“Ông ấy cũng không thể thực sự làm gì, nhiều nhất thì là không cho tôi gặp ông ngoại,” Dụ Tễ cúi đầu nói, “Tôi làm nũng với ông ấy nhiều một chút, có lẽ qua một thời gian sẽ tốt thôi.”
“Phải không?” Ôn Thường Thế bình thản hỏi.
Dụ Tễ vẫn cúi đầu, trong lòng cho rằng có lẽ hắn đang khinh thường mình đi. Ôn Thường Thế trước khi mất trí nhớ chính là kẻ mánh khoé thông thiên, sau khi mất trí cũng vẫn là người rất cường ngạnh, nói một không hai, cảm thấy mình vô dụng cũng là bình thường.
“Tôi rất vô dụng,” Cuối cùng, Dụ Tễ thừa nhận: “Tôi biết.”
Nhìn thì cậu như kẻ được nhận hết sủng ái trong nhà, nhưng thực tế ngay cả tự do cũng là chuyện xa xỉ. Dụ Tễ đã hơn hai mươi tuổi, lại chỉ có thể dùng thẻ tín dụng Thiệu Anh Lộc cấp cho, không thể ra khỏi Nghi Thị, không thể tìm việc ở bất cứ đâu, ngay tới hộ chiếu cũng ở trong tay Thiệu Anh Lộc. Cho dù có muốn chạy trốn, chỉ cần Thiệu Anh Lộc nhắc một tiếng ‘ông ngoại con’, Dụ Tễ cũng buộc phải ngoan ngoãn im miệng.
Dụ Tễ giống như chú chim bị Thiệu Anh Lộc cắt đi lông vũ, nhốt trong cái lồng sắt mấy trăm km mà hưởng thụ cẩm y ngọc thực.
Lông vũ bị cắt đi treo ở bên trên, dùng để trang trí, lại để nhắc nhở Dụ Tễ phải cẩn thận dưới chân, đừng đi quá xa. Bằng không, thứ đẹp đẽ lại quý giá như châu báu treo trên kia nhất định có thể khiến Dụ Tễ vừa thấy liền đau.
“Cũng không phải quá kém.” Ôn Thường Thế đột nhiên nói.
Dụ Tễ kinh ngạc mà trợn mắt nhìn hắn, lần đầu tiên cậu phát hiện ở Ôn Thường Thế còn tồn tại một chút lễ phép xã giao. Dụ Tễ nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhịn không được hỏi hắn: “Nếu về sau anh khôi phục rồi, có thể đồng ý giúp tôi hay không?”
Thực ra Dụ Tễ vốn muốn tìm một trường hợp thỏa đáng, thích hợp hơn mà nhắc tới yêu cầu này. Hoặc là huề ân báo đáp, hoặc là lấy tình người lay động hắn, dù sao cũng tốt hơn cứ khô khan như vậy mà nói.
Cậu ở vị thế thấp kém thế này, nhìn là thấy quá mức mềm yếu còn không có điều kiện trao đổi phù hợp, tám phần là Ôn Thường Thế sẽ không đồng ý.
Cho nên Dụ Tễ mới vừa nói ra liền hối hận, lại xua xua tay: “Không được, không được, anh cứ coi như tôi chưa nói gì.”
Ôn Thường Thế hôm nay thật sự không giống mọi khi, hắn hỏi Dụ Tễ: “Cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào?” Dáng vẻ còn chân thành, tựa như hắn thật sự tính toán muốn giúp đỡ.
“Giúp cậu đưa ông ngoại ra ngoài?” Ôn Thường Thế lại hỏi: “Cũng đem cậu đưa đi?”
Dụ Tễ do dự gật gật đầu, không biết Ôn Thường Thế hiện tại có ý gì, liền nói: “Được không?”
Dụ Tễ cũng không nghĩ muốn Ôn Thường Thế hỗ trợ gì nhiều, chẳng qua là muốn hắn giúp cậu có thể sống độc lập. Chuyện này đối với Ôn Thường Thế trước đây hẳn là rất đơn giản, nhưng bây giờ Dụ Tễ cũng không thể xác định.
“Nếu tôi giúp cậu, có thể tặng tôi nụ hôn chúc ngủ ngon không?” Ôn Thường Thế đứng đắn hỏi Dụ Tễ.
Dụ Tễ nghe vậy sửng sốt, chớp chớp mắt, nhìn Ôn Thường Thế cười một chút.
“Có a,” Ý cười của cậu phai nhạt, nghiêm túc nói: “Ôn Thường Thế, chỉ cần anh giúp tôi đưa ông ngoại ra, cái gì tôi cũng có thể làm.”
Dụ Tễ đến gần Ôn Thường Thế, Ôn Thường Thế cũng không lui lại, cậu liền hỏi: “Muốn tôi ứng trước cho anh một cái không?”
Ôn Thường Thế nhìn ánh mắt của Dụ Tễ, giống như đang nói có thể. Dụ Tễ liền nhắm mắt, tiến lại gần hôn một cái lên mặt hắn, sau đó mở to mắt.
Hiện tại đã là rạng sáng, trên mặt Ôn Thường Thế còn có chút dầu, Dụ Tễ hôn xong không biết làm sao môi lại hơi nóng lên.
Ôn Thường Thế bị Dụ Tễ hôn biểu tình liền kỳ quái, nhìn qua cũng không quá thích ứng với việc bị cậu hôn môi. Dụ Tễ cảm thấy bộ dáng muốn tránh lại tránh không được của hắn thực buồn cười, liền nói: “Anh không muốn bị tôi hôn còn nói muốn như thế làm gì?”
Ôn Thường Thế nhìn Dụ Tễ, không nói chuyện. Dụ Tễ bị hắn nhìn chằm chằm đến trong lòng phát ngứa, liền nói muốn đi tắm rửa rồi trốn vào phòng tắm.
Phòng tắm trở thành chỗ lánh nạn của Dụ Tễ cỡ nửa giờ, nhưng cũng không thể tránh cả đêm.
Dụ Tễ mặc áo tắm bước ra, giờ mới nhớ tới vấn đề hai người họ làm sao mà ngủ.
Ôn Thường Thế khẳng định không muốn ngủ trên mặt đất.
Dụ Tễ nhìn Ôn Thường Thế đã đi trước một bước. Cậu thầm nghĩ: nhưng mà ông đây cũng không muốn.
Giường trong phòng ngủ chính cũng khá lớn, Ôn Thường Thế cầm một quyển tạp chí, quần áo chỉnh tề mà tựa vào đầu giường đọc. Thấy Dụ Tễ mở cửa phòng tắm, hắn ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc tạp chí.
Dụ Tễ hắng giọng gọi hắn: “Ôn Thường Thế.”
Ôn Thường Thế đóng cuốn tạp chí lại đặt lên đầu giường, chăm chú nhìn Dụ Tễ.
“Trong phòng chỉ có một chiếc giường, cũng không có chăn thừa.” Dụ Tễ bị hắn nhìn nên có hơi xấu hổ, gắng gượng nói.
Ôn Thường Thế vẫn như cũ không nói chuyện, tựa như còn đang đợi Dụ Tễ tiếp tục. Dụ Tễ đành phải nói: “Nhưng mà chăn cũng lớn.”
Dụ Tễ vừa nói vừa đi qua, tới bên người Ôn Thường Thế, vỗ vỗ bên kia chăn nói: “Anh xem, nếu anh ngủ ở bên này, tôi ngủ ở bên kia thì hẳn là sẽ không ảnh hưởng gì đến nhau.”
Nói xong, Dụ Tễ có hơi thấp thỏm. Dù sao biểu hiện ngày thường của Ôn Thường Thế rất kém, nếu như chứng bệnh phản cảm với chuyện tiếp xúc với người khác của Ôn Thường Thế lại nổi lên, thì có khả năng Dụ Tễ sẽ thực sự phải ngủ dưới đất.
Cũng may, biểu tình của Ôn Thường Thế cũng không có biến hóa gì, hôm nay hắn rất thức thời còn bình tĩnh chấp nhận sắp xếp của Dụ Tễ.
Trời cũng đã khuya, Dụ Tễ tắt đèn, hai người mỗi người chiếm cứ một góc giường, hòa bình mà ngủ chung.
Ban đầu, Dụ Tễ không ngủ được, cậu chưa từng ngủ cùng với người khác huống chi đối phương còn là Ôn Thường Thế. Dẫu vậy, nằm một lúc vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì, tâm trạng đang căng chặt của Dụ Tễ cũng chậm rãi buông lỏng, đôi mắt đang nhìn chằm chằm trần phòng dần đóng lại, chìm vào giấc mộng.
Lúc Dụ Tễ cau mày mở mắt ra, trời vẫn còn tối. Cậu nóng đến mức trên lưng đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, cả người giống như ngâm trong nước ấm, ngay cả tránh cũng tránh không nổi.
Trong phòng vẫn tối, cửa sổ bên mạn tàu để lộ ra màu xanh của nước biển cùng với ánh mặt trời màu vàng cam đan chéo trên mặt đất, nhưng cũng không chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Dụ Tễ chớp chớp mắt, nỗ lực điều chỉnh tiêu điểm, tìm lại ngũ cảm, bỗng nhiên phát hiện có thứ gì đó bám trên mặt mình.
Là tóc của Ôn Thường Thế.
Mái tóc ngắn thô cứng lại dày đậm quét trên mặt Dụ Tễ.
Trong phút chốc, Dụ Tễ liền bừng tỉnh. Sau cổ cậu chợt thấy lạnh lẽo, cậu phát hiện bản thân đang chặt chẽ dán trên người Ôn Thường Thế, áo ngủ cũng xô xệch, bàn tay không đeo găng của hắn đang đặt trên eo cậu.
Mà cơ thể nóng hơn chính mình của Ôn Thường Thế chính là nguyên nhân làm cho Dụ Tễ nóng tới mức phải tỉnh lại.
Dụ Tễ thầm chửi bậy trong lòng một tiếng, trước tiên thu lại tay chân đang đặt trên người Ôn Thường Thế, sau đó nhẹ nhàng nhấc bàn tay đang đặt trên eo mình của hắn ra, chậm rãi đặt trở lại trên người anh ta, vừa mới nhấc tới giữa đường thì Ôn Thường Thế tỉnh.
“Làm gì vậy.” Ôn Thường Thế rút lại cái tay đang bị cậu nắm lấy, đôi mắt còn chưa hoàn toàn mở ra quét qua phía Dụ Tễ: “Mấy giờ rồi?”
Trong giọng nói của Ôn Thường Thế đều là vẻ thiếu kiên nhẫn, hắn hơi chống người dậy bật đèn ở đầu giường rồi lại quay qua nhìn Dụ Tễ, hình như vốn định châm chọc cậu một câu nhưng lúc nhìn thấy bộ dạng áo quần không chỉnh tề của Dụ Tễ, bỗng nhiên ngừng lại một chút nói không nên lời.
Dụ Tễ không biết Ôn Thường Thế còn đang chần chờ, cậu giương mắt nhìn giờ rồi nói: “Sáu giờ rưỡi, tôi có hơi nóng.”
Cậu lê người qua hạ thấp điều hòa xuống hai độ, lại ngồi dậy ngáp một cái mới bắt đầu chỉnh đốn lại áo ngủ của mình, quấn chặt dây lưng, cũng không quay đầu lại mà bảo Ôn Thường Thế: “Anh cứ ngủ tiếp đi.”
Ôn Thường Thế không lên tiếng, cũng không nằm trở lại.
Dụ Tễ xuống giường đi đến cửa sổ bên mạn tàu, bọn họ đã ngừng ở một bến tàu tư nhân trong Mậu thị, có thể nhìn thấy đường ven biển kéo dài đến sau núi.
“Tới rồi?” Ôn Thường Thế ở phía sau lên tiếng hỏi Dụ Tễ.
Dụ Tễ “Ừ” một tiếng, xuất thần mà nhìn ra bên ngoài, nói: “Cái du thuyền này là của anh, lát nữa chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Ôn Thường Thế nghe vậy, cũng bước xuống giường đi tới bên người Dụ Tễ. Cậu đứng sóng vai với Ôn Thường Thế trong chốc lát, nghiêng đầu hỏi hắn: “Có cảm giác quen thuộc hay không?”
“Không có.” Ôn Thường Thế lãnh đạm nói, hắn liếc nhìn Dụ Tễ rồi đột nhiên duỗi tay về phía cậu. Dụ Tễ còn chưa kịp lui về phía sau, tay Ôn Thường Thế liền chạm lên bả vai cậu, không giải thích nửa câu mà chỉnh lại vạt áo ngủ cho cậu.
Dụ Tễ ngẩn người, hỏi Ôn Thường Thế: “Đây lại là hội chứng cưỡng bách gì vậy?”
Ôn Thường Thế không nói chuyện, xoay người trở về.
giờ sáng, Trương Uẩn Chi và một người bạn khác tới gõ cửa phòng Dụ Tễ.
Dụ Tễ còn đang ngủ, Ôn Thường Thế thì đã tỉnh, đang xem tư liệu mà Dụ Tễ tải về cho hắn.
Trương Uẩn Chi gõ cửa một lát Dụ Tễ mới ngồi dậy, trước tiên đuổi Ôn Thường Thế vào phòng tắm đợi sau đó mới chậm rì rì đi mở cửa. Vẻ mặt cậu đau khổ mà nói mình thấy không thoải mái, để Trương Uẩn Chi mang đám bạn đi chơi.
Tới giờ, Trương Uẩn Chi nhắn tin cho Dụ Tễ nói mọi người đều đã rời thuyền. Dụ Tễ lấy ra quần áo cải trang đã chuẩn bị tốt cho mình và Ôn Thường Thế thay, hai người nhẹ nhàng trèo xuống từ bên sườn thuyền, bước lên bến tàu Mậu thị.
Dụ Tễ trốn tránh camera mà đưa Ôn Thường Thế cùng đi tới trạm xe buýt bên ngoài bến tàu, hai người đứng đợi trong chốc lát xe đã tới.
Lúc đầu trạm hành khách không nhiều người lắm, Dụ Tễ và Ôn Thường Thế ngồi ở hàng phía sau xe buýt. Hai người đều mặc áo thun, giày chơi bóng và quần vận động, còn mang kính râm và mũ ngư dân, giống như đôi sinh viên đi du lịch.
Dụ Tễ rất ít có cơ hội tới những chỗ xa lạ vui chơi, nên chỉ là ngồi phương tiện giao thông công cộng thôi tâm trạng cũng thực tốt. Cậu nghiêng mặt nhìn Ôn Thường Thế vài lần, cảm thấy hắn hóa trang như vậy nhìn cũng không tệ, liền cười tủm tỉm nói: “Anh Ôn bình thường làm mặt ở đâu vậy? Bảo dưỡng cũng không tồi nha.”
Nhưng chính Dụ Tễ mới thực sự giống như một cậu sinh viên, cậu không sợ dơ giống Ôn Thường Thế, tay phải phủ lên tay trái đặt lên phía trên chỗ dựa lưng.
Không nghe thấy Ôn Thường Thế đáp lời, Dụ Tễ cũng hoàn toàn không để ý, đôi môi hơi hơi cong lên nhìn khung cảnh đang lướt qua ngoài cửa sổ.
Trước hết, bọn họ xuống xe ở một trạm gần công viên ngoại thành.
Công viên này nằm ở dưới chân núi, buổi chiều cũng không có nhiều người.
“Nơi này mấy năm trước vốn là một hạng mục công ích,” Dụ Tễ lấy di động ra xem, giới thiệu cho Ôn Thường Thế: “Tôi đã tra xét mấy tư liệu cũ, trong đó nói anh đã tới đây vài lần cho nên tôi đưa anh tới xem.”
Công viên đã xây dựng được năm, từng hàng cây cao lớn ven đường đều là được thu mua từ năm ấy, vẫn luôn được chăm sóc rất tốt. Cành lá sum xuê che ngợp trời, ánh mặt trời thưa thớt xuyên qua khe hở giữa tán lá cây chiếu lên mặt đất và đám cỏ bên dưới.
Dụ Tễ đứng dưới ánh sáng tự nhiên, so với khi đứng dưới ánh đèn mà chơi mấy trò chơi cảm thể thì có nhiều sức sống hơn một chút.
Theo lời Trương Uẩn Chi, trước khi nhặt được Ôn Thường Thế sinh hoạt của Dụ Tễ chính là dạng sớm chiều điên đảo. Ban ngày không ra khỏi cửa, tới ban đêm mới đi tìm hoan mua vui, dung nhập trong một đám người ăn chơi trác táng khiến Thiệu Anh Lộc cực kỳ vừa lòng.
Cánh tay lộ ra bên ngoài áo cộc của Dụ Tễ trắng như tuyết đầu mùa, lại gần còn có thể thấy làn da trên cổ tay cậu hơi lộ ra màu tĩnh mạch xanh xao. Cậu rất nghiêm túc đọc diễn cảm bản tóm tắt về công viên vùng ngoại ô này cho Ôn Thường Thế, như thể Ôn Thường Thế không biết chữ vậy.
“Còn có, tin tức này nói anh còn tự mình trồng một cái cây, ở bên trong đó chúng ta đi xem đi.” Dụ Tễ cúi đầu tiếp tục đọc tư liệu về công viên, lại đi đến cây cột ven đường xem bản đồ.
“Dụ Tễ,” Ôn Thường Thế đột nhiên ngừng bước chân, hỏi Dụ Tễ: “Nơi này ngày trước có phải là được cải tạo lại không?”
Dụ Tễ không đọc được đoạn cải tạo này, nghe thấy câu hỏi của Ôn Thường Thế mới ngẩn ra một chút rồi gật đầu: “Đúng vậy, là được cải tạo lại.”
Mục giới thiệu của công viên có nói, cải tạo thương nghiệp ở Mậu thị từng một thời phồn vinh nhưng cũng không được bao lâu. Ôn Thường Thế cảm thấy nơi này cũng chỉ để không nên liền phá bỏ mà xây dựng công viên.
“Anh nhớ được gì sao?” Dụ Tễ hơi ngẩng đầu, vui vẻ hỏi.
Ôn Thường Thế gật gật đầu: “Không nhiều lắm.”
Dụ Tễ không ngờ hắn thực sự nhớ được chuyện này, tinh thần lập tức phấn chấn. Cậu duỗi tay túm lấy Ôn Thường Thế, chỉ vào khu cây cảnh trên bản đồ: “Chúng ta đi thôi, tôi đưa anh đi xem cái cây ấy đã lớn hay chưa.”
Dụ Tễ kéo Ôn Thường Thế đi được vài bước, quay đầu lại phát hiện mũ Ôn Thường Thế đội bị lệch liền dừng lại, duỗi tay muốn giúp hắn sửa lại nhưng tay còn chưa chạm tới vành mũ đã bị Ôn Thường Thế tóm được.
Vì Dụ Tễ kiên trì nên Ôn Thường Thế không đeo găng tay nữa, hắn ấn chặt Dụ Tễ không cho cậu lộn xộn. Kính râm che khuất đôi mắt hai người, Dụ Tễ cũng không nhìn rõ biểu tình của Ôn Thường Thế, chỉ thầm nghĩ sức lực mà hắn dùng khi tóm lấy cậu vì sao luôn lớn như vậy.
“Mũ của anh đội lệch,” Dụ Tễ mở miệng giải thích: “Vậy anh tự chỉnh lại đi.”
Lúc này, phía cổng lớn có một đoàn sinh viên cầm biểu ngữ tuyên truyền và cờ cầu vồng đi vào.
Mấy người đó nhìn thấy Ôn Thường Thế và Dụ Tễ liền sửng sốt một chút, họ nhìn nhau vài lần rồi một nữ sinh chạy tới chỗ hai người. Cô bé này nhìn qua có chút ngượng ngùng, cô đưa cho Dụ Tễ hai cái huy chương nho nhỏ, dường như còn muốn nói mấy câu nhưng kết quả nhìn lên lại thấy Dụ Tễ đứng sát bên người Ôn Thường Thế, đành nhỏ giọng không biết lầu bầu cái gì rồi chạy về.
Dụ Tễ không hiểu gì chỉ nói cảm ơn, tiếp nhận rồi cầm lên nhìn thoáng qua. Ôn Thường Thế hỏi cậu: “Đây là cái gì?”
“Huy chương bình đẳng giới,” Dụ Tễ nhìn huy chương in hình cầu vồng, lại thấy phía sau viết dòng chữ ‘Equality’, cho nên đoán vậy: “Là muốn chúng ta ủng hộ một chút đi.”
“Cậu không nghe thấy sao, cô bé nói chúc phúc chúng ta,” Ôn Thường Thế cầm một cái huy chương từ trong tay Dụ Tễ, ung dung bình thản nói: “Cô bé cho rằng chúng ta là người yêu.”
Dụ Tễ sửng sốt một chút, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Ôn Thường Thế, nói: “Phải không?”
Ôn Thường Thế đột nhiên nhìn Dụ Tễ mà cười, hắn cười rộ lên thực đẹp nha, hình ảnh một Ôn Thường Thế lạnh nhạt phút chốc biến mất. Hắn ôm lấy mũ của Dụ Tễ, kéo xuống che khuất kính râm của cậu, đốt ngón tay dán sát trên mặt cậu: “Chưa từng thấy cậu ngốc như vậy.”
Ánh nắng đột nhiên bị mũ che khuất, Dụ Tễ hoảng loạn mà lui về phía sau một bước, từ khe hở của kính râm có thể nhìn thấy bàn tay hắn đang ôm lấy mũ của cậu. Tay Ôn Thường Thế rất lớn, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay và lòng bàn tay đều có vết chai mỏng.
Trước mắt Dụ Tễ dường như vẫn còn hiện lên dư ảnh nụ cười của Ôn Thường Thế, nhịp tim đập nhanh tới mức làm hai má cậu nóng lên, cực kỳ quẫn bách.
Ôn Thường Thế cầm huy chương giơ lên so trên cổ áo Dụ Tễ một chút, hỏi Dụ Tễ: “Cậu có đeo không? Ủng hộ lời vận động của nhóm học sinh kia.”
Dụ Tễ theo bản năng mà hua tay một chút, khoa tay múa chân cầm lấy huy chương trên tay Ôn Thường Thế, ngón tay đụng phải huy chương hơi lạnh.
Đột nhiên có một câu toát ra từ trong đại não trống rỗng của Dụ Tễ, nói: sát thủ cũng có bạn đồng học.
Không biết bạn đồng học của Ôn Thường Thế có từng nhìn thấy nụ cười ấy của hắn hay không.
- -----oOo------