Chap Hình phạt
Ánh mắt tỏ ra lo lắng sợ hãi của cô khiến cậu ta thích thú. Tiến vuốt mấy sợi tóc lơ thơ của Nhiên sang hai bên tai. Sự đụng chạm này khiến cô có chút bối rối, anh hai ở nhà và giờ là quỷ thần.
- Đủ rồi! Mình sai rồi! Cậu sai vặt cái gì cũng được.
- Không!
Rồi được nước lấn tới, Tiến sờ lên vai cô khiến Nhiên đỏ bừng mặt vì tức giận. Nhiên dùng hết sức xô Tiến ra thật mạnh:
- Cậu vừa phải thôi! Mình tuy không thích cái kiểu học sinh ngạo mạn và giang hồ như cậu nhưng mình biết ai sinh ra đều có một linh hồn tốt đẹp . Chỉ là một câu nói đùa vì mình nghĩ chúng ta là bạn cùng học chung lớp, mà cậu làm mấy cái trò dơ bẩn như vậy. Cho mình xin lỗi và mong cậu đừng lại gần mình nữa. Mình xin cậu.
Nhiên đứng dậy, đi từng bước khó nhọc bỏ đi mặc cho cái tên quỷ thần đang ngơ mặt ra.
- Chà chà! Dám quát mình!
Tiến lại cười nhưng cậu đang thấm dần vào suy ngĩ của mình những câu mà Nhiên mắng.
Thiên đến nơi thì không được vào khiến cho tâm tư không yên.
Cái bóng dáng quen thuộc đang đi xuống từ trên lầu, Thiên nhận ra cô:
- Nhiên!
- Anh Thiên!
Thiên xô bảo vệ rồi chạy tới, anh lo lắng hỏi cô:
- Sao em đến nơi này!
- Không em đâu muốn.
- Vậy ai đem em đến?
- Kệ đi!Chúng ta đi thôi
Thiên bế cô lên, mang cô đi, đằng sau bọn họ có một tên quỷ thần đang nhìn, ‘’đâu phải cô dễ dàng rời khỏi đây.. mà là cậu tự nhiên muốn tha thôi’’.
Thiên xoa dầu bóp chân đang bị sưng vù lên của Nhiên. Rồi khẽ càu nhàu:
- Mới cấp ba mà tập tành đến bar là sao?
- Đâu! Em thế này mà đến những nơi như vậy à!
- Nhưng anh thấy! Vậy là ai lôi em đến đó.
- Không! Anh hai đừng hỏi em nữa.
Hạo Nhiên phụng phịu khiến cho anh cô lại thấy buồn cười cho dù đang giận, anh véo cái mũi nhỏ của Nhiên rồi quát nhẹ:
- Từ nay đi học là anh đưa đi!
- Tại sao?
- Để em tránh xa cám dỗ của xã hội! Làm đen cô bé Nhiên trong sáng.
- Oẹ oẹ… cho em xin.
Đôi khi bị anh trai đối xử kì cục, nhưng dù sao nếu hỏi trong gia đình bạn thích ai nhất, thì chẳng có ai để tranh vị trí của anh Thiên trong lòng cô, bố và mẹ thì coi như…’’là không cũng được’’