Hai mươi phút sau, một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy vào học viện Đỉnh Phong.
Một dáng người thướt tha bước xuống xe, là một cô gái trẻ mặc váy ngắn đeo kính râm.
“Chị, em ở đây” Cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop – Dương Tử Tuấn, đang đợi. Nhìn thấy chị mình, cậu ta nhanh chóng giơ giơ tay.
Nhìn thấy em trai, cô gái kia đi tới.
“Ai ức hiếp em?” Cô ta nhìn một vòng em trai, không có nhìn thấy vết thương nào cả.
“Là một thằng nhóc mới chuyển trường tới” Dương Tử Tuấn trương đôi mắt đáng thương “Mông em đau quá!”
“Đau mông?” Cô gái tháo kính tâm để lộ ra một gương mặt xinh đẹp. Cô ta chính là Dương Phỉ Phỉ.
“Em bị nó đánh à?” Không thể nào, em trai cô ta chẳng lẽ lại đần như vậy sao?
“Không phải” Dương Tử Tuấn đỏ mặt, nhưng nhanh chóng tức giận nói: “Bị nó đẩy ngã vào bụi hoa hồng, gai đâm”
“Không phải em đang học Taekwondo sao?” Dương Phỉ Phỉ vừa nói vừa đi theo em trai vào bên trong.
“Nhưng nó lợi hại hơn” Tuy rằng không phục nhưng Dương Tử Tuấn lại không thể không thừa nhận điểm đó.
“Em…” Dương Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn em trai “Không chút tiến bộ!”
Dương Tử Tuấn cúi đầu. Bị chị gái mắng, trong lòng càng hận chết Hạ Thiếu Lăng.
“Thằng đó đang ở đâu? Đưa chị đến gặp nó!” Dương Phỉ Phỉ tuy giận nhưng em trai của cô ta cũng không phải để cho người khác ức hiếp dễ dàng như vậy.
“Ở đó đó!” Dương Tử Tuấn đưa chị gái đến vườn hoa. Hắn cũng đã hỏi thăm, Hạ Thiếu Lăng rất kiêu ngạo cho nên không thích chơi với những bạn học sinh khác. Thứ nhất là do chênh lệch tuổi, thứ hai cũng vì thằng nhóc đó quá chảnh.
“Đi thôi”
Vườn hoa, từng chậu hoa hồng tươi roi rói ngẩng cao đầu. Hương hoa tươi mát phiêu phiêu trong không khí khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Giờ phút này Hạ Thiếu Lăng đang nằm trên một nhánh cây nhắm mắt ngủ ngon. Dù thế nào đi nữa nó cũng không muốn về lớp học. Bây giờ trở về chỉ có hai kết quả, không phải bị người ta đuổi theo nhờ xin giùm chữ ký của cha mẹ thì cũng bị một đám hủ nữ () vây quanh kêu một cách khoa trương: Thật chuẩn men!
() Hủ nữ: Dùng cho các nhân vật nữ trong truyện tranh Nhật Bản, mà các nhân vật này lại thích BL (Boy’s love).
Cắt! Đám mê trai kia còn hơn cả những đứa bạn ở trường tiểu học. Nó hối hận, nếu biết như vậy thì chẳng thà tự học ở nhà còn tốt hơn.
“Nó đâu?”
Hạ Thiếu Lăng đột nhiên nghe có tiếng nói chuyện, sau đó là tiếng bước chân, hình như là hai người.
“Lúc nãy nó còn ở đây mà” Người nói chuyện lộ ra giọng điệu nghi hoặc nhưng vẫn khiến cho Hạ Thiếu Lăng nhận ra. Không phải là cậu thiếu niên theo phong cách hip-hop tìm nó gây chuyện lúc nãy sao?
“Đây nè!” Nó lật mình, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống.
“Là cháu…”
“Là cô…”
Hạ Thiếu Lăng cùng Dương Phỉ Phỉ đồng thời lên tiếng, đều có chút kinh ngạc nhìn đối phương.
“Chị biết nó à?” Dương Tử Tuấn ngẩng đầu nhìn Dương Phỉ Phỉ, hỏi.
Vẻ mặt của Dương Phỉ Phỉ trở nên có chút khó coi, không ngờ ‘nghiệt duyên’ của cô ta cùng người nhà họ Tô vẫn chưa dứt được. Chính cô ta còn bị bọn họ khinh thường, ngay cả em trai bảo bối cũng chịu sự ức hiếp của Hạ Thiếu Lăng.
“Sao em không nói cho chị biết kẻ ức hiếp em là nó?” Cô ta không quên ngày đó bị Hạ Thiếu Lăng làm cho kinh hãi, khó trách em trai cô ta cũng phải cắn răng chịu đựng.
“Em làm sao biết hai người quen biết nhau” Dương Tử Tuấn kêu gào.
Dương Phỉ Phỉ hừ một tiếng trong lòng, sau đó chuyển ánh mắt đến Hạ Thiếu Lăng. Mặc dù có chút e ngại về sức mạnh của nó nhưng cô ta cũng không muốn bị mất uy nghiêm chị gái trước mặt em trai.
“Hạ Thiếu Lăng, nghe nói cháu ức hiếp em trai cô, phải không?”
Hạ Thiếu Lăng cảm thấy thật buồn cười, nghiệt duyên này là thế nào? Cậu thiếu niên mặc áo hip-hop kia lại là em trai của Dương Phỉ Phỉ, nhưng câu hỏi của cô ta lại càng đáng buồn cười hơn. Từ bên ngoài nhìn vào thì ai cũng nghĩ rằng chính cậu ta ức hiếp nó.
“Cô thấy cháu giống như ức hiếp cậu ta lắm sao?” Nó ngẩng cao đầu.
Trong lòng Dương Phỉ Phỉ thấy rất buồn bực. Đúng vậy, nhìn từ ngoài vào đều tưởng như tình huống trái ngược nhau. Thế nhưng cô ta không phải đần, lại cũng không có điên, đương nhiên cô ta sẽ không cho người ngoài có cơ hội nhìn sai sự thật như vậy.
“Cháu không cần phải giả ngu. Cô đều biết cháu cũng có công phu giống như người mẹ yêu tinh kia của cháu”
“Sai rồi. Mẹ cháu không phải yêu tinh, mà là là yêu nghiệt” Hạ Thiếu Lăng trịnh trọng tiếp lời, ngược lại khiến cho Dương Phỉ Phỉ không biết phải trả lời thế nào.
“Đừng có đánh trống lảng. Cả nhà các người định làm gì vậy hả? Nhằm vào cô còn chưa tính, giờ còn muốn làm gì em trai cô đây?” Làm cho cô ta căm giận chính là, chỉ vài ngày mà Hạ Thiếu Lăng này đã từ cấp tiểu học chuyển lên tận trung học. Chẳng lẽ nó thật sự là thiên tài sao? Mà cô ta phải tốn rất nhiều tiền cùng các mối quan hệ mới có thể đưa em trai vào ngôi trường quý tộc này.
“Nhà cháu không có nuôi hồ ly tinh” Hạ Thiếu Lăng nói ra một câu.
“Có ý gì?” Dương Tử Tuấn ngây ngốc hỏi lại.
Dương Phỉ Phỉ lại tức giận đến mặt đỏ bừng.
“Có nghĩa là nhà chúng tôi không có ai mơ tưởng tới chồng của người khác. Tuy nhiên lại có một kẻ vô sỉ nào đó lại mơ tưởng tới chồng của người khác” Hạ Thiếu Lăng nhếch cằm, đôi mắt trong suốt sáng ngời kia lại nhìn chằm chằm Dương Phỉ Phỉ, ý tứ rất rõ ràng.
“Chị…” Dương Tử Tuấn hơi ngu ngơ, cũng nhìn về phía chị gái.
“Kêu cái gì?” Dương Phỉ Phỉ tức giận nhìn em trai “Đừng nghe nó nói lung tung. Chị của em vốn dĩ xinh đẹp, người theo đuổi đếm không hết, vậy mà còn mơ tưởng đến chồng kẻ khác làm gì?” )(^
Dương Tử Tuấn gật gật đầu. Đúng là chị gái có không ít người theo đuổi, trong đó không thiếu các ông chủ lớn nhiều tiền.
Hạ Thiếu Lăng hừ lạnh hai tiếng, nói:
“Là người bình thường đương nhiên không cần tranh đoạt, nhưng nếu đối tượng là một người đàn ông siêu cấp hoàn hảo, không tranh giành mới là lạ” Cha nó vừa tuấn mỹ vừa có danh lợi, không người phụ nữ nào là không mê đắm đuối. Tuy nhiên ánh mắt của cha nó lại cao hơn đầu, ngoại trừ lão mẹ yêu nghiệt ra thì phụ nữ trong mắt cha cũng chỉ toàn là không khí.
“Mày…”
“Đúng rồi” Hạ Thiếu Lăng cắt đứt lời nói của Dương Phỉ Phỉ “Nếu cậu ta là em trai của cô thì cháu cũng nói thẳng cho biết, đừng có ngu ngốc như nhau mà đến chọc cháu. Chọc giận cháu rồi thì đến lúc thiếu một cánh tay hay gãy một cái chân cũng đừng oán người khác…”
“Chị…” Dương Tử Tuấn bị lời nói của Hạ Thiếu Lăng làm cho sợ hãi, không ngừng nhích ra phía sau lưng Dương Phỉ Phỉ.
“Mày đang uy hiếp chị em tao sao?” Người ta nói ‘con giun xéo lắm cũng oằn’, người nhà họ Tô thật sự chọc giận Dương Phỉ Phỉ.
“Tùy cô nghĩ thôi, dù sao cháu cũng đã cảnh cáo trước” Hạ Thiếu Lăng giơ giơ tay, sau đó lắc mình, lướt qua người bọn họ rời khỏi.
“Chị, làm sao bây giờ?” Dương Tử Tuấn vừa tức lại vừa sợ.
“Sợ cái gì mà sợ? Chị cũng không tin nó có can đảm động tới em” Dương Phỉ Phỉ híp mắt “Tô Khinh Lăng, Hạ Thiếu Lăng, tao sẽ xử đẹp mẹ con các người”