Những ngày gần đây, Đình Dương rất khác. Khác theo một cách mà Thuỵ Du không thể nào thích nghi được. Cô thật sự không hiểu, cuối cùng thì ngày hôm đó Oliver đã nói những gì với Đình Dương, khiến cho hắn hoàn toàn thay đổi như vậy.
Kể từ sau ngày chạm mặt với Oliver, thời gian Thuỵ Du gặp Đình Dương ở nhà ngày càng ít hơn trước. Ngày nào cũng vậy, cứ sau giờ học là hắn liền ở lại trường tập bóng rổ đến tối. Hôm nào đội của hắn bận, thì hắn sẽ tập một mình, không bỏ sót một bữa nào. Hắn càng kiệm lời hơn trước, về nhà nhìn thấy cô liền nói vài câu rồi lên phòng đi ngủ, hệt như những ngày đầu tiên. Điều này khiến cho Thuỵ Du cảm thấy có đôi chút buồn bã.
Thuỵ Du nghĩ mãi vẫn không ra. Cô không hiểu vì sao trong những trận đấu trước, Đình Dương chẳng cần luyện tập bao nhiêu, thậm chí nếu như không có người nói, cô cũng không biết rằng hắn sẽ tham gia những trận đấu lớn. Còn lần này, vì sao Đình Dương lại phải dồn hết sức mình vào một trận đấu mang tiếng là giao hữu như thế? Chẳng lẽ vì lời thách đấu của Oliver? Cô không nghĩ như thế. Dựa vào tính cách của Đình Dương thì hắn sẽ không bị những lời vô nghĩ như thế tác động, lại càng không quan tâm đến vị trí đứng đầu của mình. Như thế vì sao hắn lại xem trọng trận đấu lần này đến vậy?
Thật ra, Thuỵ Du cũng đã nghĩ đến những lời mà Oliver nói riêng với Đình Dương lúc đó. Dường như đây là yếu tố chính tác động trực tiếp đến tâm trạng của hắn. Cô không khỏi tò mò. Chẳng lẽ trên đời này còn có thứ khiến cho Đình Dương quan tâm như thế sao?
Hôm nay trường học đóng cửa, vì vậy nên Đình Dương liền ra sân bóng rổ gần nhà để tập luyện. Thuỵ Du vẫn làm công việc dọn dẹp biệt thự của mình, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo nhất cử nhất động của Đình Dương ngoài xa.
Thuỵ Du bật vòi nước rồi đổ đầy vào những bình xịt. Cô chậm rãi tưới nước cho những chậu hoa lớn đặt khắp sân thượng. Từ vị trí này, cô có thể dễ dàng quan sát toàn bộ quang cảnh khoảng sân bên dưới một cách rõ ràng nhất.
Đình Dương trong bộ trang phục chơi bóng rổ màu đỏ bắt mắt, nổi bật giữa nền sân màu đen. Hắn di chuyển liên tục trên sân, cùng với trái bóng màu da cam, chưa một lần nào dừng lại. Thuỵ Du nhìn lại đồng hồ trên tay, hắn tập cũng đã lâu lắm rồi, nhưng vẫn không muốn nghỉ ngơi, dù là một chút.
Mồ hôi ướt đẫm dính vào tóc khiến Đình Dương cảm thấy hơi khó chịu. Sau khi ném bóng vào rổ, hắn dừng lại một chút để cho bóng rơi tự do rồi lấy tay vuốt ngược mái tóc đang che khuất tầm nhìn lên. Hắn cảm thấy mình tập vẫn chưa đủ. Hắn không biết năng lực thật sự của Oliver cao đến mức nào, nhìn hắn (Oliver) tự tin như thế, Đình Dương cảm thấy vừa nghi ngờ vừa lo lắng. Không phải hắn không tin vào năng lực của mình, nhưng điều hắn cần là sự chiến thắng tuyệt đối. Đây không một trận đấu bình thường, mà là quyết chiến quyết thắng.
Thuỵ Du vừa cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Đình Dương dừng lại một chút, nhưng rồi trong lòng lại dấy lên lo lắng khi hắn lại tiếp tục. Chẳng lẽ hắn không có ý định dừng lại hay sao? Thuỵ Du nhìn lên bầu trời, nơi đã sớm bị những đám mây màu xám đục che phủ. Xung quanh bắt đầu thổi lên những cơn gió nhẹ, có lẽ trời đã sắp mưa rồi. Hơn thế nữa sẽ là mưa rất to, cô nghĩ đã đến lúc mình nên đi gọi Đình Dương trở về.
Khi Thuỵ Du vừa xuống đến tầng trệt thì những hạt mưa đầu tiên liền rơi xuống. Cô lấy một cây dù nơi đầu tủ rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Trời mưa mỗi lúc một to, không rõ khi nào mới dừng lại. Điều này càng khiến Thuỵ Du chạy nhanh hơn. Chẳng mấy chốc cô đã đến nơi Đình Dương đang tập luyện. Nơi đây không phải là một nơi dùng để tập bóng rổ chuyên nghiệp mà chỉ có hai chiếc rổ được gắn sẵn trên cao cùng với một khoảng sân bằng xi măng tương đối rộng, vốn cũng chẳng có rào chắng hay bất kì điều gì khác, nên Thuỵ Du rất dễ dàng tiến về phạm vi tập luyện của Đình Dương.
Thuỵ Du dừng lại ở một khoảng cách vừa phải, cố gắng giữ chặt cây dù trên tay để không bị cơn gió lớn cuốn đi. Mưa khá to, mưa theo hướng gió không ngừng tạt về phía Thuỵ Du, khiến cô dù rằng cầm theo dù nhưng vẫn bị ướt đẫm. Không màng đến điều đó, cô cất tiếng gọi to:
- Anh nghỉ đi. Trời mưa to rồi.
Tiếng gọi của Thuỵ Du khiến Đình Dương chú ý, hắn khẽ liếc mắt trông sang.
- Em về nhà trước đi.
- Chúng ta cùng về chung.
Tiếng mưa rơi xuống đất át đi lời nói của Thuỵ Du. Đình Dương không để ý đến cô nữa mà vẫn tiếp tục những gì mình đang làm. Hắn biết việc luyện tập dưới mưa cũng không khiến mình khá hơn bao nhiêu, nhưng hắn cảm thấy trong lòng như có điều gì đó đang dồn nén. Về Thuỵ Du, về những lời đáng chết mà Oliver đã nói, hắn cần được giải toả cảm xúc này.
Thuỵ Du bất lực trước hành động đó của Đình Dương. Cô quyết định trực tiếp ngăn cản hắn. Bây giờ là mùa mưa, nên trên những nền xi măng cũ luôn bám một ít rong rêu, vì thế lúc chạy đến Thuỵ Du không để ý mà dẫm lên, mất đà trượt ngã.
- A.
Thuỵ Du buông cây dù trên tay, đồng thời khua tay loạn xạ xung quanh tìm một vật gì đó để bám trụ. Một khắc trôi qua, cả người cô vẫn không chạm đất mà dừng lại ở một điểm tựa khác. Thuỵ Du ngả người hẳn ra phía sau, Đình Dương đang giữ sau lưng cô. Những hạt mưa nặng nề rơi xuống gương mặt sững sờ của Thuỵ Du. Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt của người đối diện, gương mặt của Đình Dương lúc này đã tái nhợt đi vì lạnh, nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng vô cùng. Cả hai vẫn duy trì tư thế như cũ, vô cùng thân mật nhưng có chút cổ quái.
Bỗng nhiên từ xa vang lên một bản nhạc không lời vọng lại, trong lòng cả hai đều có chút gì đó bồi hồi. Đình Dương ngây người một lúc rồi bình tĩnh cất tiếng:
- Em... khiêu vũ cùng anh nhé?
Nếu như là lúc khác, hẳn Thuỵ Du sẽ mắng Đình Dương là một kẻ điên. Tự nhiên lại khiêu vũ giữa trời mưa như thế này, dù cho muốn thử một điều gì đó lãng mạn và mới mẻ thì cũng nên tìm một dịp khác khô ráo hơn mới phải. Nhưng lúc này đây, toàn bộ tâm trí của cô đã bị hình ảnh của Đình Dương chiếm trọn, ánh mắt của hắn khiến cô cảm thấy rung động. Tiếng nhạc vẫn văng vẳng bên tai, tư thế lúc này của hai người khiến cô nhớ lại cảnh cuối cùng trong một bản nhạc khiêu vũ phương Tây. Thế là Thuỵ Du đồng ý.
Đình Dương khẽ mỉm cười. Rồi hắn nắm tay cô, dẫn dắt cô theo bản nhạc du dương tuyệt vời đó. Tựa như đã từng luyện tập rất nhiều từ trước, cả hai đều kết hợp rất ăn ý. Từng bước chân, từng động tác xoay người, tất cả đều rất ăn khớp và nhịp nhàng, hoà theo điệu nhạc êm ái vọng lại từ phía xa. Giây phút này, cả trong lòng Đình Dương và Thuỵ Du đều mang một cảm giác khó diễn tả thành lời, có gì đó như là rung động, như là hạnh phúc. Ước gì giây phút này kéo dài mãi mãi.
Thuỵ Du dường như đã quên mất mình là ai, mình đến đây vì điều gì, bây giờ trong mắt cô chỉ có hắn, một mình hắn mà thôi.
Đình Dương chưa bao giờ biết như thế nào là rung động, như thế nào là thích, là yêu một người. Nhưng ngay giây phút này đây, khi được nắm tay người con gái ấy, được cùng cô khiêu vũ dưới mưa, tạm thời quên đi quá khứ và tương lai, chỉ hướng về duy nhất một bóng hình ở hiện tại. Và bây giờ, hắn đã biết thế nào là yêu.
Bản nhạc dần đi về hồi kết, Đình Dương giữ tay Thuỵ Du, kéo cô về phía mình. Chưa bao giờ Thuỵ Du tiếp xúc với Đình Dương ở một khoảng cách gần đến thế, hai tay cô đặt trên vai hắn như những người phụ nữ khác vẫn hay làm với bạn nhảy của mình. Trong lòng Đình Dương như có gì đó thôi thúc, hắn đưa tay lên khẽ vén mái tóc của cô ra sau.
Đình Dương cúi, hắn khẽ nhắm mắt và hôn lên môi Thụy Du.
Toàn thân Thụy Du chấn động, nhưng rồi cô quyết định một lần buông xuống tất cả những hoang mang sợ hãi trong lòng, một lần sống theo cảm xúc của chính bản thân mình. Thế là đôi mắt mở to vì ngạc nhiên từ từ nhắm lại, hãy để cô chìm đắm trong khoảnh khắc này mãi mãi.
Giữa sân bóng rổ, dưới cơn mưa tầm tã là hình ảnh của hai con người vừa biết yêu đang trao cho nhau nụ hôn đầu đời đầy ngây ngô, vụng dại nhưng tràn ngập sự chân thành và hạnh phúc. Một giây phút mãi mãi không thể nào quên.
====
[BPN: Chap này hơi bị khó viết. Nhưng lỡ cố định lịch post rồi nên cố thôi ¤.¤
Chap này chả hiểu sao nó lại ngắn thế. Ban đầu mình tưởng nó dài :'( Nhưng không sao. Tác giả sắp nghỉ Tết rồi. Sẽ rút ngắn thời gian đăng chap lại. Hehe : ]