“Xuân Nhi, nhớ kỹ, lần này không được có bất kỳ sơ suất nào.”
Lệ Phi dúi một gói thuốc vào trong tay Xuân Nhi.
Lần trước Yên phi có thể bình yên vô sự, tuy rằng không rõ nguyên nhân nhưng nàng vẫn quyết định eạo hiểm thử lại lần nữa. “Dạ, nương nương, lần này nô tỳ nhất định sẽ làm tốt.”
Xuân Nhi đáp. Cũng cùng một tình cảnh như vậy, nhưng Lý mama không phải là Tử Liên, bà ở trong cung đã nhiều năm, kinh nghiệm cũng rất nhiều.
Sau khi nhìn thấy bên ngoài không có người, lúc quay vào bà lập tức mở ấm thuốc ra, nhìn thấy một chút thuốc vẫn chưa tan hết, liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Hóa ra lần trước Tử Liên cũng bị lừa như vậy.
Lý mama lặng lẽ đổ thuốc trong ấm đi, sắc lại một ấm khác. “Nương nương, đến giờ uống thuốc rồi.”
Lý mama sắc lại thuốc xong liền bưng vào. “Đưa cho ta.”
Vân Yên nhận chén thuốc, dùng miệng khẽ thổi rồi mới uống hết. Lý mama vội vàng đưa cho nàng một chén trà để súc miệng, rồi sắc oặt hơi cứng lại, nói: “Nương nương, hôm nay lại có kẻ hạ thuốc.”
“Lại có kẻ hạ thuốc?”
Vân Yên hơi sửng sốt, chẳng lẽ nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định sao? “Nô tỳ nghĩ, nhất định là lần trước nương nương không truy cứu khiến nàng ta không biết sự việc đã bại lộ, nên mới mạo hiểm thử lại lần nữa.”
Lý mama đoán. “Xem ra ta không nên lặng lẽ như vậy.”
Vân Yên hơi gật đầu, nàng vốn không muốn làm lớn chuyện nhưng nếu nàng ta cứ tiếp tục lặp lại chuyện đó thì cũng đừng trách nàng. “Nương nương, bây giờ người muốn làm thế nào?”
Lý mama hỏi. “Đương nhiên là phải cảnh cáo nàng ta.”
Vân Yên nói, nàng thiện lương nhưng không dễ bị bắt nạt, nàng sẽ làm mọi cách để bảo vệ con của mình. Vân Vụ các. “Nô tỳ tham kiến nương nương.”
Xuân Nhi nhìn thấy Vân Yên đee theo bốn mama cùng bốn nô tỳ thân cận đang đi tới liền vội vàng tiến lên quỳ xuống đất hành lễ.
Nàng rõ ràng lại không có chuyện gì.
Sao có thể như vậy? “Đứng lên đi.
Lệ phi nương nương có ở trong không?”
Cả người Vân Yên toát lên vẻ cao quý và giọng nói cũng mang theo vài phần kiêu ngạo.
Không sai, nàng chính là muốn cho Lệ phi xem, khiến nàng ta biết nàng không hề yếu đuối, dễ bị ức hiếp. “Nương nương chờ một lát để nô tỳ đi bẩm báo Lệ phi nương nương.”
Trong lòng Xuân Nhi vẫn luôn lo lắng, vì sao nàng vẫn không có việc gì, vẫn yên lành như vậy.
Chẳng lẽ nàng tới đây là để khởi binh vấn tội sao? “Không cần, bổn cung đã ra rồi.
Yên muội muội đến chơi, tỷ tỷ làm sao dám không nghênh đón.”
Lệ phi ở trong kia nghe được giọng nói ở bên ngoài liền biết kế hoạch của mình chắc chắn đã thất bại, mà Vân Yên đến cũng không phải là có việc gì tốt.
Trước tiên cứ nhìn xem rốt cuộc nàng muốn làm gì. “Muội muội tham kiến tỷ tỷ.”
Vân Yên làm bộ hành lễ với nàng ta. “Muội muội khách sáo rồi, hiện tại muội muội đang mang thai, tỷ tỷ làm sao dám để muội muội hành lễ, mau vào trong ngồi xuống, đừng khiến kẻ khác nói ta lạnh nhạt với muội muội.”
Lệ phi dùng hai tay đỡ lấy nàng, khách khí nói nhưng trong lòng lại hận không thể đẩy nàng ngã. Vân Yên nghe ra hàm ý trong lời nói của nàng, liền cười ảm đạm, bây giờ chỉ sợ nàng chính là cái gai trong mắt của toàn bộ nữ nhân ở trong hoàng cung này. Vừa đến phòng, một mama lập tức giúp nàng chuẩn bị ghế, sau đó Tử Liên dìu nàng cẩn thận ngồi xuống. “Thân thể muội muội có tốt không? Vốn dĩ tỷ tỷ muốn chúc mừng muội muội nhưng Vương lại căn dặn không được đến quấy rầy muội muội.”
Lệ phi thấy nàng được hầu hạ chu đáo như vậy, trong lòng liền tức điên nhưng vẫn cố nén. “Tỷ tỷ nói đúng.
Vương thật quá khẩn trương.
Muội đã nói không cần nhưng Vương cứ muốn phái nhiều người như vậy đến hầu hạ muội khiến muội thấy không quen.”
Vân Yên cố ý cười, vẻ mặt hạnh phúc. Trong lòng Lệ phi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trên mặt nở nụ cười thật tươi nhưng trong lời nói lại mang theo vẻ âm ngoan: “Vậy muội muội cần phải bảo trọng thân thể thật cẩn thận, đừng để xảy ra việc gì ngoài ý muốn mới được, vì đứa nhỏ cũng chính là vì Vương.”
Giấu đầu lòi đuôi, cuối cùng cũng đã lộ ra.
Vân Yên chỉ cười nhẹ: “Việc đó tỷ tỷ cứ yên tâm, muội muội rất cẩn thận, sẽ không xảy ra việc gì đâu.
Nhưng eà tỷ tỷ nói cũng đúng, tục ngữ có câu ‘không nên có lòng hại người nhưng nên có lòng phòng bị người’, giống như hai ngày pua đã có người tặng đồ cho muội muội, muội muội vốn muốn tự thu xếp ổn thỏa, hơn nữa cũng nể tình nàng ta nhất thời hồ đồ.
Nhưng hi vọng sau này nàng ta hãy tự giải quyết cho tốt nếu không muội muội ta sẽ phông nể tình.”
Vân Yên nhìn Lệ phi chằm chằm, ý tứ trong lời nói của nàng hẳn là nàng ta sẽ hiểu được. Lúc nghe thấy nàng nói như vậy, tim Lệ phi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Chẳng trách nàng ta không xảy ra chuyện gì, hóa ra nàng ta đều đã biết.
Nhưng mà sao nàng ta lại biết được? Chẳng lẽ là có người phản bội? Không, tuyệt đối sẽ không.
Nàng tin tưởng Xuân Nhi. “Tỷ tỷ, sao lại không nói lời nào?”
Vân Yên nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán nàng ta, chỉ sợ là nàng ta đang chột dạ.
Suy đoán của nàng quả nhiên không sai. “Muội muội nói phải, tỷ tỷ đang suy nghĩ người nào mà lại to gan như vậy, dám tặng đồ cho muội muội.”
Lệ phi cố gắng không để bản thân tỏ ra chột dạ. “Đúng vậy, nàng ta quả thực rất lớn mật.
Nhưng mà muội muội muốn cho nàng ta một cơ hội, nếu nàng ta chết cũng không hối cải, vậy muội chỉ có thể bẩm báo lên Vương.”
Giọng điệu Vân Yên lạnh lùng, nếu còn có lần tiếp theo, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho qua như vậy. Lệ phi biết nàng đang nói cho mình nghe nên chỉ có thể hùa theo nói: “Tấm lòng của muội muội thật nhân từ.”
Vân Yên dám cảnh cáo lộ liễu như vậy, chẳng lẽ đã biết chính nàng làm sao? “Muội muội không tốt như tỷ tỷ nói đâu, ouội muội là người có cừu tất báo, chẳng qua chỉ là cho nàng ta một cơ hội hướng thiện thôi.
Cũng còn phải xem nàng ta có quý trọng cơ hội này hay không?”
Vân Yên nói. Lệ phi nhìn nàng chằm chằm, trong mắt đều là hận ý. Vân Yên thấy mục đích đã đạt được, không còn cần thiết tiếp tục ở nơi này nữa, liền đứng dậy nói: “Tỷ tỷ, muội muội không quấy rầy nữa, cáo lui trước.”
“Muội muội đi thong thả, để ý thân thể.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lệ phi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi. “Tỷ tỷ dừng bước.”
Vân Yên được các mama và cung nữ trái đỡ phải dìu rời khỏi tẩm cung của Lệ phi. Chờ nàng vừa rời khỏi, Lệ phi mới phẫn nộ ném chén trà xuống đất: “Khinh người quá đáng, thật sự là khinh người quá đáng.
Có long thai liền đi rêu rao khắp nơi sao?”
“Nương nương, xin người bớt giận.
Có phải nàng ta đã biết là chúng ta làm cho nên hôm nay mới cố ý đến cảnh cáo chúng ta hay không?”
Xuân Nhi vuốt ngực cho Lệ phi, lo lắng hỏi. “Là cảnh cáo, nhưng nàng ta cũng không nhất định đã biết rằng chúng ta làm, nếu không cũng sẽ phông nhân nhượng như vậy.”
Lệ phi thở hổn hển nói: “Nhưng không hiểu sao nàng ta lại biết được thuốc có vấn đề nhỉ?”
“Nương nương, có thể là do nàng ta tra ra hay không?”
Xuân Nhi đoán. “Có khả năng này.”
Lệ phi gật đầu.
Dù sao Vân Yên mang thai, cho dù là ăn hay dùng khẳng định đều đặc biệt cẩn thận.
Nàng tra ra trong thuốc có vấn đề nhưng không có cách xác định là ai làm cho nên mới cảnh cáo mình.
Có thể là như vậy. Nhưng mà nàng vẫn sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu Vân Yên sinh hạ đứa nhỏ thì tvong tương lai tất cả chẳng khác nào đều là của nàng ta, vậy nàng ở trong Hoàng cung còn có địa vị gì nữa chứ, cuộc sống sống không bằng chết như vậy chi bằng được ăn cả ngã về không.
Nàng sẽ tiếp tục nghĩ cách khác, chẳng qua lần này sẽ càng cẩn thận hơn.