Thiên Ân đã biến mất khỏi cuộc sống của Đình Dương ba ngày. Cô tắt máy, chặn tài khoản của hắn trên toàn bộ các mạng xã hội. Hắn không thể nào biết cô đang ở đâu, đang làm gì. Mỗi ngày hắn đều đến trước nhà Thiên Ân nhưng vẫn chẳng thể nhìn thấy cô. Hôm nay là ngày thứ tư hắn đến đây, thậm chí đã sớm thuộc lòng hết đoạn đường này.
Nhưng khác với ba ngày vừa rồi, hôm nay khi Đình Dương vừa đến liền đụng phải Khải Ân. Cậu bước xuống khỏi taxi, dáng vẻ vô cùng lo lắng vội vàng. Đình Dương không tránh được ánh mắt của Khải Ân và cũng không có ý định tránh. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau kể từ hôm cậu kéo Thiên Ân về ở trường. Hôm nay bề ngoài Khải Ân có phần hốc hác và mệt mỏi, ánh mắt cậu thâm quầng, mái tóc bù xù không được chải chuốt.
Khải Ân không vào nhà ngay lập tức, thay vào đó cậu bước đến phía Đình Dương. Đình Dương bình tĩnh nhìn cậu đi về phía mình. Việc đầu tiên Khải Ân làm là đánh Đình Dương. Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ đánh nhau. Trước kia dù cho mối quan hệ của cả hai cũng không mấy tốt đẹp gì nhưng cũng không trực tiếp động tay động chân. Hơn nữa từ khi Khải Ân tu tâm dưỡng tính, cũng hiếm khi nào tức giận hay đánh người, vậy mà hôm nay cậu lại là người xuống tay trước. Đình Dương đối với đợt tấn công này tuy bất ngờ, nhưng lại không né tránh, lại càng không đánh lại.
- Anh có tư cách gì mà xuất hiện ở đây nữa hả?
- Tôi đã nói anh cái gì, anh không nhớ sao?
- Bây giờ con bé biến mất rồi, anh vừa lòng chưa?
Khải Ân tức điên lên mất. Thiên Ân bỏ nhà đi. Dựa theo những gì người giúp việc kể lại thì quả nhiên đêm Prom đó đã có chuyện xảy ra, Thiên Ân đã nhớ lại mọi chuyện rồi. Khải Ân tự trách mình bất cẩn, là cậu không tìm hiểu rõ ràng chuyện này. Nếu biết rằng Đình Dương cùng Thiên Ân đi dự Prom thì sống chết cậu cũng ngăn cản cho bằng được. Thế mà lại vô tình bỏ qua điểm này. Bây giờ cô bỏ đi không để lại bất kì tung tích nào. Khi Khải Ân nhận được tin thì Thiên Ân đã đi được hai ngày rồi, cậu bỏ hết mọi thứ từ Canada quay về Úc ngay lập tức. Trong nhà cậu bây giờ loạn cả lên rồi.
- Biến mất? - Đình Dương nghi hoặc hỏi lại.
Trong đầu Đình Dương không nghe thêm bất kì lời mắng chửi nào từ Khải Ân nữa, bây giờ trong suy nghĩ của hắn chỉ có duy nhất một chuyện. Thiên Ân biến mất? Không thể nào. Cô đã đi đâu? Liệu cô có có ổn hay không.
- Anh còn hỏi? Không phải tất cả là do anh gây ra sao?
Khải Ân nắm cổ áo Đình Dương, cậu đánh bao nhiêu cũng không thể nào bớt giận. Lúc này hắn còn dám hỏi một câu như vậy nữa.
- Cậu chủ!
Một người làm trong nhà nhìn thấy Khải Ân liền chạy ra bên ngoài. Bọn họ vốn nghe tin Khải Ân sắp về, nhưng chờ mãi liền không thấy cậu gọi cửa. Hơn nữa gọi điện thoại cũng không bắt máy nên ra bên ngoài chờ đợi thì liền gặp được. Người làm trong nhà nhìn thấy Khải Ân đang đánh người cũng dám hỏi gì nhiều mà trực tiếp thông báo tình hình.
- Đã có tin tức rồi ạ.
Khải Ân nghe được câu này liền không đánh Đình Dương nữa, cậu quay người theo người làm vào nhà. Cũng không thèm nhìn lại Đình Dương.
- Nói rõ xem nào? Chuyện gì đã xảy ra?
- Lúc sáng ông chủ nhận được tin báo từ ngài Wilson. Sau đó thì cô chủ cũng gửi tin nhắn cho bà chủ rồi...
Âm thanh trò chuyện của Khải Ân và người làm nhỏ dần, Đình Dương không nghe thêm được gì nữa cả. Mọi người đã biết Thiên Ân đang ở đâu, nhưng làm sao hắn biết được đây. Khải Ân sẽ không nói cho hắn biết, nhưng hắn lại không thể tự tìm được. Hắn muốn gặp Thiên Ân, muốn giải thích cho cô mọi hiểu lầm của bọn họ. Muốn xin lỗi cô... Nhưng bây giờ hắn phải tìm cô ở đâu.
Đình Dương mệt mỏi quay về nhà, khi biết Thiên Ân không còn ở đó nữa, hắn cũng không muốn nán lại thêm làm gì. Về nhà, Đình Dương sơ cứu sơ qua các vết thương mà Khải Ân để lại. Khải Ân ra tay cũng không nhẹ nhàng gì, lại thêm hắn không tránh nên có nhiều vị trí bị bầm tím rất ghê người, một bên mép của hắn còn chảy máu. Thời trung học, dù cho đi đánh nhau kéo theo băng đảng hắn cũng không thảm như lúc này. Đình Dương nhìn mình trong gương, cười nhạt một tiếng. Khải Ân đánh hắn cũng không sai nên hắn không tránh, cũng chẳng đánh lại, chỉ vì hắn đáng bị như vậy.
Điện thoại Đình Dương khẽ rung, màn hình hiện ra thông báo của Valeria về cuộc thi. Lúc này, lại một tin dữ nữa ập đến. Thiên Ân rút khỏi cuộc thi. Đình Dương đọc hết tin nhắn, mệt mỏi tựa người vào bồn rửa mặt, cảm thấy trong lòng đầy bất lực. Cô đã hoàn toàn tránh mặt hắn rồi. Ánh mắt Đình Dương khẽ quét qua quả địa cầu ở trong phòng, rốt cuộc cô đang ở nơi nào trên thế giới này.
Đình Dương trải qua một ngày đầy chán nản, tối đến thì đến bar gặp Hoàng Minh. Lần này Hoàng Minh có dịp qua Úc giải quyết một vài công việc nên bọn họ tranh thủ gặp nhau một lúc vào buổi tối. Đình Dương và Hoàng Minh chọn một bàn trong góc khuất rồi gọi ra một chai rượu, cùng nhau nói một vài câu chuyện nhiều chủ đề. Nhận ra tâm trạng của Đình Dương hôm nay có chút không thoải mái, Hoàng Minh không khỏi tò mò.
- Sao thế?
Cùng lúc đó, Đình Dương như vừa nghĩ ra một điều gì đó vô cùng quái dị. Hắn nhìn Hoàng Minh đầy hy vọng.
- Cậu có thể hack được điện thoại mà đúng không?
Hoàng Minh hình như bị sặc rượu. Cậu nhìn Đình Dương như sinh vật lạ.
- Này này. Tìm đâu ra cái suy nghĩ đó thế?
- Có việc nhờ cậu rồi.
- Nếu không giải thích mình sẽ không làm đâu. Loại chuyện thất đức này thì khi lên Đại học mình đã không làm nữa rồi.
Đình Dương kể cho Hoàng Minh nghe một câu chuyện dài, kể từ khi lần đầu hắn gặp Thiên Ân cho đến tận ngày hôm nay. Hoàng Minh nghe đến say mê, trong lòng không khỏi cảm thán cuộc đời đầy bão táp của Đình Dương thời gian qua. Chả trách cuộc đời hắn nhàm chán nhiều năm như vậy là để nhiều chuyện kì diệu cùng xảy ra những năm gần đây chăng.
- Bỗng nhiên nghe xong câu chuyện này liền giải thích được rất nhiều điều kì lạ lúc trước nha. Vì sao Oliver lại phản ứng dữ dội như vậy. Thỉnh thoảng nhìn Nhất Thiên với Thụy Du cũng khá thân thiết. Vào cái đêm biệt thự Hư Vô bị cháy đó, làm sao cô ấy từ nơi bị nhốt có thể chạy đi tìm cậu được. À đúng rồi, hình như có đợt nhà cậu có trộm, mà cậu về thì chỉ còn một tên, cũng là Thụy Du cứu cậu. Hèn gì Mộng Thy làm trò mãi vẫn không mảy may ảnh hưởng đến Thụy Du nữa.
- Ừ đúng là có rất nhiều thứ đến bây giờ nhìn lại mới thấy rằng không hợp lí.
Đình Dương không phủ nhận tất cả những gì Hoàng Minh nói.
- Vậy là cậu đang muốn mình tìm tin nhắn của Thụy Du, à không Thiên Ân nhắn cho mẹ của cô ấy?
- Ừ. Từ đó có thể tìm ra địa điểm.
Hoàng Minh nghĩ nghĩ gì đó một lúc rồi lại hỏi.
- Cậu có số điện thoại của Khải Ân không?
- Có.
Thật ra số điện thoại của Khải Ân với Thiên Ân chỉ khác nhau hai số cuối, điều này cô đã từng kể hắn nghe. Nếu không e rằng hắn cũng không để ý đến.
- Ừ được rồi. Sẽ giúp cậu tìm. Chắc sáng mai sẽ có.
- Có phiền không?
Đình Dương tuy rất muốn tìm ra Thiên Ân nhưng vì Hoàng Minh cũng rất bận rộn cho công việc của mình nên trong lòng hắn không khỏi cảm thấy áy náy không thôi.
- Không phiền. Chơi với nhau bao nhiêu năm rồi mình cũng chưa giúp cậu được gì nhiều mà. - Hoàng Minh xua tay nói.
Tốc độ làm việc của Hoàng Minh rất nhanh, giữa đêm liền có bốn bức ảnh gửi đến điện thoại Đình Dương. Hoàng Minh nhắn cho hắn một tin.
"Thiên Ân gửi cho mẹ cô ấy bức ảnh này. Cũng không nói rõ là đang ở đâu. Chỉ bảo là đừng lo lắng. Khi nào cảm thấy tốt hơn thì sẽ tự quay về."
Trong tin nhắn là bốn bức ảnh được Thiên Ân chụp. Trong đó có hai bức là chụp cảnh vật xung quanh, một ảnh là hình selfie của Thiên Ân để chứng minh rằng cô rất tốt, và hình cuối cùng là hình khách sạn cô đang ở.
"Căn cứ theo cảnh vật và khách sạn thì Thiên Ân đang ở Luân Đôn."
Hoàng Minh nhắn thêm một tin nữa. Đình Dương trả lời tin nhắn cảm ơn rồi lặng lẽ lưu hết bức hình vào điện thoại. Hắn mở hình selfie của Thiên Ân ra ngắm nhìn rất lâu. Sắc mặt cô vẫn rất tốt, chỉ là lúc này cô không còn nét tươi vui như lúc trước nữa rồi. Bây giờ cô có chút gì đó giống với lúc còn là Thụy Du hơn. Đình Dương cảm thấy trong lòng như có gì đó đánh vào, khó chịu và bứt rứt.
Đình Dương đặt vé máy bay đi Luân Đôn ngay sáng hôm sau. Ngay khi vừa đáp xuống sân bay, hắn liền đến thẳng khách sạn trong hình của Thiên Ân. Đình Dương ngồi trên xe taxi mà thấp thỏm không yên. Hắn sắp gặp được cô rồi, hắn sẽ nói gì đầu tiên đây. Tất nhiên sẽ là lời xin lỗi. Sau đó hắn sẽ giải thích. Giải thích chuyện của quá khứ, chuyện của hiện tại và rất nhiều những chuyện khác. Hắn có rất nhiều thứ để nói với cô.
Thế nhưng người đầu tiên Đình Dương gặp khi vừa đến Luân Đôn không phải là Thiên Ân mà lại là Nhất Thiên. Cả hai nhìn nhau đều bất ngờ. Đình Dương vừa xuống taxi còn Nhất Thiên thì vừa rời khỏi nhà hàng khách sạn sau một buổi ăn trưa.
- Cậu tới Luân Đôn có việc gì thế? Sao không báo mình một tiếng?
Nhất Thiên ra hiệu cho lái xe của mình đi một vòng rồi quay lại, tìm thêm thời gian tán gẫu cùng với Đình Dương một chút.
- Mình đi tìm Thiên Ân.
Đình Dương trả lời, không hề có ý định giấu diếm.
Nhất Thiên nghe xong liền hiểu ra vì sao Thiên Ân bất thình lình xuất hiện ở nơi này vài ngày về trước và có thái độ như vậy với Đình Dương. Thì ra cô đang tránh mặt hắn, còn hắn thì đuổi theo cô đến tận nơi này. Điều này khiến Nhất Thiên có chút ngạc nhiên. Cậu nhìn Đình Dương rồi khẽ thở dài.
- Thiên Ân rời khỏi Anh hai ngày rồi.
Ánh mắt Đình Dương tràn ngập sự thất vọng và nuối tiếc. Hắn đến chậm một bước rồi. Nhất Thiên nhìn sự chán nản của Đình Dương không khỏi hối hận.
- Nếu mình biết chuyện là như vậy mình sẽ giữ Thiên Ân lại đây vài ngày rồi báo cậu biết. Chỉ là không ngờ rằng em ấy đang tránh mặt cậu.
- Không sao, không phải lỗi của cậu. Là do mình ba năm trước tức giận nói lời tổn thương em ấy. Bây giờ em ấy nhớ lại rồi...
Đình Dương bỏ lửng câu nói.
- Bây giờ cậu tính như thế nào?
- Tìm xem sắp tới Thiên Ân sẽ đi đâu rồi đuổi theo.
Đình Dương cảm thấy đây là một khó khăn rất lớn bởi vì theo Hoàng Minh thông báo thì Thiên Ân không gửi tin nhắn cho mẹ mình nữa, mẹ cô cũng không cố gắng dò hỏi. Vì có lẽ bà tin rằng chỉ khi nào cảm thấy ổn cô sẽ quay về nên cũng cố gắng mà yên tâm. Vì vậy giờ đây Đình Dương không còn bất kì một manh mối nào nữa.
- Hôm trước gặp nhau, Thiên Ân bảo sẽ đi Đức. Nhưng thành phố nào thì không nói. - Nhất Thiên thông báo cho Đình Dương.
- Cảm ơn cậu.
Đình Dương không vội đi, bởi vì hắn không xác định được chỗ cần đến.
- Bây giờ mình phải đi rồi. Có gì cứ liên lạc mình giúp đỡ nhé. Hơn nữa nếu cậu muốn sang Đức thì cẩn thận một chút.
Đình Dương ừ với Nhất Thiên rồi nói lời tạm biệt. Hắn thở dài một tiếng rồi vào nhà hàng khách sạn dùng bữa trưa. Đình Dương gọi một món nào đó không quá đặc biệt trong thực đơn rồi tìm cách kết nối mạng. Một vài tin nhắn mới trên Facebook hiện ra, cũng không có gì đặc biệt, Đình Dương chỉ nhìn lướt qua nhưng không mở ra đọc. Hắn nhìn danh sách đã từng nhắn tin một hồi, ánh mắt không rời khỏi một tài khoản có tên "Người dùng Facebook". Thiên Ân vẫn còn đang chặn tài khoản của hắn. Đình Dương mở cuộc hội thoại ra, tất cả các tin nhắn Thiên Ân gửi đã bị hệ thống thu hồi, không còn hiển thị nữa, tất cả giống như hắn đang độc thoại một mình. Mà lúc này, hắn muốn nói với cô một điều gì đó nhưng cũng không thể làm được.
Bữa trưa đắt tiền được bồi bàn mang lên, Đình Dương không mất quá nhiều thời gian cho món ăn này. Sau đó hắn lên mạng xem qua một vài chuyến bay đi Đức trong buổi chiều. Dù chưa rõ ràng điểm đến, nhưng hắn vẫn muốn chuẩn bị trước.
Đình Dương đang đọc thông tin chuyến bay thì điện thoại khẽ rung, một thông báo mới hiện ra trước mắt. Người gửi là một tài khoản không mấy quen thuộc nhưng cũng không hẳn là xa lạ với hắn. Junie William, nhà thiết kế trang sức hàng đầu thế giới, người đã tự tay thiết kế ra hai món quà mà hắn tặng cho Thiên Ân. Thật ra đối với người nổi tiếng như Junie William mà nói, rất hiếm khi nào cô nhận hàng qua Facebook, cũng không thường xuyên hoạt động trên Facebook công khai này. Nhưng vì một số mối quan hệ riêng trong giới thượng lưu nên không quá khó cho Đình Dương trong việc thảo luận với cô qua phương tiện này. Chỉ là gần đây Đình Dương không có nhờ cô thiết kế thêm món quà nào nữa, hắn không hiểu vì sao cô liên lạc với mình. Thế nhưng thay vì phớt lờ tin nhắn, hắn lại mở ra xem.
"Tỏ tình thành công rồi?"
Đình Dương không hiểu vì sao Junie William lại hỏi mình câu hỏi này nên có chút do dự trước khi trả lời tin nhắn.
"Cháu không hiểu?"
"Tôi đã gặp cô bé cháu thích."
Đình Dương như không tin được vào mắt mình. Tay hắn hơi run, nhất thời không gõ được câu trả lời.
"Cô bé đó mang đến hai thiết kế độc quyền của tôi. Chẳng lẽ không phải?"
Junie William nhắn thêm một dòng nữa. Đình Dương hít một hơi thật sau. Chính là Thiên Ân. Junie William không thể nào nhìn sai thiết kế của mình được.
"Dạ đúng. Nhưng cô đang ở đâu?"
Đình Dương trả lời lại, tuy rằng câu hỏi này sẽ khiến Junie Wiliam cảm thấy giữa hắn và Thiên Ân có vấn đề. Nhưng đây không phải là vấn đề quan trọng. Hắn chỉ muốn biết rằng cô đang ở đâu.
Junie William tất nhiên sẽ nhận ra rằng giữa hai đứa trẻ này đang có chút gì đó bất hòa. Nhưng cô cảm thấy không có việc gì phải làm khó Đình Dương cả nên liền cung cấp cho cậu một vị trí được định vị bằng Google Map và gửi qua tin nhắn.
"Trung tâm thương mại A, Berlin, Đức."
"Cháu cảm ơn."
"Ừ, nhanh lên."