùng áo khoác bóng chày để che đi vệt máu trên áo sơ mi trắng để tránh sự chú ý từ những người đi đường. Bóng hình của Khải Ân lúc này vô cùng đơn độc và lẻ loi. Khiến người khác nhìn vô liền cảm thấy đau lòng.
_ Em gái tôi bị ông ta đánh chết. Dù tôi có van xin bao nhiêu đi nữa ông ta cũng không tha. Sau đó tôi bị đưa sang một chỗ khác. Khi quay lại con bé đã yếu lắm rồi. Đêm đó trời mưa rất to, nó bảo tôi đừng đi, ở bên cạnh nó những giây phút cuối cùng. Thế nhưng tôi vẫn cố chấp rời khỏi để tìm người giúp đỡ. Trong đêm mưa đó tôi không thể tìm được bất kì ai. Nhưng đến khi tôi quay lại con bé đã không còn ở đó nữa. Tôi dường như rơi vào trạng thái tuyệt vọng và hóa điên. Là tôi đã bỏ mặc nó một mình trong cơn mưa rét lạnh. Nó bảo tôi đừng đi nhưng tôi lại một mực rời khỏi. Tôi xứng đáng làm anh sao?
Thụy Du nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời.
_ Không xứng.
Khải Ân cười, một nụ cười chua xót.
_ Không có một người anh nào lại mặc định cho em gái mình đã chết như cậu cả Khải Ân à. Dù rằng tình huống có tệ đến mức nào cậu cũng phải lạc quan lên. Cậu tuyệt vọng nhưng đừng để tính mạng của em cậu tuyệt vọng theo. Tại sao cậu không nghĩ rằng em ấy vẫn còn sống? Thay vì nghĩ rằng em ấy bị đám người đó bắt đi và bị đánh một lần nữa tại sao cậu không nghĩ rằng em ấy còn sống và được người khác giúp đỡ?
Thụy Du mắng một hơi dài khiến Khải Ân nghe xong cũng giật mình. Nhưng cô nói đúng, cậu không thể phủ nhận bất kì một lời nào.
Về tới cổng trường, Khải Ân dẫn Thụy Du đến một cánh cửa nhỏ tận sân sau - nơi ít ai để ý đến, rồi để cô vào lại trường. Cô nhìn cảnh cổng này suýt nữa thì nổi giận. Vì sao ngay từ đầu không đi bằng cổng này mà phải trèo cây?
_ Không vào sao? - Cô hỏi.
_ Vào gì nữa. Giờ tôi về. Cảm ơn cậu vì những lời lúc nãy. À những gì cậu thấy ngày hôm nay là bí mật lớn nhất của tôi. Bây giờ thì hòa rồi. Cậu giữ bí mật của tôi thì tôi sẽ giữ bí mật của cậu.
Khải Ân bắt đầu có suy nghĩ khác về Thụy Du. Cậu quyết định không dùng cách trước đây để cư xử với cô nữa. Từ giờ cậu sẽ tử tế và nghiêm túc hơn.
_ Tôi có bí mật gì chứ.
_ Tôi biết cậu không đơn giản chỉ là người hầu của Đình Dương đâu.
Khải Ân làm ra vẻ thần bí nói. Sau đó cậu đóng cửa lại và lấy nó làm ranh giới giữa hai người. Sau đó cậu vẫy tay chào cô rồi rời khỏi. Trước khi đi buông lại một câu dặn dò.
_ Vào lại đi. Đình Dương đang chờ cậu.
Thụy Du cứ ngỡ rằng Đình Dương tìm mình có chuyện gì đó không gặp nên mới chờ nhưng không phải như thế.
Lời nói này của Khải Ân nửa đùa nửa thật. Còn mang một ý nghĩa sâu xa nào đó...