“Hôm nay đến đây là kết thúc. Tất cả mọi người đều vất vả rồi, một chút nữa đi ăn cơm họp mặt rồi đến karaoke nhé!” Tám giờ tối, Trần đạo diễn rốt cuộc cũng lên tiếng kết thúc buổi quay.
“Thật tốt quá!” Lời nói vừa ra của Trần đạo diễn, mọi người đều hoan hô.
Lãnh Thanh Thu không nói gì, đôi mắt vẫn chú ý đến vợ chồng Tô Khinh Lăng.
“Chồng, hay gọi về nhà bảo rằng chúng ta về muộn nhé?” Tô Khinh Lăng vẫn ôm cánh tay của Hạ Tư Lạc. Cô cũng rất muốn vui vẻ với mọi người, hơn nữa về mặt karaoke thì ai có thể bước qua xác cô được chứ?
“Được” Hạ Tư Lạc gật gật đầu. Tuy rằng hắn không thích ầm ĩ nhưng rất nguyện ý thưởng thức giọng hát của vợ yêu.
“Khinh Lăng, hay là gọi con trai của hai người đến luôn đi, mọi người chưa nhìn thấy thằng bé bao giờ” Một nữ diễn viên đột nhiên đề nghị.
“Đúng vậy đó, gọi con trai bảo bối của hai người đến chơi đi”
Lời đề nghị này lại nhận được sự tán thành của những người khác. Bọn họ luôn tò mò con trai của Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc sẽ anh tuấn đáng yêu như thế nào.
“Con nít vẫn cần học bài mà, mọi người đừng làm khó hai người họ chứ” Tô Khinh Lăng không lên tiếng, ngược lại là Trần đạo diễn thay hai vợ chồng nói chuyện.
“Điều này cũng đúng” Mọi người đều gật gật đầu. Người lớn như bọn họ thức khuya không sao cả, nhưng một đứa trẻ đang tuổi dậy thì mà thức đêm sẽ không tốt lắm.
“Không sao, nếu mọi người muốn gặp thằng bé thì tôi sẽ gọi điện bảo tài xế chở nó đến” Tô Khinh Lăng nói. Con trai nhà cô anh tuấn vô địch, mà cô lại rất thích ‘cống hiến vật quý’.
“Thằng bé không học bài được thì làm sao bây giờ?” Tuy những người khác đều rất vui vẻ với lời nói của Tô Khinh Lăng, nhưng chuyện học hành của một đứa nhỏ vẫn quan trọng hơn.
“Không sao” Tô Khinh Lăng nói tiếp: “Thằng nhóc nhà tôi là thiên tài đó, một ngày không học bài đối với nó cũng chẳng là cái gì” Hơn nữa con của bọn họ cũng không phải kiểu con nít ngày ngày đều phải kéo cặp đến trường o a học bài.
“Vật thì tốt quá. Mọi người đều rất mong gặp con trai thiên tài nhỏ của hai người lắm đó” Những người khác đều hâm mộ, một vài thì nghi ngờ. Thật là thiên tài nhỏ sao?
“Mọi người chờ chút, tôi gọi điện thoại” Tô Khinh Lăng nói, sau đó lấy di động gọi về nhà.
“Con trai, bảo tài xế chở con đến nhà hàng ở đường Thiên Đông đi, cha mẹ chờ con ở đó… Ừ, đúng rồi, đi chơi. Tới nơi thì gọi cho mẹ”
Cúp điện thoại, Tô Khinh Lăng cùng mọi người xuất phát.
Lãnh Thanh Thu luôn cùng người đại diện đứng một bên, im lặng nhìn Tô Khinh Lăng ngọt ngào ôm cánh tay Hạ Tư Lạc. Cô ta cười nhẹ nhìn nhóm người nhốn nháo bên cạnh. Thật ra cô ta tham gia vào nhóm của những người thích ồn ào này chính là vì không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể đến gần Hạ Tư Lạc. Hơn nữa, cô ta cũng rất tò mò về con trai hai người họ, cuối cùng quyết định duy trì sự trầm mặc theo sau.
Đến nhà hàng, Trần đạo diễn thẳng tay bao một phòng riêng cho mọi người ăn cơm, sau đó lên phòng karaoke hát hò.
Vào phòng karaoke, mọi người không tranh nhau hát mà mời Trần đạo diễn đi tiên phong trước.
Trần đạo diễn cũng không khách khí cầm lấy microphone hát một bài “Truyền thuyết Phượng Hoàng”, sau đó ném qua cho những người khác.
“Lâu lắm không hát rồi, thật đã nghiền. Ai muốn hát tiếp theo nào?”
“Đưa cho tôi”
“Em cũng muốn hát!”
“Chọn bài ‘Vợ yêu’ của Châu Kiệt Luân đi”
“…”
Người sau tiếp bước người trước chọn bài hát.
Tô Khinh Lăng tựa vào vai Hạ Tư Lạc, không muốn tranh giành microphone với họ. Dù sao lát nữa microphone cũng là của một mình cô, cứ mặc bọn họ tranh cho đã đi.
“Khinh Lăng, Tư Lạc, Thanh Thu, cô Tần, mấy người không hát sao?” Người nhận trách nhiệm chọn bài quay đầu nói với bọn họ.
“Đúng vậy đó, Tư Lạc hát nhất định sẽ rất êm tai. Anh mau hát cho chúng tôi nghe một bài đi” Diễn viên nữ dĩ nhiên cảm thấy hứng thú đối với nam giới, nhất là một Hạ Tư Lạc luôn lạnh lùng.
“Còn Khinh Lăng với Thanh Thu nữa, hai người cũng hát đi” Đàn ông đương nhiên lại cảm thấy hứng thú với hai đại mỹ nhân này. Trong “Thú vương phu quân”, nhân vật nữ chính rất hợp với một Tô Khinh Lăng quyến rũ động lòng người, lại mang chút bản chất của nữ vương ngạo nghễ. Vai nữ phụ do Lãnh Thanh Thu đóng cũng không chê được, lạnh nhạt khiến cho người ta cảm thấy hứng thú. Còn có những vai phụ khác do các người đẹp thủ vai, hoặc thanh tú, hoặc dễ thương, hoặc cao nhã, mỗi người mỗi vẻ.
“Mọi người cứ hát đi, tôi không biết hát” Hạ Tư Lạc mở miệng, nhưng lời của hắn khiến cho người khác cảm thấy khó tin, nghĩ rằng chỉ là hắn viện cớ từ chối thôi. Một anh chàng đẹp trai như vậy mà không biết hát, lừa ai đó?
“Tư Lạc, chẳng lẽ là do có bà xã ở đây nên không dám biểu hiện à?” Một vài diễn viên nam nhịn không được mà trêu chọc hắn.
Biểu cảm của Hạ Tư Lạc vẫn không đổi, mặc cho bọn họ trêu chọc mình.
“Lạc nhà tôi thật sự không biết hát đâu, mọi người đừng trêu anh ấy nữa. Thế nhưng nói về ca hát thì tôi chính là bá chủ nha, lát nữa tôi hát thì mọi người đừng để bị mê hoặc đó” Đối với giọng ca của mình, từ trước đến nay cô đều tràn đầy tự tin.
“Thật sao?” Mọi người nhìn nhau cười to “Thế Khinh Lăng mau cho bọn tôi nếm thử cảm giác bị mê hoặc đó đi”
“Được thôi” Tô Khinh Lăng đứng lên, dáng người uyển chuyển cầm lấy microphone “Chọn cho tôi bài ‘Độc quyền chiếm hữu’ đi” Bài này mang mùi vị xuyên không, cô thích.
“‘Độc quyền chiếm hữu’? Nữ trung hào kiệt!” Người chọn bài gật đầu, nhanh chóng chỉnh cho Tô Khinh Lăng.
Tô Khinh Lăng đứng ở phía trước, tay cầm microphone. Khuôn mặt tươi cười ngay lập tức thay đổi thành bi thương, hoài niệm. Thanh âm trong trẻo mang theo nhàn nhạt ưu thương truyền khắp căn phòng, khiến cho đám người vốn cười huyên náo lập tức tập trung theo nội dung của bài hát…