Chap Anh đã nhận ra
Căn phòng giam dưới hầm vô cùng ẩm thấp, cô bị trói ở ghế chân cũng bị trói luôn, nơi đây rất u tối không có nổi một tia sáng, cô thở yếu ớt. Cánh cửa mở ra, một người con trai đi vào bật đèn công tắc, ăn phòng sáng hẳn, tiến đến chỗ cô cúi xuống. Bàn tay vuốt mái tóc sang một bên dùng cái kẹp nơ nhỏ kẹp lại, khuôn mặt cô đã rõ ràng hơn, lúc này Hạo Nhiên đang ngủ, rất thanh bình yên ả, cảm giác làm cho người đối diện thấy ấm lòng.
- Phải chắc chắn là em! Hạo Nhiên! Hạo Nhiên.
Cô nghe thấy tiếng thì thầm gọi tên mình thì chợt mở mắt, lúc này con ngươi mắt đã lại thành một màu đen. Đó là vì ánh sáng của mặt trời không còn tiếp xúc với cô nữa, nói cách khác cô đã trở thành người bình thường không hơn không kém. Khuôn mặt người con trai ấy rất sát mắt cô, không phải khuôn mặt xa lạ, trong suy nghĩ của cô phát ra một tín hiệu anh Thiên.
Hạo Thiên vội vàng cởi trói, anh chỉ dùng chủ yếu bằng tay trái. Sau khi cởi trói cho cô xong anh ôm chặt cô vào lòng, nước mắt chảy ra từng giọt thẫm ướt áo cô:
- Đúng là em rồi! Anh xin lỗi đã không nhận ra. Lúc đó em rất khác còn bây giờ em chính là Hạo Nhiên của anh.
Cô cũng ôm anh, cảm giác anh em đoàn tụ khó mà nói hết. Thiên lau nước mắt cho cô rồi nghẹn ngào:
- Anh đã tưởng em không còn trên thế gian! Em gọi anh một tiếng đi! Anh nhớ giọng nói của em lắm!
Hạo Nhiên cười trong nỗi khổ, cô muốn nói tên anh đến trăm lần nhưng bây giờ có nói được đâu, cô cứ im ắng như vậy làm cho Thiên lo lắng hỏi:
- Em sao không nói gì! Em gọi tên anh đi!
Anh giận dữ bóp chặt cánh tay cô ánh mắt xót xa đau khổ xen lẫn tức giận, rồi nhìn vào mắt của Nhiên. Bây giờ anh nhìn thấy nỗi thống khổ trong ánh nhìn về phía anh, như muốn nói rằng:
- Em không thể nói được! Em đã... a a a a!
Hạo Thiên tức giận đá chân vào tường, chỉ vì cái hủ tục năm xưa đã cướp đi giọng nói trong veo của cô, phải anh là người đã làm cho cô như vậy, anh chỉ muốn đánh mình chết đi. Hạo Nhiên tiến tới ôm sau lưng anh, mắt cô nhắm lại, giọt nước mắt ấm nóng lăn trên lưng của Thiên, làm anh ta dịu bớt đi sự căng thẳng, rồi quên đi nỗi giận mình, giận cuộc đời lắm trái ngang.
Anh định dẫn cô đi thì Hạo Nhiên dừng lại, cô cầm tay phải của anh lên, lúc này thật sự đã nhìn rõ cái cánh tay kì lạ đó, cô mở to tròn mắt bịt miệng lại.