Video đến đây là kết thúc, Ôn Thường Thế cũng phát hiện mình nghĩ sai rồi. Hắn dừng một chút, đem di động của Dụ Tễ đặt lên bàn rồi ci trói cho cậu.
Dụ Tễ nằm ngửa trên sô pha, thần sắc còn có chút ngẩn ngơ, cậu không ngồi dậy chỉ dùng tay che khuất mặt.
Áo sơ mi của cậu, lúc xung đột với Ôn Thường Thế đã bị kéo lên, xô xệch. Tay cậu vẫn vắt ngang trên mặt, cũng không buồn kéo lại quần áo, mảng bụng nho nhỏ hở ra theo tần suất hô hấp mà hơi hơi lên xuống.
Cánh tay Dụ Tễ cũng tựa như đang run rẩy, nhưng lại không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.
Ôn Thường Thế đứng một bên nhìn cậu trong chốc lát, mới suy nghĩ cẩn thận, hẳn là Dụ Tễ đang khóc.
Cho dù là ở đâu, trong trạng thái nào Ôn Thường Thế vẫn luôn là kẻ vô tình, tất cả những chuyện không liên quan tới lợi ích của hắn, hắn đều không quan tâm.
Chỉ duy có thời khắc này, lần đầu tiên có một chút cảm giác kì lạ từ hư vô mà cuồn cuộn trồi lên. Máu nóng xuất phát từ trong tâm, lan đến tứ chi, truyền thẳng đến đầu ngón tay, hóa thành một cỗ lực đạo nắm chặt lấy tay hắn. Hắn nâng tay lên muốn làm gì đó, tốt nhất là dùng tư thế giống như những người khác trấn an cậu ta.
Nếu vậy, người bị hắn chọc khóc có thể sẽ lập tức dừng lại, không khóc nữa.
Dụ Tễ nằm thật lâu mới ngồi dậy.
Tóc cậu đều đã có chút rối loạn, cậu cúi đầu, lại lẳng lặng ngồi trong chốc lát. Ôn Thường Thế nhìn Dụ Tễ vài lần, cảm thấy khóe mắt Dụ Tễ vẫn hồng hồng, nhưng hắn cũng không nhìn kỹ, không thể xác định.
Tóm lại không khóc nữa là được.
“Trả cho cậu này.” Ôn Thường Thế chỉ chỉ vào di động đặt trên bàn trà mà nói với Dụ Tễ.
Dụ Tễ liếc mắt nhìn một cái, không nói chuyện.
Ôn Thường Thế thuận miệng hỏi cậu: “Mẹ cậu tên là Dụ Ấu Di?”
“Không liên quan tới anh.” Trên mặt Dụ Tễ có chút ủ rũ, giọng nói khàn khàn trộn lẫn với giọng mũi.
Dụ Tễ khóc xong môi càng đỏ, nhìn qua cũng không mỏng như vậy, nói đóng mở mà nói chuyện còn có chút ánh nước. Cậu không nhìn Ôn Thường Thế, lại nói tiếp: “Tôi biết, anh không tin tôi.”
Ôn Thường Thế quay đầu sang, nhìn chằm chằm mặt Dụ Tễ, lại nhớ vừa rồi mình thật quá đáng nên không đáp lại.
Dụ Tễ không đợi được đáp án của Ôn Thường Thế, cậu đứng lên, xoay người nhìn xuống Ôn Thường Thế, ánh mắt như đã khẳng định được: “Anh từng chạm vào di động của tôi đúng không? Ngày tôi quên mang di động theo đó.”
Ôn Thường Thế cũng thu hồi lại sắc mặt, tỏ vẻ hòa hoãn hơn mà đối diện với Dụ Tễ.
“Không cần phải phản bác, tôi có thể đếm rõ lịch sử tra cứu.” Dụ Tễ âm trầm nói.
“Đã chạm vào,” Ôn Thường Thế dựa người vào sô pha, khẽ nâng cằm mà thản nhiên thừa nhận, “Thì đã sao?”
“Chẳng ra gì,” Dụ Tễ đè thấp thanh âm, “Nếu đã vậy, hiện tại anh cũng nên biết. Tuy rằng anh mất tích nhưng bên ngoài một chút tin tức cũng không có. Mậu Thị vẫn là nơi phồn hoa, yên bình như trước.”
“Là ai đã che giấu tin tức anh mất tích, tôi cũng không rõ ràng lắm. Tôi chỉ biết rõ một chuyện, đó chính là chờ ngày anh thật sự cht đi, tin báo tang của anh nhất định sẽ che trời lấp đất mà xuất hiện trên mọi mặt báo.”
“Phải không?” Ôn Thường Thế không có bị Dụ Tễ chọc giận, hắn thong dong, tự nhiên mà hỏi lại Dụ Tễ, “Vậy cậu xem, tôi sẽ cht như thế nào?”
“Tôi quản anh cht như thế nào làm gì,” Dụ Tễ hờ hững nói, “Anh cho rằng anh đối với tôi có bao nhiêu tác dụng, tôi còn chẳng biết anh có giúp được gì hay không. Qua nửa tháng nữa, nếu anh cái gì cũng vẫn không nhớ được thì cút khỏi nhà tôi đi.”
Dứt lời, Dụ Tễ túm lấy di động trên bàn, mở phăng cửa bỏ đi.
Ôn Thường Thế không biết Dụ Tễ đã đi đâu, nhưng Dụ Tễ thì biết Ôn Thường Thế sẽ chẳng đi đâu cả cho nên thoải mái vứt Ôn Thường Thế lại trong nhà.
Buổi tối, tầm - giờ Trương Uẩn Chi mới tới.
Lúc Trương Uẩn Chi mở cửa, Ôn Thường Thế đang ở trong phòng khách nhàm chán mà chơi bài. Nghe thấy động tĩnh, Ôn Thường Thế không xác định được là ai vốn định trốn đi, lại nghe Trương Uẩn Chi đứng ở cửa kêu: “Tiểu Dụ, mau tới đây!”
Ôn Thường Thế đi qua nhìn, Trương Uẩn Chi mang tới cho Dụ Tễ dàn máy chơi game mới còn có một cái hộp lớn, lung la lung lay mà bước vào.
“Cậu ta ra ngoài rồi.” Ôn Thường Thế nói.
Thân thể hắn còn chưa khỏe hẳn không làm được việc nặng, cũng không muốn qua giúp Trương Uẩn Chi một tay.
Trương Uẩn Chi khom lưng đem hai cái hộp lớn nhỏ đặt ở trước cửa, miệng thở hổn hển mà nói: “Cứ để ở đây đi, để cậu ấy tự lấy.”
Trương Uẩn Chi nhìn Ôn Thường Thế chống gậy baton liền duỗi tay gõ gõ vào cây gậy, hỏi hắn: “Thế nào, dùng gậy cũng không tệ đi.”
“Không tồi,” Ôn Thường Thế đi theo Trương Uẩn Chi vào trong, nói: “Chỉ là có hơi ngắn.”
Trương Uẩn Chi liếc mắt nhìn Ôn Thường Thế, biện hộ cho cây gậy chính mình mang đến: “Không phải do cậu quá cao à.”
“Thật sự không có nhà ư.” Trương Uẩn Chi đứng trong phòng khách, nhìn khắp nơi mà hỏi Ôn Thường Thế.
Từ lúc nhặt được Ôn Thường Thế, Dụ Tễ cơ bản đã mất đi cuộc sống về đêm, không còn vẻ ăn chơi đàng đim, hát ca hàng đêm nữa. Mỗi lần Trương Uẩn Chi tới, Dụ Tễ đều ở nhà đợi cứ như bị cấm túc vậy.
“Tiểu Dụ ở đâu vậy?” Trương Uẩn Chi quay đầu hỏi Ôn Thường Thế.
Ôn Thường Thế nhún vai đáp: “Không biết.”
“Kỳ quái,” Trương Uẩn Chi đi đến ngồi xuống cạnh quầy bar: “Chính cậu ta bảo tôi đêm nay mang tới mà.”
Ôn Thường Thế chưa nói có thể là Dụ Tễ bị chính mình chọc tức, thuận miệng phụ họa: “Khả năng là đã quên rồi.”
“Quái.” Trương Uẩn Chi muốn rót cho mình một chén nước, không ngờ Ôn Thường Thế lại cầm ly rót cho hắn rồi đưa qua.
Trương Uẩn Chi nhìn thì vô tâm vô phế, nhưng trên thực tế vẫn là rất cảnh giác. Hắn tiếp nhận cái ly, hoài nghi nhìn Ôn Thường Thế: “Hôm nay vì sao lại tự rót nước cho tôi?”
“Uẩn Chi,” Ngón trỏ của Ôn Thường Thế gõ gõ cái bàn, thẳng thừng hỏi “Dụ Tễ cùng họ với mẹ cậu ấy sao?”
Trương Uẩn Chi nghe vậy liền đặt ly xuống, cảnh giác hỏi: “Làm sao?”
“Hôm nay Dụ Tễ mang đàn cello ra ngoài,” Ôn Thường Thế không trả lời vấn đề của Trương Uẩn Chi, tiếp tục hỏi, “Là đi gặp ai? Cậu có biết không?”
Trương Uẩn Chi nhướn mày, dáng vẻ không hề muốn nói tiếp. Ôn Thường Thế cười cười, nói: “Có phải đi gặp ông ngoại không?”
Đột nhiên, Trương Uẩn Chi nâng mắt lên, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Ôn Thường Thế liền biết mình đoán đúng rồi, sau đó hắn lại nghi ngờ hỏi: “Cha cậu ta dùng ông ngoại để uy hiếp, muốn cậu ta liên hôn?”
“Liên hôn?” Trương Uẩn Chi rốt cuộc cũng nói chuyện, hắn ngạc nhiên nhìn Ôn Thường Thế, trong giọng nói đều là kinh ngạc, “Liên hôn cái gì?”
Ôn Thường Thế nghiêng đầu: “Anh không biết? Cùng một vị Chu tiểu thư.”
“Chu……” Trương Uẩn Chi nghĩ nghĩ, chần chờ nói: “Không phải là Chu Bạch Lộ chứ?”
Ôn Thường Thế nhún nhún vai, Trương Uẩn Chi lại giống như rất khó mở miệng, chậm rãi nói: “Không thể nào, anh tôi cũng đang theo đuổi cô ta. Không được, tôi phải hỏi cậu ấy một chút.”
Trương Uẩn Chi lấy di động, gọi điện thoại cho Dụ Tễ, một lát sau Dụ Tễ mới tiếp nhận. Từ ống nghe lập tức truyền ra âm thanh ầm ĩ, kịch liệt ở vũ trường, ngay đến Ôn Thường Thế ngồi cách một cái quầy bar cũng nghe thấy rõ ràng. Trương Uẩn Chi giơ điện thoại ra xa một chút, Dụ Tễ ở đầu bên kia lớn tiếng nói: “Anh chờ một chút.” sau đó liền ngắt điện thoại.
Sau cỡ nửa phút, Dụ Tễ tới một chỗ yên tĩnh rồi mới gọi lại cho Trương Uẩn Chi.
“Cậu đang ở đâu?” Trương Uẩn Chi hỏi Dụ Tễ.
“Đi chơi,” Dụ Tễ lãnh đạm nói: “Còn gặp phải anh trai anh.”
“Anh tôi?” Trương Uẩn Chi sửng sốt một chút, trực tiếp hỏi Dụ Tễ: “Cha cậu muốn cậu theo đuổi Chu Bạch Lộ?”
Dụ Tễ ngừng lại vài giây, giọng nói hơi mang bực bội hỏi Trương Uẩn Chi: “Anh ở nhà tôi? Ôn Thường Thế nói cái gì với anh?”
Trương Uẩn Chi nhìn Ôn Thường Thế một cái, không có phản bội hắn: “Chưa nói cái gì, không phải cậu gọi tôi tới sao?”
Bỗng bên kia có giọng một cô cái nói chuyện với Dụ Tễ, Trương Uẩn Chi không nghe rõ cô nói cái gì, chỉ cảm thấy âm thanh thực mềm nhẹ. Dụ Tễ bảo Trương Uẩn Chi đợi một chút, nói với cô gái kia: “Ừ, được, vậy tôi đưa cô về.”
“Ai vậy?” Trương Uẩn Chi rất ít khi nghe thấy âm thanh đứng đắn, ôn nhu như vậy ở Dụ Tễ, nhịn không được mà chế nhạo hắn: “Cậu nói chuyện với Chu tiểu thư như vậy sao?”
Hắn còn bắt chước Dụ Tễ nói chuyện: “Ừ ~ được ~ vậy tôi đưa cô về.”
Sắc mặt của Ôn Thường Thế bên cạnh lại không có tốt như vậy, Trương Uẩn Chi cũng không phát hiện.
“Cút,” Dụ Tễ cười mắng Trương Uẩn Chi một tiếng: “Tôi tiễn cô ấy rồi trở về.” Nói xong lại tắt máy.
Trương Uẩn Chi nhìn Ôn Thường Thế lắc lắc di động, nói: “Thật sự là Chu Bạch Lộ. Giọng nói còn rất dễ nghe.”
“Ừ.” Ôn Thường Thế hờ hững nói.
Nhiều giờ sau Dụ Tễ về đến nhà, mở cửa lại phát hiện Trương Uẩn Chi và Ôn Thường Thế đang chơi bài poker. Trương Uẩn Chi sẽ không chơi bạo, vận khí lại kém, thua rất thảm, toàn bộ tiền mặt trong bóp đều đặt trên bàn.
“Đang làm gì vậy?” Dụ Tễ đi qua, ngồi trên tay vịn ghế sofa mà Trương Uẩn Chi đang ngồi, khoác tay lên bả vai Trương Uẩn Chi. Cầm lấy hai lá bài trong tay hắn nhìn thoáng qua, rồi trực tiếp mở bài ném lên trên bàn: “Bài chán như vậy còn chơi cái gì.”
Khóe mắt Dụ Tễ không còn đỏ nữa, âm thanh lại vẫn hơi khàn khàn, trên người đều là mùi thuốc lá, rượu và nước hoa. Cổ áo sơ mi mở ra ba nút, lộ ra xương quai xanh cùng một vùng nguc trắng nõn, tay áo cuốn lên tới khủy tay, quần áo cũng nhăn nhó, một lần nữa biến trở về hình dạng một công tử bất cần đời.
Từ lúc cậu vào cửa đến giờ cũng chưa buồn liếc mắt nhìn Ôn Thường Thế một cái, sắc mặt Ôn Thường Thế lại càng khó coi.
“Buổi tối cậu đưa Chu tiểu thư đến hộp đêm,” Trương Uẩn Chi nói, trong ngôn ngữ tràn ngập ám chỉ: “Còn trở về sớm như vậy?”
“Anh trai anh đưa tới, tôi đi cùng đám tiểu Cửu, đúng lúc gặp phải.” Dụ Tễ nói, “Cô ấy không ở lâu được nên tôi liền đưa người về trước.”
“Đều đưa về nhà.” Trương Uẩn Chi quay đầu đi, cười cợt trêu ghẹo Dụ Tễ.
“Trương Uẩn Chi,” Dụ Tễ đẩy đầu Trương Uẩn Chi một chút, như làm nũng mà mắng hắn, “Anh sao lại phiền như vậy a.”
“Tôi đem đồ tới cho cậu.” Trương Uẩn Chi cất dọn bài trên bàn rồi nói: “Không có chuyện gì thì tôi về đây, lát nữa cậu đem chuyện của cậu cùng Chu Bạch Lộ tỉ mỉ viết lại, gửi đến hòm thư bệnh viện cho tôi.”
“Anh đi cht đi,” Dụ Tễ cười cười chỉ về hướng cửa chính, tiễn khách: “Đi thong thả không tiễn.”
Trương Uẩn Chi vừa ra khỏi cửa, trong nhà lại khôi phục tình cảnh xấu hổ, phảng phất như trong nháy mắt đã hạ xuống âm độ. Mặt Dụ Tễ lạnh đi, xoay người trở về phòng.
Ôn Thường Thế đứng trước cầu thang ngăn cản cậu, chỉ là lúc hắn tới gần Dụ Tễ một bước, cậu liền làm ra tư thái phòng vệ. Cậu khoanh tay lại, không nói một lời mà nhìn Ôn Thường Thế.
“Buổi tối tôi còn chưa ăn.” Ôn Thường Thế nói.
Biểu tình trên mặt Dụ Tễ ngưng lại một giây, hỏi lại Ôn Thường Thế: “Anh không ăn thì có liên quan gì tới tôi?”
Ôn Thường Thế ngăn cản Dụ Tễ không cho cậu đi qua, Dụ Tễ lại cứ muốn đi, hai người liền thành thế giằng co.
Qua một lát, Dụ Tễ bực bội không thèm nề hà mà mở miệng hỏi: “Anh có ý gì? Nói với tôi tối còn chưa ăn, chẳng lẽ chính là xem như đang cầu hòa hay sao?”
Ôn Thường Thế nhíu mày, không nói chuyện.
“Ôn Thường Thế,” sắc mặt Dụ Tễ vẫn khó coi như vậy nhưng không còn lạnh lùng nữa, cậu lắc lắc đầu nhìn Ôn Thường Thế, cảm giác bực bội với loại người này cũng không có chút ý nghĩa nào: “Người bình thường chúng tôi, nếu làm ra chuyện không đúng, sai một lần ít nhất cũng sẽ nói một tiếng xin lỗi.”
Ôn Thường Thế từ trên cao nhìn xuống Dụ Tễ, biểu tình khiến người khác không nắm bắt được, khiến Dụ Tễ lại nhớ tới buổi tối ngày ấy, lúc Ôn Thường Thế hỏi Thiệu Anh Lộc có thấy thiếu kch thích hay không.
Một Ôn Thường Thế hoàn hảo, không chút hư tổn so với hiện tại cũng không khác là bao nhiêu.
Đương nhiên, hiện tại dù hắn nghèo túng, thái độ cũng vẫn cao hơn đầu.
Dụ Tễ biết với tính cách của Ôn Thường Thế, hắn không có khả năng sẽ xin lỗi cậu, cơn tức giận đã qua cậu cũng lười so đo với hắn. Lại muốn vòng qua từ bên người Ôn Thường Thế, ai ngờ Ôn Thường Thế lại giơ tay ngăn cản Dụ Tễ.
“Anh làm cái gì vậy?” Dụ Tễ đẩy cánh tay Ôn Thường Thế ra mà không được.
Ôn Thường Thế trở tay chế trụ cánh tay cậu, nhưng không dùng lực. Hắn nhìn Dụ Tễ ít nhất phải cỡ ba phút, nhìn đến khiến tim Dụ Tễ dần đập mạnh hơn mới nói với cậu: “Thực xin lỗi.”
Dụ Tễ ngơ ngẩn.
Ôn Thường Thế buông lỏng cậu ra, cũng không nhắc lại lần thứ hai. Hắn chờ Dụ Tễ hồi đáp, Dụ Tễ lại chậm chạp không nói lời nào, liền khiến hắn có chút mất kiên nhẫn, lại nói với Dụ Tễ: “Buổi tối tôi chưa ăn cơm.”
“Ừm.” Dụ Tễ phục hồi tinh thần, gật gật đầu, lại lui về phía sau một bước, ngơ ngác mà đi vào phòng bếp.
Trong lòng thầm nói, Ôn Thường Thế này.. Không ăn cơm tối liền đói đến mức nhục nhã, để nước mất chủ quyền a!
- -----oOo------