Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

chương 16: 16: nguyễn minh trì bị nụ cười rạng rỡ đó làm lóa mắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì đợi ở cửa một lúc lâu, Ân Học Lâm mới chậm rãi đi ra, thấy đông đủ rồi Quý Hạo đột nhiên nói: “Chúng ta chụp ảnh đi, chụp ảnh làm kỷ niệm.

Ân Học Lâm vội vàng gật đầu, lấy điện thoại di động ra từ trong ba lô.

Nguyễn Minh Trì chưa kịp nói thì đã bị kẹp giữa hai người, đứng bên ngoài bể bơi, đầu của ba người ép sát vào nhau, “tách” một tiếng, để lại một hình ảnh mãi mãi.

Quý Hạo nói: “Bé Tiên, cười cái đi.

Nguyễn Minh Trì cứng ngắc nhếch khóe miệng.

“Tách!” Ân Học Lâm ấn nút chụp.

“Lại đây.

” Quý Hạo lại nói, lần này là khoác vai Nguyễn Minh Trì.

Nguyễn Minh Trì lại nhìn hắn.

“Tách!” Ân Học Lâm than thở: “Ơ, ảnh bị lệch rồi.

Cuối cùng chụp bao nhiêu ảnh cũng không biết, có lẽ trong mắt người ngoài, tư thế của họ không khác gì Khuông Uy Triết tự luyến, nhưng Quý Hạo lại có suy nghĩ của riêng mình… Nếu ký ức sẽ phai mờ, vậy hãy để lại một bức ảnh ghi lại những năm tháng thanh xuân của tuổi trẻ, thì đây cũng là yêu.

Trên đường trở về, Ân Học Lâm cứ mải miết chọn ảnh, định đăng lên vòng bạn bè.

“Úi dồi, tấm này tôi xấu quá, tấm này sao cũng xấu thế? Ơ, sao không có tấm nào đẹp vậy?”

Quý Hạo vỗ vai Ân Học Lâm, lúc cậu ta ngẩng đầu lên thì hắn đi vòng ra phía sau Nguyễn Minh Trì, tựa cằm lên vai cậu, một ngón tay khác ngả ngớn nâng lên cằm Nguyễn Minh Trì, sau đó cười xấu xa nhướng mày, hai người cùng nhau nhìn cậu ta.

Ân Học Lâm ngây ra một lúc, sau đó chợt hiểu ra, ôm ngực mình lảo đảo lùi về phía ba bước, đau đớn rên lên: “Tim tao đau quá man!”

Quý Hạo cười ha ha, chuyển mắt nhìn sang Nguyễn Minh Trì thì thấy khóe miệng cậu nhếch lên nụ cười, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc được ánh đèn chiếu rọi, vô cùng tươi sáng.

Đến khi vào bể bơi, Nguyễn Minh Trì đi về một hướng khác, sắp tới cậu có một trận đấu cần đợi ở lầu một chờ ký tên.

“Gượm đã.

” Quý Hạo đột nhiên gọi cậu lại: “Tới đây.

“?” Nguyễn Minh Trì thoáng ngây ra rồi đi tới.

Đột nhiên Quý Hạo dang tay ôm lấy cậu, Nguyễn Minh Trì lập tức cảm thấy mình được bao phủ trong cái ôm ấm áp, hơi nóng phả vào bên tai: “Cố lên!”

“Thình thịch! Thình thịch!” Trái tim đập mạnh, gần như lấn át cả âm thanh của sân đấu.

Nhưng chẳng mấy chốc Quý Hạo đã buông cậu ra, vẫy tay với Ân Học Lâm: “Tới đây.

Ân Học Lâm như Husky, vui vẻ nhào tới, cùng ôm cả hai rồi hét lên: “Cố lên cố lên cố lên! Phá kỷ lục! Kiếm tiền thưởng! Cố lên bé Tiên!”

Sự khích lệ nhiệt huyết mãnh liệt đập vào màng nhĩ, nhiệt độ ba người ôm nhau càng nóng hơn, không hiểu sao trái tim đang đập loạn xạ của Nguyễn Minh Trì cũng bình tĩnh trở lại.

Chỉ là bị dòng nước ấm vô bờ tác động, bỗng trở nên ấm áp và mềm mại.

“Ừm.

” Nguyễn Minh Trì gật đầu.

Sau đó, Quý Hạo không lên lầu, dứt khoát ở bên cạnh Nguyễn Minh Trì, hắn có thể cảm giác được Nguyễn Minh Trì đang mở lòng ra từng chút một, lúc này nhất định phải rèn sắt khi còn nóng!

Thế là Ân Học Lâm cũng ở lại.

Ba người ngồi ở bàn chuẩn bị chờ ký tên, sau đó lại khởi động làm nóng người với Nguyễn Minh Trì, cho đến khi cậu chuẩn bị vào sân thi đấu, họ mới ở tại chỗ vẫy tay với cậu.

Nguyễn Minh Trì dời mắt, ánh sáng trong mắt dịu dàng, lấp lánh như nước trong hồ.

Staff vẫy tay, bảo thí sinh xếp thành một hàng chờ vào sân chờ một chút, Nguyễn Minh Trì đứng giữa đám người, bả vai bị người phía sau vỗ một cái.

Cậu quay đầu lại thì thấy Chu Ải người đứng thứ hai trong trận bán kết, nói: “Đội mấy cậu thân thiết thật.

Nguyễn Minh Trì nhìn cậu ta, suy nghĩ vài giây rồi “ừ” một tiếng.

Chu Ải bĩu môi than thở: “Không giống như đàn anh của tôi… ây, bỏ đi, không muốn nói.

Nguyễn Minh Trì dời mắt, ánh mắt vẫn như trước đây nhìn xuống một chỗ, im lặng chờ đợi, chỉ là khóe miệng hơi cong lên, băng cứng như tan ra, cho nên cả người cũng giống như phủ lên một lớp nhung mềm, hơi thở cũng theo đó trở nên nhẹ bẫng.

“Vào chỗ!”

Staff hét lên.

Nguyễn Minh Trì theo đội vào bể bơi.

100 mét rất ngắn.

Thành tích cuối cùng của Nguyễn Minh Trì là 51 giây 03!

Không còn nghi ngờ gì nữa, kỷ lục mới!

Nguyễn Minh Trì kết thúc trận chung kết đầu tiên của cuộc thi toàn quốc trong tiếng vỗ tay, một lần nữa phá vỡ kỷ lục của cuộc thi mà cậu vừa phá vỡ ngày hôm qua, cậu đã vượt qua bản thân và giành huy chương vàng!

“Wow!”

“Giỏi quá!”

Sân thi đấu vang lên tiếng thán phục.

Nguyễn Minh Trì nổi lên từ bể bơi, còn thở hổn hển, chân có hơi mềm nhũn, đầu choáng váng, nhưng khi trông thấy người con trai ấy vẫn chờ ở đó, cậu vô thức bước nhanh hơn.

Cậu đứng trước mặt hắn, ngẩng đầu lên, chính bản thân cậu còn không biết giây phút này đôi mắt mình sáng ngời cỡ nào.

Quý Hạo đặt tay lên đầu Nguyễn Minh Trì, vuốt mái tóc ẩm ướt của cậu, nói: “Giỏi lắm! Anh biết nhóc làm được mà!”

Nguyễn Minh Trì bị nụ cười rạng rỡ đó làm cho lóa mắt, tim chợt đập nhanh.

Cậu nghĩ, mình đã bơi hết sức nên giờ mới chưa khôi phục lại.

Ân Học Lâm cũng chạy tới ôm lấy cậu, vui vẻ hoan hô vì cậu, cách đó không xa chẳng biết từ lúc nào Dư Vũ cũng đã đi xuống nở nụ cười rạng rỡ, chờ họ chúc mừng xong bấy giờ mới gật đầu cười bảo: “Bơi giỏi lắm, mọi người trong đội đều vui mừng và tự hào về em.

Hơi thở của Nguyễn Minh Trì đã dịu dần, cậu nhìn Ân Học Lâm, lại nhìn Dư Vũ, cuối cùng nhìn sang Quý Hạo, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười khẽ.

Tiếp theo là cuộc thi bơi ngửa của Ân Học Lâm, sau đó là cuộc thi bơi hỗn hợp của Quý Hạo, khoảng cách thời gian không quá dài, gồm cả Dư Vũ bốn người đều ở lại khu vực thi đấu chờ đợi.

Thành tích bơi lội của Ân Học Lâm rất bình thường, tham gia các cuộc thi bơi ngửa 100m và 200m, chỉ có 200m vừa đủ vào chung kết với hạng tám, kết quả bán kết cậu ta đã phát huy vượt xa bình thường, trận chung kết tiếp theo đứng vị trí cuối bảng mà không hề bất ngờ.

Ân Học Lâm nổi lên bị thầy Dư bắt đứng một bên nghe phân tích cái được cái mất của trận đấu này, Quý Hạo bắt đầu khởi động trước trận đấu.

Ngồi xổm rồi nhảy một cái lại xoay vai để hoàn thành khởi động, Quý Hạo ngồi xuống chỗ ngồi, lười biếng không có tinh thần tí gì.

Nguyễn Minh Trì chịu không nổi sự lười biếng của hắn trong việc chuẩn bị thi đấu bèn hỏi: “Anh làm rồi hả?”

Quý Hạo gật đầu: “Rồi.

“Đủ chưa?”

“Đủ rồi.

“…” Nguyễn Minh Trì luôn làm việc nghiêm túc, trong lòng sốt ruột, nhịn không được lại nói: “Làm tiếp đi.

” Giọng điệu vậy mà nghe ra chút ra lệnh.

Quý Hạo nhướng mày, chậm rãi đứng thẳng người lên nhìn cậu, cho đến khi Nguyễn Minh Trì xấu hổ, hắn mới cười nói: “Yes sir, tuân lệnh.

Chỉ chớp mắt, đã đến lúc ký tên cho 200m hỗn hợp.

Quý Hạo làm rất nghiêm túc, cả người nóng hầm hập, thậm chí chảy chút mồ hôi, hắn thở hổn hển đến quầy ký tên, xếp hàng chờ ký tên.

Khuông Uy Triết xếp hàng phía trước ký tên xong, lúc đặt bút xuống quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Chuẩn bị rất nghiêm túc nhỉ.

Quý Hạo không để ý tới cậu ta, một tay đút vào trong túi quần, hơi nghiêng người, rồng bay phượng múa ký tên mình.

Khuông Uy Triết thản nhiên cười: “Cậu ở hàng đầu à ? Cố lên nhé.

Quý Hạo “bốp” đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn cậu ta, nụ cười trên khuôn mặt biến mất khiến khí thế của hắn tăng vọt, ngang tàng hung dữ hệt như dã thú ẩn sâu trong lòng đất, khiến người ta phải rùng mình.

Khuông Uy Triết lập tức quay đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt hắn.

Đến khi Quý Hạo đi xa, Khuông Uy Triết mới tỉnh thần, nhất thời vừa tức vừa giận.

Cậu ta không hiểu, xét về tuổi tác thì cậu ta lớn hơn Quý Hạo, xét về thành tích thì cậu ta cũng hơn Quý Hạo, hơn nữa hắn còn không có lễ phép, cổ vũ cho hắn cũng không đáp lại một câu, trừ vẻ ngoài ra thì Quý Hạo chẳng có gì cả, tưởng mình ghê gớm lắm!

Khuông Uy Triết tức giận đến mức lấy điện thoại di động ra muốn đăng Weibo, nhưng thoáng do dự, cậu ta lại mở Wechat ra, quái gở nói một câu: “Hôm nay cổ vũ cho một đồng đội, nhưng lại bị phớt lờ, có lẽ đây chính là ước ao ghen tị trong truyền thuyết nhỉ.

Thôi, trận đấu của tôi, tôi chỉ cần làm hết sức là được rồi.

Đa số list friends đều là người trong giới bơi lội, trả lời đó giờ luôn rất chậm, hơn nữa có góc nhìn hoàn toàn khác, nội dung nhắn lại hoàn toàn khác với Weibo.

[Trương An: Sắp thi đấu rồi, cố lên.

]

[Triệu Cường: Lấy hạng nhất đãi khách ăn cơm.

]

[Ngụy Giai: Cố lên.

]

Khuông Uy Triết bĩu môi, đây là lý do tại sao cậu ta không thích đăng bài trong vòng bạn bè, đồng nghiệp là kẻ thù, cậu ta có thể cảm nhận được sự ghen tị của những người này đối với cậu ta qua màn hình.

Cậu ta đóng danh sách bạn bè, lười trả lời rồi lại mở Weibo, nhận sức mạnh cổ vũ từ fan hâm mộ trong Weibo của mình.

[A a a a ~ em trai sắp thi đấu, tôi thấy ẻm sắp ký tên, kích động quá! Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng hét chói tai!”

[Tuyệt, tuyệt, tuyệt! Thích xem thi đấu nhất, siêu nhiệt huyết! Muốn thấy em trai lấy hạng nhất! Yêu em mu~ah!]

Không khí khác hẳn, sướng thiệt sự!

Khuông Uy Triết mím môi cười, ý tứ sâu xa ngước mắt nhìn Quý Hạo từ xa, trong mắt đều là cảm giác ưu việt khó tả, sau khi trong lòng được cân bằng lại, cuối cùng cậu nuối tiếc bỏ điện thoại vào túi áo.

“Thanh niên nhóm A, 2000 m hỗn hợp, tất cả đến đây, chuẩn bị vào chỗ!”

Các thí sinh nghe thấy tiếng liền chạy đến chỗ staff, xếp hàng theo đường đua, chẳng mấy chốc đã vào chỗ thi đấu.

“Làn thứ nhất, đội tỉnh S, Quý Hạo.

“Làn thứ hai, đội tỉnh Z…”

Điểm danh vẫn đang tiếp tục.

“Làn thứ tư, câu lạc bộ cá chuồn, Khuông Uy Triết.

Đột nhiên, tiếng cổ vũ nhiệt tình vang lên từ một góc của nhà thi đấu.

“Triết Triết cố lên!”

“Lấy hạng nhất!”

“Em trai cố lên, chị yêu em!”

Nhóm fan ở một góc sân thi đấu im ắng cả một buổi sáng rốt cuộc bộc phát ra uy thế hiển hách làm cho ai nấy cũng phải ghé mắt, tiếng hò reo cổ vũ vang lên, những cô gái trẻ xinh đẹp vẫy bảng tiếp ứng rất nhiệt tình.

Khuông Uy Triết đứng dậy vẫy tay, lại vẫy tay về hướng đó.

“A a a a~” tiếng thét chói tai liên tục, như sắp toát ra trái tim màu hồng phấn.

Hầu như ai cũng ngoái đầu nhìn sang, thậm chí nhiều vận động trẻ còn lộ rõ vẻ hâm mộ trên gương mặt.

“Bây giờ Khuông Uy Triết hot quá.

“Lúc livesteam có hơn 20.

000 người xem đó.

“Lúc trước hình như thấy trong vòng bạn bè của cậu ta sắp có quảng cáo.

Màn điểm danh khá “vô tình”, cũng không để Khuông Uy Triết xuất hiện mấy giây mà nhanh chóng đọc đến tên cuối cùng.

Tiếng còi chuẩn bị vang lên trên sân đấu.

Các trọng tài ở hàng ghế sau đều đứng dậy.

Vận động viên bước một bước lên bục xuất phát, chỉnh lại mũ bơi, kính bơi rồi nhảy xuống nước, làm ướt cơ thể từ đầu đến chân để chuẩn bị những bước cuối cùng trước khi xuất phát.

Fan hâm mộ Khuông Uy Triết lại thét chói tai: “A a a ~ chân em trai tôi dài quá!!”

“Em trai nhất định là hạng nhất!”

“Bíp ——”

Tiếng còi lại vang lên.

Quý Hạo cử động cánh tay, xoay người nắm lấy tay cầm dưới đài xuất phát, sau đó cánh tay dùng sức nhấc người lên khỏi mặt nước, đá hai chân lên thành bể, khoanh chặt lại để tích lũy sức lực.

Các đường cơ trên cơ thể lúc này trở nên rõ ràng, lộ liễu gần như phô trương.

“Em trai cố lên!”

Một cô gái hét vào giây cuối cùng.

“Bíp!”

Tiếng còi lại vang lên!

Hai chân Quý Hạo đạp mạnh một cái, giống như mũi tên b ắn ra, lướt nhanh trên mặt nước, sau đó lao xuống nước.

Đá nước ba lần liên tiếp, vừa xuống nước là ở làng đầu tiên.

Từ Vũ ở trên bờ nói với Ân Học Lâm bên cạnh: “Tốc độ phản ứng rất nhanh, lực chân rất mạnh, xuất phát rất hoàn hảo.

Ân Học Lâm “Ừ” một tiếng, chăm chú nhìn Quý Hạo, cũng không nói gì.

Trong nháy mắt.

Bơi ngửa 50m sắp kết thúc.

Chênh lệch thực lực của mọi người cũng không quá rõ ràng, Khuông Uy Triết dẫn đầu, thí sinh năm và sáu hơi rớt lại phía sau, hai và bảy lại rớt phía sau một chút, biểu hiện vòng bán kết quả thật đại biểu cho thực lực của một người, thí sinh thứ tám ngay từ đầu đã tụt lại phía sau.

“Hình mũi tên” rất phổ biến trong các cuộc thi bơi lội.

Nhưng trận đấu này có hơi khác một chút.

Đường bơi thứ nhất thứ nhất, còn có một thí sinh cũng xông lên phía trước.

Là Quý Hạo!

Nếu trận đấu này có phát sóng trực tiếp, vẽ ra đường ngang vị trí thứ nhất trên màn hình thì sẽ phát hiện, chẳng phân biệt được hắn và Khuông Uy Triết trước hay sau mà đều đang dẫn đầu!

Khuông Uy Triết đến vạch ba mét, xoay người ấn vai, lộn người, bơi ếch ra ngoài.

Quý Hạo cũng đồng thời lộn người, bơi ếch ra ngoài.

Tốc độ và nhịp điệu bơi ếch của Khuông Uy Triết vô cùng tốt, không lãng phí thêm chút sức lực nào, mỗi một lần đều bơi về phía trước nhiều nhất.

Quý Hạo ngang bằng với cậu ta, giành giật từng giây, giữa lúc nhấp nhô thậm chí còn mơ hồ vượt qua cậu ta hẳn một đường, nhưng khi bơi thì bơi ếch rất khó phân biệt nên cũng không dễ thấy.

Nhưng tốc độ của hai người cực nhanh, dần kéo dài khoảng cách với các thí sinh khác, những người trước đó không chú ý tới Quý Hạo đều chuyển mắt nhìn hắn.

“Đó là ai vậy? Số một ấy, bơi nhanh quá!”

“Thành tích của số một chắc không tốt đâu, kệ cậu ta đi.

“Em trai cố lên!”

Các fan dời mắt khỏi người Quý Hạo, tập trung cổ vũ cho em trai của mình.

Bơi ếch 50 mét.

Chuyển sang bươi bướm.

Bơi bướm luôn là tư thế đẹp nhất, cũng là tư thế có tính thưởng thức nhất, đặc biệt là bơi bướm của thí sinh nam, khi cơ thể dang ra bơi về phía trước, sức mạnh và sự gợi cảm của nam giới chừng như đập vào mặt.

Trên khán đài, fan của Khuông Uy Triết đã phát ra tiếng thét a a a a chói tai.

Nhưng bơi bướm của Quý Hạo rõ ràng rất khác biệt.

Hắn nhẹ nhàng, ung dung như chú bướm nhẹ nhàng, múa lượn trong không trung, nhanh nhẹn lại duyên dáng như có thể lao vào lòng người ta mà không hề gây tiếng động.

Nhóm fan đang hét “em trai cố lên” thì đã có mấy người không biết từ khi nào đã bắt đầu ngậm miệng lại, ánh mắt của bọn họ rơi vào bóng người ở góc xa nhất.

Không phải do người này bơi đẹp, mà là không thể tự lừa dối bản thân nữa.

Rõ ràng trong trận đấu này, có thí sinh nhanh hơn Khuông Uy Triết một chút.

Đội viên đội tuyển tỉnh S đều chú ý đến trận đấu này, dần dần thảo luận.

“Hình như Quý Hạo dẫn đầu rồi?”

“Đuổi kịp thật à?”

“Khuông Uy Triết đã phát huy rất tốt.

“Nhưng Quý Hạo đang dẫn đầu, anh cũng thấy đấy.

Đúng lúc này, Quý Hạo đã chạm thành bể, lật người bơi ra ngoài.

Thì lúc này Khuông Uy Triết mới chạm thành bể rồi xoay người.

Khi Quý Hạo bơi ra đã sớm vung tay bơi tự do trước.

Hiển nhiên Khuông Uy Triết rớt lại phía sau nửa cánh tay.

Đúng!

Quý Hạo dẫn đầu!

Nhưng lợi thế không quá rõ ràng!

Bơi tự do của Khuông Uy Triết rất mạnh, đừng để bị đuổi kịp!

Đột nhiên Ân Học Lâm nhảy cẫng lên khỏi chỗ ngồi, hét to: “Nhanh lên nhanh lên nhanh lên!”

Tuy Nguyễn Minh Trì đang ngồi nhưng vẻ mặt rất căng thẳng, cậu rất hồi hộp, còn hồi hộp hơn cả khi cậu thi đấu.

Ân Học Lâm kêu khàn cả giọng, “Quý Hạo cố lên!”

Nguyễn Minh Trì cũng thầm hét trong lòng: “Quý Hạo cố lên.

Bơi tự do của Quý Hạo đều đặn và ổn định.

Tần suất cánh tay hắn vung lên cũng không nhanh, nhưng đều là những lần vung tay có hiệu quả, cơ thể liên tục xông về phía trước, càng lúc càng nhanh.

Khuông Uy Triết cũng đang tăng tốc.

Tần suất rõ ràng tăng nhanh.

Cậu ta đã thể hiện rất tốt.

Nhưng, trong mắt mọi người Quý Hạo lại cứ nới rộng khoảng cách với Khuông Uy Triết từng chút một.

Từ nửa cánh tay, đến một cánh tay, sau đó là nửa thân thể.

Quý Hạo bơi tự do quá nhanh.

Lúc này mọi người mới nhớ tới, hạng mục chính của Quý Hạo hình như là bơi tự do?

Ở 25 mét cuối cùng, Quý Hạo đã kéo ra nửa cánh tay với Khuông Uy Triết.

Ở 10 mét, hắn đã kéo được gần nửa cơ thể.

Còn năm mét nữa, Khuông Uy Triết vươn tay ra chỉ có thể với tay tới chân hắn.

Nhưng khoảng cách vẫn ngày càng lớn.

Khuông Uy Triết liều mạng đuổi theo, nhưng đến một mét cuối cùng cậu ta cũng không bắt được chân Quý Hạo.

Quý Hạo.

Chạm đích.

Trận đấu kết thúc!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio