Chap Nghi lễ hiến tế
Những khung ảnh cũ kĩ rất ám ảnh, người nào cũng vận trang phục nghiêm nghị, đôi mắt trừng trừng nhìn, và bên trên còn có cả tượng quan công. Hạo Nhiên vì sợ mà đôi mắt mở to hằn lên những vệt máu, cô đưa ánh nhìn cầu cứu, nhưng những người họ hàng đó trong bộ âu phục váy đen đỏ, nhìn cô như muốn ăn thịt nuốt sống cô, và còn toả ra thứ sắc thái lạnh lùng rợn người.
Cánh cửa mở ra, một khuôn mặt không xa lạ với Hạo Nhiên, đó là anh trai cô. Hạo Thiên tiến đến trong âu phục đen , khi gần hơn cô mới cảm nhận sắc thái lạnh lùng từ anh.
- Anh Thiên cứu em! ( cô run lên gọi yếu ớt)
Hạo Thiên nhìn cô, ánh mắt ấm áp ngày nào thay vào đó là sắc thái băng hàn, anh trai cô không trả lời, coi mạng sống em gái mình như không để trong đáy mắt. Mặc dù cô thấy tay anh run lên, một tay giữ chặt tay kia.
Dương Hạo Khánh đi lên bục khấn lễ, rồi ông đọc trước các vị cụ tổ của họ, và thần quan công một bài văn nôm khó hiểu. Dường như mọi người đều cúi đầu xuống chắp tay lạy.
Sau đó chính tay ông cầm con dao hướng đến ngón tay cô. Hạo Nhiên cựa người khẩn khoản.
- Ông nội đừng làm vậy! Á!
Một giọt máu chảy vào ly rượu cúng, ông hướng cái ly đó đưa cho Hạo Thiên. Anh vẫn run tay đón lấy thứ đó rồi uống luôn. Hạo Nhiên trong trạng thái sợ sệt kích động, bọn họ thật ác độc.
Rồi cô bị dán một tấm bùa, cô không còn phản kháng mà trở nên im lìm, đôi mắt vô hồn.
Hai người được đưa tới phòng mà cô trước đó bị dẫn đi.
Cô được cởi trói và ngồi im như một pho tượng. Cánh cửa khép lại, Hạo Thiên từng chút một đi tới, anh đặt cô nằm lên giường, đôi tay run lên vuốt gương mặt cô, rồi nhẹ nhàng chạm môi. Sau đó anh cảm nhận thứ gì đó mặn chát, đôi mắt vô tình nhìn người em gái trước mặt. Cô tuy bị yểm bùa nhưng thân thể vẫn còn chút lí trí, đôi mắt vô hồn rơi một giọt, hai giọt... rồi vô số nước mắt chảy ra, thật giống một con búp bê biết khóc, anh có thể cảm nhận lời nói trong suy nghĩ của cô chạm đến não bộ mình anh Thiên đừng làm vậy, cứu em với.